Nghịch Thiên Kỹ

Chương 55: Giông tố bắt đầu




Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía âm thanh phát ra. Thẳng tay ném một chiếc đàn vô cùng quý giá xuống đất như thế này, chẳng lẽ điên rồi sao. Chỉ cần là người có chỉ số IQ bình thường cũng có thể biết rằng cậu thanh niên này cố ý gây sự.

Hàn Phong Tuyết vừa định quay người đi, thì sững sờ khi thấy chiếc đàn bị đáp thẳng xuống đất, cậu khẽ nhíu mày: 

- Tại sao đi đến đâu cũng gặp phải loại người này - Hàn Phong Tuyết vô cùng khó chịu, nhìn thấy tâm tình của Viên Mông Dao đang tốt tự dưng lại bị tiếng đổ vỡ đó làm hư hết.

- Bằng hữu, huynh làm như vậy là có ý gì, ta cho huynh mượn Liên Châu, cho dù huynh có không thoải mái thì cũng không nên làm như vậy chứ. - Người thanh niên âm trầm nói, nói xong còn nháy mắt sang người đứng bên cạnh.

Mấy người kia lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, sao có thể không hiểu được ý đồ của hắn, mỗi người một câu dồn dập quay về phía Hàn Phong Tuyết mắng chửi, làm gì còn chút nào nho nhã, rõ ràng là một đám vô học. Trên thực tế, những thanh niên kia đến đây đều vì cậu thanh niên kia muốn giành được trái tim của Viên Mộng Dao mà cố ý làm như vậy, bọn họ chẳng qua chỉ là đám công tử của những gia đình quý tộc trong đế đô, một đám kiêu ngạo hung hăng như vậy nào có biết thế nào là nho nhã, một đám sói đội lốt người mà thôi.

Hàn Phong Tuyết mặc dù đã biết là bọn chúng cố ý gây sự, cũng không muốn bị làm phiền, lạnh nhạt nói: 

- Ngươi muốn thế nào, cứ nói thẳng ra đi.

Hứ một tiếng dài, người thanh niên kia kiêu ngạo nói:

- Không phải là ta muốn thế nào, là chính ngươi đánh vào mặt của ta, chuyện này thật là khó giải quyết. - Người cậu ta khẽ run lên bần bật như cái ý nghĩ xấu xa đang lớn dần lên trong người cậu ta. Đúng là muốn thấy bao nhiêu sự đê tiện thì đều có thể thấy rõ trên cn người của cậu ta bây giờ.

- Đủ rồi, chẳng qua cũng chỉ là một cây đàn, nói giá đi, cứ theo ý của ngươi. - Người nói lại là Viên Mộng Dao, từ trên lầu bước xuống, đứng cùng với Hàn Phong Tuyết.

Nghe thấy những câu nói của Viên Mộng Dao có ý bênh vực Hàn Phong Tuyết , vẻ mặt của cậu thanh niên càng khó coi hơn, nhưng vẫn nặn ra vẻ mặt tươi cười, nụ cười ấy trông còn khó coi hơn là khóc.

- Nếu Viên tiểu thư đã mở lời, ta cũng không làm khó tên tiểu tử này nữa, chỉ cần đền ta 10 vạn tử kim tệ thì chuyện này coi như xong. - Cậu thanh niên chỉ vào Hàn Phong Tuyết nói: - Đương nhiên, là ngươi đền. - Ánh mắt cậu ta dường như muốn nuốt chửng Phong Tuyết.

- Ngươi thật là quá đáng, cây đàn kia của ngươi ta trả 1 vạn đã xem như hậu hĩnh lắm rồi, ngươi lại còn già mồm đòi tới mười vạn, cho dù là cả tửu lâu của ta ngay tức thời cũng không thế lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. - Âm thanh của Viên Mộng Dao mang theo chút phẫn nộ.

- Cái này là do ngươi nói, có thể lấy ra thì bản thiếu gia ta đây chỉ cần mười vạn. - Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cậu thanh niên trẻ kia vẫn nói: - Viên tiểu thư, nàng không biết, Liên châu là bảo vật gia truyền của nhà ta, phụ thân ta luôn không nỡ giao cho ta, nếu như hôm nay không phải Viên tiểu thư đứng ra xin cho hắn, đừng nói là mười vạn tử kim, cho dù là cả Long Phượng Tề Vũ đưa cho ta ta cũng không đồng ý. - Vừa nói hắn còn làm ra bộ mặt đáng thương, biểu tình kia có thể gói gọn trong hai chữ: THIẾU NỢ.

- Ta đưa - Viên Mộng Dao đang muốn tiếp tục cãi lại, nhưng lại nghe thấy tiếng của Hàn Phong Tuyết làm cho cô sửng sốt tới ngẩn cả người, cậu thanh niên cũng bị thanh âm đó làm cho u mê tức khắc, cẩn thận nhìn Hàn Phong Tuyết, mặc dù bề ngoài có vẻ kém hắn ( Là tự hắn nghĩ như vậy) nhưng nhìn thế nào cũng không giống công tử con nhà giàu, nếu không cậu thanh niên đó cũng sẽ không làm khó Hàn Phong Tuyết như vậy.
Để cho người khác không phát hiện ra cậu có nhẫn không gian, Hàn Phong Tuyết cố ý đưa tay tìm tòi sâu bên trong, trong tay lấy ra hơn một chục tử kim phiếu.

- Đây là phiếu mười vạn tử kim tệ, ngươi lúc nào cũng có thể mang ra tiệm đổi. - Hàn Phong Tuyết cũng không sợ chuyện gì, chẳng qua là vì Viên Mộng Dao, cậu không muốn làm loạn ở đây mà thôi, nếu không với tính cách của cậu, tên thanh niên trẻ kia giờ này đã bị ngã nhào xuống đất rồi.

Cậu thanh niên không tin, nhận lấy chi phiếu nhìn đi nhìn lại, quả đúng là phiếu tử kim được ấn chế, hơn nữa số lượng lại vừa vặn mười vạn.

- Bây giờ, chắc là không còn chuyện gì nữa chứ. - Hàn Phong Tuyết dường như đang mất bình tĩnh.

Cậu thanh niên ánh nhìn bất định, lúc đó có một người lại gần thì thầm to nhỏ vài tiếng trong tai hắn, ánh mắt hắn sáng lên, cười nói: 

- Vốn dĩ là không có chuyện gì cả,nhưng vì phụ thân của ta vô cùng coi trọng chiếc đàn này, vì vậy hi vọng vị huynh đài này có thể đi cùng ta một chuyến. Vị huynh đài xin cứ yên tâm, chỉ cần ngươi kể lại rõ mọi việc với cha ta, cha ta là người thấu tình đạt lý, tin chắc rằng sẽ không trách móc vu oan cho ngươi. - Như sợ Hàn Phong Tuyết không yên tâm, hắn cường điệu nói thêm một câu.

- Hừ, trở về với ngươi, để cho ngươi thích làm gì thì làm sao, ngươi đánh giá ta quá thấp rồi. - Giọng điệu của Hàn Phong Tuyết tỏ vẻ khó chịu, đến phật cũng có lúc phải nổi giận, nếu đã không thể trốn tránh được, vậy thì đành phải đối mặt trực tiếp vậy.

Những người trong tửu lâu đang bàn tán, một số người khách là dân thường, họ rất bất mãn với chất giọng tự cao tự đại của vị thiếu gia kia. Cậu thanh niên ánh mắt sắc lạnh nhìn mọi người một cái, thấy tất cả đã yên tĩnh trở lại rồi liền quay sang nói với Hàn Phong Tuyết: 

- Ý của ngươi là không muốn theo ta về sao, nhưng, hôm nay ngươi không muốn đi cũng phải đi.

- Không sai, hôm nay chuyện đi hay không đi không phải do ngươi quyết định. - Mấy kẻ đứng bên cạnh cậu thanh niên kia bắt đầu vây lại xung quanh Hàn Phong Tuyết.

- Các ngươi muốn làm gì. - Sắc mặt của Viên Mộng Dao tái đi, trong lòng thầm than một tiếng xúi quẩy, đúng lúc cha và đại ca đem mấy tên vệ sĩ đi ra ngoài có việc, không ngờ ở tửu lâu lại xảy ra chuyện này.

“ Phù”, đột nhiên một âm thanh vang lên, mọi người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, thì đã thấy cậu thanh liên kia bị một cơn gió thổi bay ra ngoài cửa tửu lâu.

- Muốn giữ thể diện cho ngươi, ngươi lại không cần - Giọng điệu của Hàn Phong Tuyết lạnh như băng, vừa nói vừa quay lại nhìn đám người vây xung quanh. Đám người quay trái quay phải nhìn nhau rồi chả ai bảo ai đều chạy ra ngoài đến bên vị thiếu gia kia:

- Khang thiếu gia, người không sao chứ. - Cậu thanh niên cố gắng gượng dậy, miệng phun ra một ngụm máu, ánh mắt như độc xà nhìn Hàn Phong Tuyết một cái, điềm nhiên nói:

- Hãy đỡ ta trở về trước đã.

Nhìn bọn chúng rời đi, Hàn Phong Tuyết hừ lạnh một tiếng, một cước này của cậu căn bản không hề dùng một chút lực nào, nếu không với sức mạnh của một võ sĩ bậc cao như cậu bây giờ, cậu thanh niên đó làm sao có thể chịu đựng được một đòn.

- Không nghĩ rằng ngươi không chỉ đàn tốt, mà còn là một cao thủ. - Chứng kiến cảnh cậu thanh niên bị Hàn Phong Tuyết đánh cho bỏ chạy, Viên Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm tiến lại gần khen ngợi

Được mĩ nữ khen ngợi, Hàn Phong Tuyết cười ngây ngô, nhìn dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của cậu, không ai có thể nghĩ là kẻ oai phong lẫm liệt ban nãy và kẻ đang nở nụ cười ngây ngốc bây giờ là cùng một người được.

Hai người ngồi xuống gọi thêm mấy món ăn, vui vẻ cùng nhau bàn luận về những câu chuyện lý thú trong cuộc sống, thình thoảng tiếng cười lại vang lên thoải mái vô cùng.

- Mộng Dao, nghe nói bạn của con bị người khác đánh trọng thương phải không? - Một người trung niên bước tới, bên cạnh là một chàng trai trẻ, giọng của người trung niên tràn đầy tức giận, mặc dù là hỏi Viên Mộng Dao, nhưng Hàn Phong Tuyết lại cảm thấy ánh mắt của ông hướng về phía mình.

- Cha, đại ca, hai người đã về rồi. - Viên Mộng Dao vui vẻ chạy tới, đem chuyện vừa rồi kể lại cho hai người nghe.

- Con nói kẻ bị đánh trọng thương là cậu thanh niên mặc áo trắng thường hay lui tới sao? - Viên lão trau mày hỏi.

- Vâng, ai bảo hắn cố tình gây sự. - Mộng Dao trả lời như hả dạ lắm

- Mộng Dao, không phải ta đã từng nói với con, phải khách khí với hắn một chút, tại sao con lại bỏ ngoài tai những lời nói của ta chứ. - Giọng nói của Viên phụ nhấn mạnh hơn, dường như còn mang theo một chút tức giận.

Viên Mộng Dao ngây người trong chốc lát, trong ấn tượng của nàng, cha rất ít khi tức giận, tại sao lần này lại...

- Bá phụ, chuyện này không thể trách Viên tiểu thư, tất cả đều là tại cháu mà ra. - Hàn Phong Tuyết thấy Mộng Dao bị mắng, vội vàng mở lời bào chữa thay nàng.

- Hừ, ngươi oai phong lắm hả. Ngươi có biết người ngươi vừa đánh là ai không, cha của hắn chính là Nam tước. - Viên phụ không hề cho Hàn Phong Tuyết chút thể diện nào, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.

- Cha, chuyện đó là do đám người đó cố tình khơi mào, không thể trách Tuyết Phong đại ca. Hơn nữa ông ta chỉ là một nam tước sao chúng ta phải sợ ông ta.

- Tình cảm của hai đứa tốt nhỉ, đứa nào đứa nấy cũng vội vàng bào chữa cho nhau. Một Nam tước cũng không đáng là gì, nhưng ngươi biết người đứng sau ông ta là ai không, là Âu đại công tước Âu Hạc, nếu không ngươi cho rằng một tên Nam tước bé nhỏ mà xung quanh lại có nhiều người vây quanh đến thế sao..........Hơn nữa, Đường Nam tước rất được công tước Âu Hạc che chở, ta nghĩ hắn sẽ ngay lập tức đưa người tới đây hỏi tội. - Viên phụ đứng dậy đi ra bên ngoài nói.

- Bá phụ, người yên tâm, việc này là vì con mà ra, con sẽ tự mình gánh chịu, tuyệt đối không để liên lụy đến người. - Mặc dù giọng điệu của Viên bá phụ không hề nhẹ nhàng, nhưng Hàn Phong Tuyết không thể không giữ thể diện cho ông.

Đúng vào lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ầm ầm. Một tiếng quát lớn "BAO VÂY LẠI" làm tan bầu không khí vốn đã căng thẳng.

- Hừ, bây giờ ta xem ngươi làm sao gánh vác. - Vung tay áo lên, Viên bá phụ bước ra ngoài.