Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 14




Sau khi Nguyễn Kiên và Võ Hùng kết nghĩa huynh đệ, họ lại tiến vào trong võ đường, để ông lão truyền lại tuyệt học cho Nguyễn Kiên. Theo như những gì ông nói thì đây cũng không phải là võ học do Võ gia sáng tạo, mà là một tuyệt học do một lão tổ cường đại đã vượt qua cảnh giới võ đạo thông thường đoạt vê. Và nó đã trở thành một tuyệt học gia truyền của Võ gia suốt hàng trăm năm qua, Nguyễn Kiên chính là người khác họ duy nhất cho đến giờ được truyền lại.

Ông lão dẫn đường tiến vào một căn phòng, đó là nhà thờ tổ, lại tiến vào trong, Nguyễn Kiên nhìn thấy có gần trăm linh vị lớn nhỏ bày khắp phòng, những linh vị sạch sẽ, cả phòng tuy hơi âm u nhưng không hề có dấu vết bụi bẩn, chứng tỏ ông lão vẫn thường xuyên dọn dẹp nơi này, chăm sóc linh vị của tổ tiên và con cháu. Ba người đi vào giữa phòng, thi lễ với những linh vị kia rồi thắp nến, đốt nhang. Xong xuôi, ông lão tiến đến một cái bệ lớn, trên đó là những linh vị lớn, kiểu cách khác biệt, Nguyễn Kiên biết đó chính là những tổ tiên đầu tiên của Võ gia. Ông lõa lại thay đổi vài chi tiết trên bệ, một tiếng “cạch” vang lên và một cái mật thất mở ra, bên trong là một cuộn trúc thư*, đó chính là tuyệt học gia truyền của Võ gia. Chính vì nó được cất dấu bí ẩn và chỉ có gia chủ VÕ gia đương thời mới biết được nên sau thảm kịch kia, Võ gia vẫn giữ lại được nó.

Nguyễn Kiên tay cầm cuộn trúc thư, mở ra thì nhìn thấy năm chữ lớn, rõ ràng mà hư ảo: Hư Thể Xuyên Hồn Thuật. Nguyễn Kiên nhìn qua toàn bộ trúc thư, những con chữ rõ ràng đang nằm trên đó nhưng nó lại như chuyển động, khi hắn nhìn đến chỗ nào thì những con chữ chỗ đó như chạy vào trong đầu hắn, khiến hắn ghi nhớ như tạc toàn bộ nội dung của quyển trúc thư. Nguyễn Kiên đang ngạc nhiên định hỏi lại thì đã nghe ông lão nói:

- Con cứ từ từ mà nhìn, Võ gia chúng ta dù là người tài giỏi, tinh thông võ đạo nhất cũng phải mất hơn một ngày mới học thuộc nội dung của tuyệt học trên cuộn trúc thư đó, còn tên của nó thì đến giờ chưa ai có thể đọc được. Đồng thời, chỉ khi đọc chính bản mới có thể nhớ được nội dung, nếu như được truyền thụ bằng cách khác thì sẽ không thể nhớ. Đó thực sự là một bảo vật hiếm có. Ông và Võ Hùng đi trước.

Nguyễn Kiên ngay lập tức nuốt lại những lời định nói. Hắn hiểu được bản thân tuyệt đối không phải cao thủ võ đạo gì cả, nếu nói hắn có cái gì thuộc về cái gọi là võ đạo cao thủ thì chỉ có thể là nhục thân cường đại của hắn thôi. Vậy nên chuyện hắn có thể thuộc lòng và đọc được tên của tuyệt học chắc chắn có bí ẩn, và nếu hắn không lầm thì có liên quan đến năng lực của hắn. Những chuyện có liên quan đến năng lực của hắn, Nguyễn Kiên sẽ không tiết lộ dù là với người hắn tin tưởng nhất. Thực ra thì có một kẻ hắn còn chưa gặp mặt nhưng đã biết hầu hết mọi bí mật của hắn, thậm chí cả những thứ liên quan đến mình mà hắn không biết thì kẻ kia cũng đều tường tận.

Nguyễn Kiên dẹp gọn những suy nghĩ khác qua một bên, hiện tại chỉ còn mình hắn trong phòng. Hắn dự định sẽ tìm hiểu về Hư Thể Xuyên Hồn Thuật kia và năng lực của mình trong một ngày, sau đó sẽ lên đường ra Hà Nội cứu chú Khả.

Nguyễn Kiên thiền định, trong đầu tái hiện từng câu chữ trong Hư Thể Xuyên Hồn Thuật.

Vạn vật sơ khai, sinh từ hỗn độn; hỗn độn sinh thiên, địa, vật, phi vật; thiên, địa sinh Thuận Thiên tựu Thiên Đạo; vật, phi vật sinh vạn giới chi vật; thiên đạo chi thượng, vạn vật chi hạ; phàm, sinh vi vạn vật, tựu hướng thiên địa phục;...

Vừa đến đây, Nguyễn Kiên liền dừng lại, hắn lí giải được phần này. Nếu như theo đoạn đầu của Hư Thể Xuyên Hồn Thuật này, đó chính là thiên địa cao cao tại thượng, vạn vật chỉ là cỏ rác.

Nguyễn Kiên là người thế nào? Hắn là kẻ có khát khao vượt lên mọi thứ để tìm đến hạnh phúc, mà cuộc đời của hắn từ xưa đến nay vẫn luôn là phải tranh đấu, giành đoạt. Nếu hắn theo Hư Thể Xuyên Hồn Thuật, thì chẳng khác nào bảo hắn vứt bỏ mọi tranh đấu, an phận thủ thường. Hắn đã từng cảm thán về sự nhỏ bé của con người trước thiên địa, nhưng cũng thừa nhận bàn tay con người sớm muộn gì cũng chạm tới và lôi cái gọi là thiên địa xuống. Nếu hắn không có ý chí vươn lên thì làm sao có thể đạt được hạnh phúc? Khi mà con đường đến hạnh phúc của hắn tràn đầy chông gai thử thách, thậm chí phải đối đầu thiên địa.

- Lão tử từ khi sinh ra đến giờ, đã trải qua vô vàn khổ đau, vượt qua số phận chỉ mong tìm được cái gọi là hạnh phúc, nếu ngươi bảo ta phải cam chịu số phận, phủ phục trước thiên địa thì ta khẳng định, cái gọi là thiên địa cao cao tại thượng kia không là gì trong mắt ta. Ta sinh ra là đã không có thiên địa che chở, thiên địa là gì? Nó có liên quan tới ta? Vì sao ta phải phủ phục thiên địa nếu nó cản bước ta? Ta sinh không có thiên địa! Ta bước đi không màng thiên địa! Ta đi khỏi cái gọi là thiên địa! Ta là Vô Thiên!

Nguyễn Kiên cảm xúc thăng hoa, hắn gào thét trong sự hưng phấn, hắn cảm giác mình đã thoát khỏi tầng trói buôc nào đó, hắn tự do! Hai ông cháu Võ Hùng ở trong rừng, nghe đâu đấy truyền đến tiếng gào thét vang xa thì thắc mắc: “Nơi này có thú dữ?”

Trong linh hồn Nguyễn Kiên, khi hắn gào thét trong sự thăng hoa, linh giới hắn kịch liệt rung động, nó lan tràn với một tốc độ kinh khủng mở rộng ra gấp đôi, rực rỡ gấp đôi lúc trước. Hai phần linh hồn của hắn gần như hòa làm một. Hạt mầm kia rốt cuộc nảy nở, một chồi non lú khỏi hạt mầm, nó chìm xuống trong linh giới, một cái rễ phô thiên cái địa cắm sâu vào trong linh hồn hắn, những rễ con lan tràn khắp nơi trong linh giới. Linh giới vốn hư ảo bất định giờ phút này truyền đến một cảm giác kiên cố vững vàng hơn bao giờ hết.

Lâm Nghị đang chữa trị linh hồn, hắn đã khôi phục được bảy phần, hắn cảm nhận được biến động kinh thiên này, hắn đứng dậy, dõi mắt theo sự phát triển của linh giới, hắn nhìn về phía hạt mầm, thì thầm hai chữ “quả nhiên”. Lâm Nghị di chuyển, hắn đi đến trung tâm linh giới, nhìn vào hai phần linh hồn Nguyễn Kiên đang dung nhập, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, lại dùng một giọng ngạo mạn, hãm tài nói:

- Ta xem ngươi là có tài năng gần bằng ta, lại có một cái lá gan cũng lớn gần gần với ta nên lần này ta giúp ngươi, cũng xem như trả phí nhà trọ.

Lâm Nghị nghiêm túc lại, vận hết toàn thành công lực hiện có, nén nó lại đến nhỏ như một quả bóng tenis, lại tập trung tinh thần đứng đợi.

Ở bên ngoài, Nguyễn Kiên vừa gào thét xong, hắn không hề hay biết mọi thứ diễn ra ở bên trong linh giới của mình. Hiện giờ hắn đang nhìn bầu trời.

Mây mù âm u kéo tới với những tiếng “đùng đùng” chớp giật, càng ngày càng lớn. Và “đùng”! Một tia sét khổng lồ, phải lớn gấp năm lần lôi kiếp của Lâm Nghị, màu sắc của nó cũng đậm hơn nhiều, tia sét đó đánh thẳng xuống Nguyễn Kiên.

Lúc đó, thanh thế của tia sét đã đánh động rất nhiều kẻ, có lão quái sông lâu cả mấy trăm năm, có kẻ khất cái lang thang đầu đường xó chợ, có lão già ngồi trong nhà, có vạn thế thiên tài trong núi rừng nào đấy,… trong tất cả đều có một câu hỏi. “Đó là lôi kiếp!!?”

Trong khoảnh khắc đó, có rất nhiều thứ đã xảy ra. Trong linh giới, hai phần linh hồn của Nguyễn Kiên hợp làm một, mầm cây bắn ra một giọt tinh hoa, Lâm Nghị thì mặt tái nhợt, dùng cái giọng thanh niên cứng hét lên “Tới đây đi, bé cưng lôi kiếp” rồi ném quả bóng tenis ra. Tất cả đều là để ngăn cản lôi kiếp.

Và Nguyễn Kiên, trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, hắn kịp đánh ra một quyền với tất cả thể lực, hồn lực của mình và chửi một câu:

- Ta **, hai lần cho sét đánh lão tử.



Trong linh giới,

Hai phần linh hồn Nguyễn Kiên vừa mới hợp lại thì giờ đã tách ra, lại đang chầm chầm dính lại.

Cây mầm lại trở về là hạt mầm, chỉ là nó vẫn chìm trong linh giới, cắm rễ trong đó.

Lâm Nghị thì đang xem xét một thứ. Nếu như Nguyễn Kiên nhìn thấy thì sẽ nhận ra đây chính là những câu chữ Hư Thể Xuyên Hồn Thuật. Chúng đang phiêu phù trong một góc linh giới.

- Hừ, đây chẳng phải là một pháp thuật của tu sĩ sao, còn là thuật dùng hồn lực công kích. Thực sự cũng không kém nhưng đoạn đầu thực quá tệ. Thôi thì để lão tử cho ngươi một cơ duyên vậy.

Lâm Nghị quan sát Hư Thể Xuyên Hồn Thuật rồi phán một tràng dài. Hắn lặng người, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu vũ động tay. Những câu chữ trên Hư Thể Xuyên Hồn Thuật dần thay đổi.

Vạn đạo sơ khai, sinh từ hỗn độn; đồng xuất sinh, thiên địa vạn vật bất phân thương hạ; vạn vật tuần hoàn, hội từ vật, phi vật; thiên địa vi Thiên Đạo, tam thiên đạo pháp, tựu Thuận Thiên Đạo; vạn vật hữu linh, cường giả khát tiên đạo, ngự Thiên Đạo vi Thần; duy ngã kiến giải bất đồng đạo. Chi vi vât? Chi vi phi vật? Vạn vật tuần hoàn vi càn khôn, vạn vật hữu linh hà tất đồng ngự Thiên Đạo?…

Lâm Nghị vận dụng kiến giải đại đạo ban sơ của mình chỉnh sửa Hư Thể Xuyên Hồn Thuật sang một bản khác. Nên biết Lâm Nghị là đệ nhất tu chân giả ở Thiên Ngật Đại Lục, lí giải đại đạo của hắn dù chỉ là da lông nhưng cũng vô cùng quý giá, hiện tại hắn dùng kiến thức và đại đạo của mình để chỉnh sửa, thậm chí viết lại Hư Thể Xuyên Hồn Thuật đã khiến thuật pháp này sang một tầm cao khác biệt. Nếu như cường giả tu chân giới biết được sự tồn tại của bản thuật pháp này thì sẽ tranh giành đầu rơi máu chảy.

- Ta lại đến đổi tên cho ngươi đi. Hãy gọi là Khinh Thiên Phách Hồn Thuật.

<=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=>

(*): loại sách bằng trúc hay có trên mấy phim kiếm hiệp cổ trang Tàu

(#): dành cho những bạn muốn hiểu hai bản thuật pháp nói cái gì

- Hư Thể Xuyên Hồn Thuật: thiên địa vạn vật sinh ra từ hỗn độn; ban đầu có thiên, địa, vật chất, phi vật chất; thiên địa sinh ra Thiên Đạo là Thuận Thiên; vật chất và phi vật chất sinh ra mọi thế giới và mọi vật; thiên địa vạn vật có phân cao thấp, thiên địa là cao hơn thống trị, vạn vật là thấp kém bị trị; bình thường sinh ra là vạn vật phải hướng về thiên địa tôn kính phục tùng….

- Khinh Thiên Phách Hồn Thuật: Hỗn độn sinh ra vạn đạo; thiên địa vạn vật không phân cao thấp; vạn vật sinh ra từ vật chất và phi vật chất tuần hoàn; thiên địa là Thiên Đạo, gồm ba ngàn đại đạo, đều là Thuận Thiên Đạo; vạn vật đều có linh tính, kẻ mạnh đều khát khao tiên đạo, đặt chân vào Thiên Đạo để thành Thần; chỉ có ta lí giải khác. Cái gì là vật chất? Cái gì là phi vật chất? Mọi thứ tuần hoàn tạo thành càn khôn ( thiên địa - trời đất), moi vật đều có linh tính riêng vì cớ gì lại đều giống nhau đạp vào Thiên Đạo để thành Thần?….

- Tác rất muốn bỏ quách cái phần Hán Việt kia, viết thành ý luôn. Nhưng mà hôm trước dạo diễn đàn có thấy một bài viết nói rằng truyện tiên hiệp thì nên viết từ Hán Việt các thứ thì hay hơn. Mình cũng lí giải được nên chịu khó viết vậy.