Nghịch Thiên Kỹ

Chương 54: Viên Mộng Dao




- Không ngờ đứng trước một cô gái ta lại thất lễ đến vậy - Hàn Phong Tuyết tự cười trong lòng, chỉnh đốn lại tinh thần rồi bắt đầu cùng cô nương kia trò chuyện. Mọi người thường nói giao lưu là cách tốt nhất để kéo gần khoảng cách, nói chuyện không lâu, hai người cũng dần thoải mái hơn, hình như họ nói chuyện rất ăn khớp với nhau, tiếng cười ngân vang như một khúc nhạc vui, nghe vô cùng êm tai làm cho người khác không tự chủ được mà tim đập rộn ràng.

Cô gái tên là Viên Mộng Dao, vô tình đi tới gần nghe thấy tiếng đàn của Hàn Phong Tuyết, bước chân như không còn nghe lời của cô nữa mà đứng khựng lại, khi khúc nhạc kết thúc mới bừng tỉnh.

- Tuyết Phong, đang nói chuyện cùng ai vậy. - Dì Băng từ trong phòng bước ra, trong tay thận trọng bê hộp đàn, bên trong hộp chính là Cửu Tiêu Ngọc Bội.

- Dì Băng , vị này là Viên Mộng Dao cô nương. - Hàn Phong Tuyết giới thiệu hai người với nhau, ánh mắt sáng hồng rực rỡ. Sau đó quay lại nói với Viên Mộng Dao - Đây là bà chủ của tiệm đàn này, dì Băng.

Viên Mộng Dao cười rạng rỡ, nhẹ nhàng hỏi ý:

- Dì Băng, tôi có thể gọi cô như vậy không?

Tất cả những biểu cảm của hai người đều lọt vào trong mắt của vị phu nhân xinh đẹp này, dì Băng gật đầu rồi quay về phía Viên Mộng Dao cười thân thiện. Nhìn nét mặt dì Băng vô cùng vui vẻ nhưng sâu trong mắt lại lộ ra một ánh nhìn vô cùng phức tạp. Đương nhiên, Hàn Phong Tuyết và Viên Mộng Dao không hề hay biết. Bầu không khí đang vui vẻ thì Viên Mông Dao lại phải vội về, trước khi cáo từ cô còn nhìn Hàn Phong Tuyết một cái như không nỡ dời đi

- Dì Băng, trong trường học còn có chút chuyện, con xin đi trước.

Hàn Phong Tuyết chạy ra trước cửa tiệm đàn quay đầu nhìn hai bên tìm kiếm, thấy bóng dáng quen thuộc cậu liền đuổi theo

Dì Băng lắc đầu, cười cay đắng, nàng sao có thể không nhìn ra Hàn phong Tuyết đang nghĩ gì. Thở dài một tiếng, nói thấp giọng: 

- Là ta cẩn trọng quá rồi, một đứa trẻ ưu tú như Hàn Phong Tuyết vẫn còn cần thử thách sao. Vậy mà bây giờ..

Viên Mộng Dao chậm rãi bước tới, thỉnh thoảng lại ngoảnh lại nhìn về phía tiệm đàn.

- Viên tiểu thư, đợi đã. - Hàn Phong Tuyết chạy chậm tới, nói với Viên Mộng Dao.

Nghe thấy tiếng Phong Tuyết gọi, Mộng Dao liền quay ngay lại. Nhìn thấy Phong Tuyết khuôn mặt cô chợt trở lên rạng ngời như hoa bách hợp chớm nở.

- Tuyết Phong, tại sao huynh lại tới đây. - Khuôn mặt Mông Dao đỏ ửng hồng

Nhìn thấy thái độ của Viên Mộng Dao, Hàn phong Tuyết có phần ngây dại, quên mất cần phải nói gì.

- Tuyết Phong....... - nhìn bộ dạng ngờ nghệch đáng yêu của Hàn Phong Tuyết, mặt của Viên Mộng Dao càng đỏ hơn, không dám nhìn thẳng vào Hàn Phong Tuyết.

Hàn Phong Tuyết phản ứng lại, ấp úng nói:

- Viên tiểu thư, ta có thể biết sau này có thể tìm nàng ở đâu không. - Cùng lúc đó, trong lòng cậu thầm mắng mình quá vô dụng.

- Tứ đại học viện đi thẳng về phía bắc, có một tửu lâu Thiên Thai, huynh tới đó là có thể tìm thấy ta. - Viên Mộng Dao lén nhìn Hàn Phong Tuyết một cái, thấy cậu nghe một cách chăm chú, trong lòng vui như mở hội vậy.

- Ta ở học viện Diệu Huy học giáo kỹ, buổi tối quay về viện sau của Long Phượng Tề Vũ - Hàn Phong Tuyết tự nói. Hai người cứ mãi lưu luyến nhìn nhau không muốn rời.

Hàn Phong Tuyết quay trở về kí túc xá, nằm trên giường, chỉ thấy trong đầu óc mình toàn là bóng dáng xinh đẹp kia, mỗi tiếng cười mỗi cử chỉ của Viên Mộng Dao đều in sâu vào trong tâm trí cậu, không thể nào gạt đi được.

- Ta bị làm sao vậy. - Hàn Phong Tuyết tự hỏi trong lòng, cậu từ trước tới nay chưa từng trải qua tình yêu nam nữ, cậu thật như con gà con mù mờ chả biết gì về nó cả.

Mấy ngày sau đó không gặp Viên Mộng Dao, lòng Phong Tuyết như có cái gì đó không yên, ngay đến việc tu luyện cũng không cách nào tập trung nổi

- Dừng, Phong Tuyết, tại sao trong lúc con đánh đàn tâm trạng lại không tập trung thế? 

Sài lão nghe thấy tiếng đàn lộn xộn của Hàn Phong Tuyết, cau mày hỏi. Với tài năng và cảnh giới của Hàn Phong Tuyết tình trạng lộn xộn các giai điệu như này là điều không thể, trừ phi trong lòng đang có nỗi băn khoăn trăn trở không thể giải quyết được.

Hàn Phong Tuyết thấy thầy không vui, liền đem chuyện lạ mới xuất hiện ở trong lòng mình nói lại cho Sài lão nghe. Sau khi nói hết cho Sài lão nghe trong lòng Phong Tuyết cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Trong lòng của Hàn Phong Tuyết, Sài lão cũng giống như là cha là ông của cậu, không có chuyện gì cần phải giấu giếm.

- Haha - Nghe Hàn Phong Tuyết kể xong, ông bắt đầu cười ầm lên, đã lâu lắm rồi Hàn Phong Tuyết không thấy thầy vui như vậy

- Thầy, người sao vậy?

- Ha ha, Phong Tuyết à, con đã mười bảy tuổi rồi, cũng nên tính đến chuyện thành gia lập thất rồi, gặp được người mình thích, con nhất định phải nắm chặt lấy. - Bị bộ mặt cười như không cười của của thầy nhìn, sắc mặt của Hàn Phong Tuyết bỗng đỏ ửng lên.

- Ta thật sự thích Viên cô nương đó rồi sao - Hàn Phong Tuyết không ngừng tự vấn trong lòng, ngẫm nghĩ lại Hàn Phong Tuyết muốn khẳng định chắc chắn lại suy nghĩ của mình.

- Nếu như con thật sự thích, vậy con sẽ thành thật đối mặt với nó. - Dám làm dám chịu, gặp chuyện không lui, đây chính là tác phong từ trước tới nay của Hàn Phong Tuyết.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hàn Phong Tuyết lại tiếp tục tập trung đàn tấu một khúc cầm phổ, tiếng đàn lúc này lại du dương trầm bổng, không hề hỗn tạp như khi nãy. Sài Lão ngồi ở ngay bên cạnh gật đầu mỉm cười, đối với Hàn Phong Tuyết ông càng ngày càng hài lòng, chín chắn, không kiêu ngạo không nóng này, thiên phú tuyệt hảo, trong lòng ông có chút thỏa mãn, tự mình bồi dưỡng đệ tử để có được kết quả như ngày hôm nay.
“ cũng có thể, vị trí giáo thần trong núi kia, mới là giới hạn của nó” - ông thầm nghĩ.

.......... 

Tửu lâu Thiên Thai, không hề sang trọng như Long Phượng Tề Vũ, nhưng lại mang vẻ thanh nhã tĩnh mịch.ở đây không có sự ồn ào huyên náo như những tửu lâu khác, chỉ có những âm thanh của tiếng đàn hòa cùng với tiếng của những nhã khách uống trà đàm đạo.

Hàn Phong Tuyết lặng lẽ ngồi xuống một bàn, người đàn là một công tử văn thư nho nhã, ở tầng trên này là tầng của những người có địa vi cao, bên cạnh là mấy vị thư sinh cùng tuổi đang thấp giọng cùng nhau trao đổi đàm đạo. Những vị khách khác có người thì chơi cờ, có người thì uống trà, vô cùng thanh nhã.

Tiếng đàn dứt, tiếng vỗ tay vang lên, có người bên cạnh nói: tài đánh đàn của Khang thiếu gia lại tiến bộ thêm rồi, nếu như Viên tiểu thư ở đâu nhất định sẽ khiến cho cô ấy mến mộ mãi không thôi.

- Viên tiểu thư, là Viên Mộng Dao sao? Xem ra mấy người tới đây cũng là vì nàng ấy. - Trong lòng Hàn Phong Tuyết bỗng dưng sinh ra cảm giác ghen tuông đố kị, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hàn phong Tuyết lại đứng dậy, đi lên phía trước nói với cậu thanh niên trẻ tuổi - Không biết vị huynh đệ này có thể cho ta mượn đàn một lát hay không.

- Ồ, vị huynh đài này cũng biết chơi đàn sao, cây đàn này có tên là Liên Châu, giá của nó không hề rẻ, hi vọng huynh cẩn thận một chút. - Cố ý ra vẻ hào phóng đưa cây đàn cho Hàn Phong Tuyết, mặc dù vẻ mặt vẫn nở nụ cười thân thiện nhưng Hàn Phong Tuyết tất nhiên là nhìn thấu được ẩn ý đằng sau khóe miệng ấy.

Hàn Phong Tuyết nhận lấy đàn, hai tay gảy đàn, tâm trạng yên tĩnh, tùy ý gảy một khúc, dường như không đem đàn nhập vào cảnh giới, nhưng kể cả như vậy thì tiếng đàn của cậu thanh niên kia cũng không có cách nào so sánh được với tiếng đàn của cậu lúc này. Tất cả mọi người trong tửu lâu đều đứng dậy lớn tiếng vỗ tay khen ngợi.

Chiến thắng phơi bày ra trước mắt, vốn tưởng rằng tiếng đàn của Hàn Phong Tuyết không thể nào bằng được tiếng đàn của hắn, nhưng sau khi Hàn Phong Tuyết đàn xong, cậu thanh niên trẻ như bị nghẹn ở họng, bộ mặt vô cùng khó coi, nhưng vẫn thể hiện diện mạo thanh nhã.

- Khúc nhạc rất hay - Âm thanh như gió sau mưa vang lên, Viên Mộng Dao từ trên lầu bước xuống, cười ngọt ngào với Hàn Phong Tuyết. Hàn Phong Tuyết gật đầu với Viên Mộng Dao, đem đàn trả lại cho cậu thanh niên:

- Cảm ơn bằng hữu cho mượn đàn.

Chứng kiến cảnh hai người đầu mày cuối mắt, sắc mặt cậu thanh niên chùng xuống, nhận lấy cây đàn, Hàn Phong Tuyết buông tay ra

“ Loàng xoảng”, cây đàn nặng nề rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.