Nghi Gia Nghi Thất

Chương 66: Tôi thật sự nhạt nhẽo lắm à?




Hai người một xướng một họa cứ như đã thống nhất sẵn với nhau từ trước rồi vậy.



Những người khác thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, ngây ngốc nhìn Lục Dĩ Ngưng mấy giây rồi mới lại quay sang nhìn Đường Mộ Bạch với vẻ mặt kinh ngạc.



Tuy không ai lên tiếng nhưng mọi người đều chỉ hận không thể viết mấy chữ "có thật không" thật to lên mặt, những ánh mắt không hề che đậy tụ lại một chỗ tựa như từng cái đèn tín hiệu chiếu đến, không hiểu sao Lục Dĩ Ngưng lại cảm thấy hơi nóng óc, vài phút sau, thấy Đường Mộ Bạch vẫn không nói gì, cô liền dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.



Vừa khéo người đàn ông phía đối diện cũng đang nhìn cô, thấy cô nhìn sang cũng không hề lảng tránh ánh mắt của mình, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, anh mới cong khóe môi, cũng học theo Lục Dĩ Ngưng mà gật đầu: "Thật đấy."



Cảnh tượng này cũng không khác so với sáng sớm hôm nay khi bị tiếng cốc chạm vào bàn đánh thức rồi đột nhiên nhìn thấy hai người này đang mãnh liệt say đắm hôn nhau là bao, một đám người kinh ngạc đến suýt rớt cả cằm, một lúc lâu sau mà vẫn không ai chủ động cất tiếng nói chuyện.



Trong lúc nhất thời, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng nhạc đệm của một bản tình ca không biết do ai chọn, giai điệu nhẹ nhàng thương cảm kết hợp với ánh sáng yếu ớt, vô cùng đúng với bầu không khí lúc này.



Rất thích hợp với bầu không khí lúc chia tay.



Đáng tiếc bọn họ đã từng chia tay một lần rồi, trong một phút giây nào đó Lục Dĩ Ngưng bỗng nhiên cảm thấy có chút khó thở, cô cúi đầu, ngăn chặn ánh mắt của tất cả mọi người, cầm chiếc cốc trong tay, rũ mắt nhìn những hoa văn trên đó một vòng rồi lại một vòng, không nói gì.



Những người có mặt ở đầy đều là người trẻ tuổi, tâm tư muốn hóng chuyện ai mà chẳng có, nhưng mọi người đều là những người tinh ranh, vừa nhìn thấy phản ứng này của Lục Dĩ Ngưng liền biết được có chỗ nào đó không ổn, vậy nên mặc dù rất tò mò nhưng cuối cùng cũng không có ai tiếp tục chủ đề này nữa.



Thực ra phản ứng của cô cũng không rõ lắm, chỉ là nếu so sánh với lúc vừa mới bước vào thì cả người đều có vẻ an tĩnh và trầm lặng hơn rất nhiều.



Nói như thế nào nhỉ, giống như là phản ứng sau khi bị người khác vứt bỏ, trong khi vẫn chưa hoàn toàn buông xuống được mà lại bị người khác nhắc đến.



Lục Dĩ Ngưng cũng không muốn như vậy, nhưng trong bầu không khí lúc này, cô liền không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.



Để không ảnh hưởng đến mọi người, cô cũng đã từ bỏ ý định mượn cớ đi về trước.



Vừa nghĩ đến như thế này có thể sẽ khiến người ta suy nghĩ quá nhiều, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, nói không chừng sau này gặp cô đều sẽ kiêng dè chuyện này khiến cho hai bên đều khó xử, cho nên cô liền dứt khoát thành thật ngồi yên tại chỗ, dùng nửa phút để điều chỉnh biểu cảm của mình, sau đó đứng dậy đi đến chỗ chọn bài hát và chọn bừa một bài.



Thật sự là chọn bừa, đến mức mà ngay cả tên bài hát là gì cô cũng còn chưa nhìn rõ, tiếp đó nhạc đệm vang lên, đã có người không nhịn được mà phụt cười.



Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới nhớ ra nhìn lên màn hình, tên bàn hát vẫn còn chưa biến mất, bốn chữ đỏ chon chót rất lớn —— 《Quân Trung Lục Hoa》.



Trong nháy mắt bầu không khí vốn có chút thương cảm bỗng trở nên hài hòa hơn hẳn, có lẽ do sức ảnh hưởng của bài hát này quá mạnh mẽ nên sau một bài hát, gần như không ai còn nhớ đến chuyện đã xảy ra vài phút trước nữa.



Lục Dĩ Ngưng tự nhiên cũng vui mừng khi nhìn thấy thành quả, sau khi hát xong bài này, cô liền công thành thân thoái(*) quay về ngồi vào góc trong cùng nhất.



(*) Công thành thân thoái: Đạt được thành công nên lui về, nhún nhường



Dù sao cũng là chốn đông người, tuy rằng vừa rồi có một khúc nhạc dạo như vậy nhưng phòng riêng chẳng mấy chốc liền náo nhiệt trở lại.



Chủ yếu là cùng ngồi hát với nhau, còn có một vài người không biết lấy đâu ra một bộ bài rồi tụ lại một chỗ cùng chơi đấu địa chủ, Lục Dĩ Ngưng ngồi không cảm thấy buồn chán nên cũng tham gia chơi vài ván, sau đó khi Đường Mộ Bạch vừa tiến đến, cô liền tự giác đứng dậy nhường chỗ cho anh.



Trong phần đồ ăn đã gọi có kèm theo vài chai bia, Lục Dĩ Ngưng ngồi sang một bên, trước tiên rót cho mình nửa cốc rồi sau đó một hơi uống cạn.



Mặc dù mùi vị không ngon lắm nhưng sau khi uống lại cảm thấy khoan khoái ngoài mong đợi.



Thảo nào lần trước cô lại mơ mơ màng màng uống nhiều đến vậy.



Lục Dĩ Ngưng lại rót cho mình thêm một cốc nữa, hết cốc này lại đến cốc khác, qua một buổi tối, một mình cô đã uống hết ba chai bia bằng thủy tinh.



Không khác lần trước là bao, vẫn còn sót lại một chút ý thức nhưng bước chân đã hơi loạng choạng.



Bởi vì uống quá nhiều bia nên cô đã rời khỏi phòng riêng trước để đi vào nhà vệ sinh khi sắp kết thúc.



Một đồng nghiệp nữ thấy cô đã ngà say, không yên tâm để cô đi một mình nên liền vội vàng theo ra.



Hai người vừa ra khỏi cửa, ngay lập tức liền có người chạy đến trước mặt Đường Mộ Bạch, vừa rồi Lục Dĩ Ngưng còn ở đây nên không tiện hỏi nhưng bây giờ người đã đi khỏi rồi, người nọ không kiềm chế được sự tò mò của mình nữa, sát lại gần rồi nhỏ giọng nói bóng nói gió: "Học trưởng, chị Dĩ Ngưng của bọn em còn chưa đủ tốt à?"



Đường Mộ Bạch cũng không hiểu cậu ta muốn hỏi gì, chỉ thuận theo đề tài này gật đầu: "Rất tốt."



"Vậy thì tại sao anh lại chia tay với chị ấy?"



Đường Mộ Bạch liếc nhìn cậu ta, một đôi mắt đào hoa trời sinh dịu dàng đa tình, nhìn đến khi khiến chàng trai kia có chút ngượng ngùng cứ tưởng mình hỏi sai rồi, anh mới lên tiếng: "Cô ấy nói tôi quá nhạt nhẽo ."



"......"



Sao nghe ý tứ của anh thì người bị đá lại giống như là anh vậy?



"... Không phải là anh đề nghị chia tay với chị Dĩ Ngưng à?"



Đường Mộ Bạch hỏi ngược lại, "Cậu cảm thấy có khả năng?"



Không chỉ không có khả năng, ngay cả anh trước kia cũng bị lời đề nghị chia tay bất thình lình của cô làm cho ù ù cạc cạc.



Chỉ có điều Đường Mộ Bạch khi ấy tính khí vẫn còn kiêu căng, Lục Dĩ Ngưng không nói rõ, anh cũng liền không truy hỏi.



Chia tay cũng đã chia tay rồi, lúc ấy Đường Mộ Bạch cũng không cảm thấy chính mình sẽ hối hận.



Chỉ là đến bây giờ, anh thật muốn tự tát vào mặt mình lúc trước đã cảm thấy sẽ không hối hận.



Được cái bây giờ da mặt anh đã dày hơn trước nên cũng không hề cảm thấy mất mặt hay ngại ngùng gì, sau khi dừng lại vài giây, anh quay đầu nhìn về phía chàng trai kia, "Tôi thật sự nhạt nhẽo lắm à?"



"......"



——



Lục Dĩ Ngưng đã uống hơi nhiều.



Lúc tối cô ăn rất ít, cơ bản đều là đồng nghiệp đóng gói mang đến cho cô, vì không hợp khẩu vị lắm nên cô chỉ ăn vài miếng đã bỏ sang một bên, lúc này bụng quặn lên có chút khó chịu, Lục Dĩ Ngưng ở trong phòng vệ sinh nôn gần mười phút, đem những đồ ăn vốn chẳng có bao nhiêu trong dạ dày nôn hết ra.



Sau khi nôn ra, dạ dày mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.



Lục Dĩ Ngưng hít sâu một hơi, mở khóa vòi nước, múc một vốc nước lạnh rồi vỗ lên mặt, vẫn hơi choáng, tác dụng của rượu bắt đầu nổi lên, khi ngẩng đầu, cô thậm chí còn nhìn thấy cả cái bóng chồng của chính mình trong gương.



Rửa ước chừng năm phút, Lục Dĩ Ngưng mới rút mấy tờ khăn giấy lau lung tung lên mặt, sau khi vứt khăn giấy vào thùng rác, cô mới loạng choạng ra khỏi nhà vệ sinh.



Vừa ra khỏi cửa, hành lang lẽ ra chỉ có một người không biết từ lúc nào mà lại có thêm một người nữa, Lục Dĩ Ngưng mất nửa phút mới có thể xác nhận đây đúng thật là hai người chứ không phải do bản thân cô hoa mắt nên mới lại nhìn ra hai cái bóng.



Một người cao một người thấp, ngay cả màu sắc quần áo cũng khác nhau một trời một vực.



Lục Dĩ Ngưng dụi mắt, khi đi qua vừa mới được đồng nghiệp nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, cô liền nghe thấy một giọng nam vang lên trên đỉnh đầu: "Cô quay về trước đi."



Trong vài phút nào đó, ý thức của cô dường như bất chợt trống rỗng, đến khi ý thức quay trở lại, bên cạnh đã chỉ còn lại một người, cánh tay đang đỡ lấy cô không biết từ lúc nào đã đổi thành một người khác.



Sức lực của cánh tay này rõ ràng lớn hơn một chút so với cánh tay vừa rồi, chỉ dùng một tay cũng đã có thể đỡ cô đứng vững, tay còn lại đưa đến một chai nước khoáng đã mở sẵn nắp, Lục Dĩ Ngưng cũng không từ chối, vừa nhận lấy uống được một ngụm liền nghe thấy anh mở miệng gọi cô: "Lục Dĩ Ngưng."



Lục Dĩ Ngưng ngậm ngụm nước kia, ngước đôi mắt mơ màng hơi nước lên nhìn anh.



"Anh nhạt nhẽo ở điểm nào?"



Đầu óc Lục Dĩ Ngưng trì độn, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy anh nói tiếp: "Anh có thể thay đổi."