Nghi Gia Nghi Thất

Chương 67: Cho em hôn một cái thôi




Thay đổi cái gì? Thay đổi như thế nào?



Thần kinh của Lục Dĩ Ngưng gần như bị tê liệt bởi rượu, đến cả mấy chữ đơn giản này cũng phải mất một lúc lâu trong đầu mới có thể tiêu hóa được, cô nhìn chằm chằm Đường Mộ Bạch rất lâu, giống như lần trước say rượu, không thể kiểm soát được mà muốn sát lại gần hơn, rồi lại gần hơn một chút nữa.



Thế nhưng cô không cao bằng anh, lại còn không đi giày cao gót, bởi vì say rượu không thể đứng vững, vừa mới kiễng chân chưa được vài giây lông mày cô đã nhíu lại, gót chân tựa vào tường như thể đã nản lòng thoái chí.



Lục Dĩ Ngưng cảm thấy mình có chút tủi thân, thậm chí lúc này cô đã chẳng thể phân biệt nổi cảnh trong mơ và hiện thực, nhưng bất kể là trong mơ hay là hiện thực, cô đều cảm thấy rất không vui.



Vách tường lạnh lẽo, nhưng khuôn mặt cô lại nóng bừng.



Lục Dĩ Ngưng cúi thấp đầu hơn nửa phút, còn chưa ngẩng lên đã mơ hồ cảm nhận được có một bóng đen đang đè xuống.



Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào mặt, mi mắt Lục Dĩ Ngưng run rẩy, khi ngước lên, cô chỉ nhìn thấy ngũ quan của Đường Mộ Bạch đột nhiên phóng to lên gấp mấy lần.



Những người có ngoại hình đẹp thực sự có năng lực mê hoặc lòng người, đặc biệt là trước mặt một con ma men như Lục Dĩ Ngưng lúc này.



Lục Dĩ Ngưng vô thức liếm môi, đôi mắt ngập nước long lanh, trên môi cô không tô son, chỉ có một lớp nước thật mỏng, vô cùng quyến rũ.



Hầu kết của Đường Mộ Bạch lăn nhẹ, anh hơi nghiêng đầu sau đó càng ghé sát mặt lại hơn.



Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc được kéo gần lại, hô hấp đan xen vào nhau, chỉ cần một trong hai người nhích lại gần hơn một chút liền có thể hôn được đối phương.



Lục Dĩ Ngưng chớp chớp mắt, cứ cảm giác giây tiếp theo Đường Mộ Bạch sẽ hôn xuống.



Thế nhưng trên thực tế, một giây đã trôi qua, hai giây lại tiếp tục trôi qua —— cho đến khi đã qua một phút mà anh vẫn không hề tiến lại gần hơn chút nào.



Như thế này còn giày vò hơn nhiều so với trực tiếp hôn xuống, giống như là bạn đã dự đoán trước vô số loại kết cục thế nhưng trên thực tế lại chẳng có loại nào thực sự xảy ra, dường như có một vạn cái móng vuốt đang cào nhẹ vào lòng Lục Dĩ Ngưng khiến cô càng ngày càng ngứa ngáy khó nhịn, cặp lông mày tinh tế của cô càng nhíu chặt hơn, mồm miệng cũng bắt đầu không nghe lời, trực tiếp buột miệng hỏi: "Đường Mộ Bạch, anh có được không thế?"



Đường Mộ Bạch hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ hỏi một câu như vậy, sửng sốt một chút mới cong khóe môi, "Được chứ."



Dừng một lát, anh lại hỏi: "Em có muốn thử xem không?"



Lục Dĩ Ngưng im lặng, hai người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó cô gật đầu rất nghiêm túc: "Thử chứ."



Cô sau khi uống say và lúc tỉnh táo cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau, vì vậy sau khi say rượu, những chủ đề mà lúc tỉnh không bao giờ nhắc đến đều có thể nói ra mà không hề cố kỵ, nghe theo suy nghĩ chân thực nhất.



Vẻ mặt Lục Dĩ Ngưng nghiêm túc như một học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi của giáo viên, sau khi nói xong cô cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, nín thở rồi lại kiễng chân lên một lần nữa, lần này cô đã học được cách thông minh hơn, để tránh bị ngã ngửa ra sau vì trọng lượng của cơ thể, khi nhón chân cô cũng đồng thời giơ tay trực tiếp khoác lên cổ người đàn ông.



Đường Mộ Bạch đứng thẳng người, thuận thế đưa tay đặt lên eo cô.



Sau đó khi Lục Dĩ Ngưng vừa ngẩng đầu rồi tiến lại gần, anh liền nghiêng mặt đi.



Lục Dĩ Ngưng hôn hụt, cô không chịu từ bỏ, cũng nghiêng đầu qua theo.



Kết quả cô vừa nghiêng qua thì Đường Mộ Bạch lại quay sang một hướng khác, dường như anh rất kiên quyết, nhất định không để cô hôn được.



Lục Dĩ Ngưng lại chẳng thể nào đưa tay giữ mặt anh để anh ngừng cử động, chỉ có thể nhíu mày trừng mắt nhìn anh: "Đừng lộn xộn nữa."



Vẻ mặt của cô cũng không hẳn là khó chịu, có lẽ bởi vì mang một khuôn mặt dịu dàng trong trẻo nên dáng vẻ lúc nóng giận càng giống như đang làm nũng hơn, cô hạ thấp giọng lầm bầm nói: "Cho em hôn một cái thôi..."



Đường Mộ Bạch vẫn đang quay mặt đi, hô hấp của Lục Dĩ Ngưng gần trong gang tấc, nóng hổi phả vào một bên mặt và sau tai anh, trong lòng anh dường như có một ngọn lửa đang bùng lên không cách nào dập tắt được, nó lan ra với tốc độ cực nhanh, rồi cuối cùng hội tụ lại một điểm nào đó.



Anh buồn bực thở ra một hơi, siết chặt bàn tay đang ôm lấy Lục Dĩ Ngưng, tay còn lại lấy điện thoại ra rồi mở khóa.



Vài giây sau, anh cất tiếng nói với một giọng rất trầm: "Dĩ Ngưng."



"... Hả?"



"Làm bạn gái anh," Giọng nói của Đường Mộ Bạch dừng lại, quay đầu sang ghé sát vào tai Lục Dĩ Ngưng nhẹ giọng hỏi từng câu từng chữ: "Có được không?"



Anh không dùng mấy từ kiểu như "làm lành", bởi vì anh cảm thấy đoạn tình cảm trước kia của anh và Lục Dĩ Ngưng hình như không giống yêu đương cho lắm.



Đường Mộ Bạch biết anh từng làm ngơ Lục Dĩ Ngưng rất nhiều lần, chỉ là trước kia còn trẻ tuổi, không quá để tâm mấy thứ tình ái này nên cũng chỉ để nó thuận theo tự nhiên.



Thế nhưng bây giờ thì khác, càng gặp cô nhiều lần thì anh lại càng không muốn nhìn người khác nữa.



Đường Mộ Bạch cũng coi như được trải nghiệm cảm giác "Một ngày không gặp như cách ba thu" một lần.



Vì vậy sau khi nghe xong bản báo cáo của Lục Nhất Châu, anh liền gộp hết một nửa số ngày nghỉ phép hàng năm của mình lại, sau khi hoàn thành xong công việc của ngày hôm đó liền trực tiếp đặt vé máy bay và bay đến đây.



Đột nhiên anh rất muốn gặp Lục Dĩ Ngưng, vô cùng muốn.



Khi Đường Mộ Bạch nói câu này, hơi thở nóng bỏng của anh dường như ngay lập tức liền xâm nhập vào lỗ tai của Lục Dĩ Ngưng, hơi nóng và còn chút ngứa, Lục Dĩ Ngưng vô thức co rụt vai lại, thấy cô không trả lời, người nọ lại càng nhẹ giọng, nửa thương lượng nửa mê hoặc nói: "Đồng ý rồi anh sẽ để cho em hôn một cái."



"......"



Đối với một con quỷ say rượu đang bị sắc đẹp cám dỗ mà nói, hình như cũng không lỗ.



——



Lục Dĩ Ngưng bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.



Mấy ngày nay không ở nhà, cô đều đặt báo thức lúc bảy giờ mỗi sáng, chuông báo vừa vang lên, cô liền đưa tay ra từ trong chăn lấy điện thoại trên tủ đầu giường theo phản xạ có điều kiện, mắt cũng không thèm mở, trực tiếp ấn tắt đi.



Tối qua uống rượu, đầu cô cũng không đau lắm nhưng dù sao cũng vẫn hơi choáng.



Lục Dĩ Ngưng lại nhắm mắt nằm trên giường vài giây, cũng chỉ vài giây sau, cô liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.



Bên tai dường như có tiếng hít thở rất nhẹ, phía bên tay phải hình như cũng không phải là cái chăn.



Đầu óc Lục Dĩ Ngưng gần như lập tức tỉnh táo lại, tuy rằng cô chưa từng gặp phải loại chuyện như "say rượu mất lý trí" nhưng cũng đã từng nghe bạn bè kể về những ví dụ thực tế.



Hơn nữa trong tình huống ở nước ngoài cởi mở hơn rất nhiều so với trong nước, những chuyện như này cũng chỉ là chuyện bình thường.



Đầu óc Lục Dĩ Ngưng nhất thời trống rỗng, cô bất chợt mở mắt ra, ngọn đèn pha lê trên đỉnh đầu quả nhiên không phải là đèn trong khách sạn mà cô ở, hoa văn trang trí sang trọng và phức tạp hơn rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ là một người có tiền.



Cô còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy một giọng nam lạnh nhạt truyền đến từ bên tai: "Dậy rồi à?"



"......"



"Còn nhớ những chuyện đã xảy ra tối hôm qua không?"