Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 15




Nguyễn Kiên mở mắt, đập vào mắt hắn là một tán cây xanh tươi, một khung trời bao la rộng lớn. Nguyễn Kiên đứng dậy, nhìn quanh, khắp nơi đều phiêu phù những tia sương khói, một không gian rộng lớn chỉ một mình hắn, đứng dưới tán cây. “Đây là thiên đường? Nếu là vậy thì cũng tốt đi, dù gì thì ta cũng có một sự yên bình khi chết”.

- Đại ca! Đại ca mau dậy! Đừng chết!

Từ đâu đó xa xăm truyền đến âm thanh đánh vỡ suy tưởng của Nguyễn Kiên, hàng loạt kí ức xuất hiện trong đầu hắn. “Ta là Nguyễn Kiên, ta là Vô Thiên, ta còn chưa đạt được cuộc sống ta muốn, sao ta có thể nhắm mắt xuôi tay?”

- Phùuuu!

Nguyễn Kiên bật người dậy, thở ra một hơi dài, hắn còn sống, vẫn sống sau khi bị tia sét kinh khủng kia đánh vào.

- Ôi, Hùng đệ, ta phải đa tạ đệ nhiều lắm, may mà đệ gọi ta, nếu không ta đã đi về một phương trời xa xôi nào đó rồi. - Nguyễn Kiên nhớ lại những gì vừa xảy ra mà hết hồn hết vía. Trong một khoảnh khắc, hắn có cảm giác mình trở về hư vô, được bình an hạnh phúc, điều đó khiến hắn mất đi ý chí chống cự, sắp triệt để “thăng thiên”. Rất may tri giác hắn vẫn còn, nghe được âm thanh ăn to nói lớn của Võ Hùng nên tỉnh lại.

Nguyễn Kiên lại quan sát chính mình một chút, hắn bây giờ không khác đệ tử cái bang chút nào, thậm chí thảm hơn, khắp người hắn là những mảnh vải rách rưới, cháy xém, che lại đôi thứ không nên cho trẻ em thấy, toàn thân hắn bốc lên mùi thịt nướng, có chỗ hơi cháy khét, tóc tai bù xù dựng đứng cả lên. Hắn đang ở trong một cái hố lớn như hố bom B52, có lẽ là hậu quả khi tia sét đánh. Tuy trông rất thê thảm nhưng Nguyễn Kiên cảm thấy mình rất khỏe, từ trong ra ngoài, tựa như được thoát thai hoán cốt vậy, hắn hơi cảm nhận nội thương của mình khi đánh với Quỷ Diện, nó đã khôi phục hoàn toàn. Bị tia sét kinh khủng kia đánh trực diện, không chỉ không chết mà còn khỏe mạnh hơn, có lẽ trên thế giới này chỉ có mình hắn.

Nguyễn Kiên bình định tâm tình, đứng dậy, hắn định đi tăm rửa rồi xem xét lại tình trạng của mình. Những mảnh vải xơ xác không chịu được tác động quá lớn khi Nguyễn Kiên đứng dậy, cái thì tan rã, cái bay phất phơ, để lộ ra một loài động vật nho nhỏ đang lẩn trốn trong cánh rừng lá kim cháy đen.

- Đại ca phong độ, không cần phải để ý những thứ này. - Võ Hùng nhìn thấy con vật nhỏ đó thì muốn cười mà không cười được, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi Nguyễn Kiên một chút.

- Ta ** lão thiên. Có kẻ nào bị sét đánh mà không bị thế? Huống chi là một tia sét khủng khiếp như vậy? - Nguyễn Kiên tự biết bản thân mình, hắn tức giận, xấu mặt hướng trên trời gào thét.

Đúng là trời đánh teo tờ rym.

…...

Trong võ đường, Nguyễn Kiên đang thiền định, hiển nhiên là đã tắm rửa và đập trai như trước rồi. Hắn đang kiểm tra lại bản thân, hắn cảm giác bản thân có thay đổi sau khi bị sét đánh, và có thứ gì đó kì lạ trong hắn nữa, có lẽ năng lực của hắn cũng là từ đó mà ra, chỉ là hắn không biết rõ mà thôi.

Hiện giờ thì hắn đã nhớ được rõ những kí ức từ năm hắn 16 tuổi, chính là lúc hắn bắt đầu tìm kiếm cuộc sống bình thường. Hắn cũng hiểu rõ bản thân mình có trí tuệ, kinh nghiệm, kĩ năng như nào. Về những kí ức trước đó, hắn không nhớ rõ lắm, chỉ có những kĩ năng đánh nhau, sinh tồn là rõ ràng trong đầu hắn. Theo đó hắn cũng có thể sơ bộ suy tưởng ra kí ức 16 năm đầu của hắn là như thế nào.

Sau khi bị sét đánh hai lần, hắn nhận ra thân thể của mình tựa hồ có thể kháng sét, thậm chí thân thể hắn còn cường đại hơn khi bị sét đánh. Tuy vậy nhưng hắn không hề có ý muốn xem thân mình như cột thu lôi để rèn luyện thân thể. Nếu lấy thân thể cường đại và những kĩ năng chiến đấu của hắn lúc này thì có thể xem hắn như một Thượng Cường giả đỉnh. Nếu như lúc này hắn đánh nhau với Quỷ Diện thì không cần dùng đến năng lực kia cũng có thể đánh bại Quỷ Diện dễ dàng. Nếu như dùng tới năng lực kia thì cả những cường giả vượt qua Thượng Cường hắn đều có thể đánh bại.

Lại nói về năng lực đó, bây giờ Nguyễn Kiên đã có thể dễ dàng sử dụng và khu động những tia sương khói để chiến đấu. Nhưng hắn cũng nhận ra một giới hạn của mình, nếu hắn sử dụng năng lực quá một nén hương thời gian trong một ngày thì sẽ bị đau đầu cực độ. Vì thế hắn cũng rút ra, chỉ khi đối đầu với kẻ địch quá mạnh thì hắn mới sử dụng năng lực.

Nguyễn Kiên tìm hiểu kĩ càng về năng lực của mình xong xuôi, hắn một lần nữa tiến vào “giác ngộ”, nhưng không phải để dùng năng lực, mà là để nghiên cứu Hư Thể Xuyên Hồn Thuật. Những câu chữ hiện ra trong đầu hắn, khác biệt! Nguyễn Kiên ngạc nhiên mở mắt ra, tự bạt tai hai cái, “cảm thấy đau, không phải mơ!”. Hắn lần nữa tiến vào, đọc kĩ bản tuyệt học trong đầu mình. “Khinh Thiên Phách Hồn Thuật!….”

Nguyễn Kiên không biết vì sao Hư Thể Xuyên Hồn Thuật kia lại biến thành Khinh Thiên Phách Hồn Thuật này. Nội dung cũng thay đổi hoàn toàn như thế. Nhưng hắn biết tân bản chắc chắn là một bảo vật, nó thích hợp để hắn tìm hiểu và luyện theo.

Theo như những gì hắn đọc được trong Khinh Thiên Phách Hồn Thuật, thứ này không đơn giản là một võ học tuyệt kĩ, nó liên quan đến đạo pháp, tu luyện thậm chí hư ảo hơn nhiều. Và câu cuối cùng trong bí kíp này đã khiến Nguyễn Kiên chắc chắn đây chính là một pháp thuật đạo gia:

“Đệ nhất tu chân giả Thiên Nhật Đại Lục, Lâm Nghị Nghịch Thiên Tiên tái chỉnh”

Nguyễn Kiên không biết ai là Lâm Nghị, đâu là Thiên Nhật Đại Lục, hắn chỉ biết mình đã đạt được một cơ duyên to lớn. Hắn bắt đàu chăm chú lí giải.

Khinh Thiên Phách Hồn Thuật chia làm mười tầng với hai cấp bậc. Từ tầng một đến tầng sáu là cấp bậc thứ nhất: Khinh Thiên Khu Hồn. Từ tầng bảy trở đi là cấp bậc thứ hai: Chưởng Khống Hồn Lực. Theo từng tầng là từng bước tiếp cận tới việc sử dụng cái gọi là hồn lực.

1.Cảm "Tự Hồn".

2.Khu "Tự Hồn".

3.Cảm "Tinh Hồn".

4.Hấp "Tự Hồn".

5.Dưỡng "Tinh Hồn".

6.Nhập linh giới.

7.Khiển niệm lực.

8.Niệm tương hồn.

9.Khu "Tinh Hồn".

10.Khống hồn lực.

Theo như trong Khinh Thiên Phách Hồn Thuật diễn giải, hỗn độn sinh vạn vật, vạn vật hữu linh. Linh đó là linh hồn, linh hồn có năng lượng gọi là hồn lực. Hồn lực ở khắp nơi! Hồn lực tự nhiên trong thiên địa là "Tự Hồn", nó ở dạng khí phiêu miễu hư ảo. Nguyễn Kiên biết năng lực của mình chính là tác động vào linh hồn, hiện tại thì hắn biết được cái mà hắn khu động chính là "Tự Hồn". Hồn lực trong cơ thể sinh vật là "Tinh Hồn", nó ở trong linh giới, tức là thế giới linh hồn, nó tinh túy hơn, đậm đặc hơn, cường đại hơn và khó tác động hơn "Tự Hồn". Tùy vào mỗi sinh vật, cá thể mà "Tinh Hồn" của chúng khác nhau, cả về hình dạng và cường độ. Đến đây thì Nguyễn Kiên biết được cái bóng mà hắn nhìn thấy trong cơ thể mình và người khác chính là "Tinh Hồn".

Nguyễn Kiên hơi dừng lại, hắn hơi không hiểu cho lắm, không phải hắn không lí giải được nội dung của bản thuật pháp, mà chính vì hắn hiểu rất rõ nên mới kì lạ. Mười tầng tu luyện là theo thứ tự, đến đỉnh phong của từng tầng rồi thì mới đến được tầng khác. Nhưng rõ ràng hắn không biết gì về hồn lực, chưa lí giải những tầng đầu thì hắn cũng đã đạt đến tầng sau nhờ vào năng lực của mình.

Xét ở tầng hai, hắn chỉ có thể dẫn động "Tự Hồn" trong một không gian rất nhỏ xung quanh, theo chiêu đòn của hắn mà tấn công kẻ địch. Nhưng ở tầng hai, Khu "Tự Hồn" là điều khiển "Tự Hồn" theo ý muốn, đến cấp bậc cao nhất hắn có thể dẫn động "Tự Hồn" trong một không gian rộng lớn bằng một cái chỉ tay. Điều đó chứng tỏ hắn vẫn chưa đạt đến đỉnh phong tầng hai. Nhưng hắn lại đạt đến tầng ba, hắn có thể cảm nhận, thậm chí là nhìn thấy "Tinh Hồn" của người, đồng thời hắn còn tác động vào nó nữa. Hắn đã giết sáu người bằng cách xóa bỏ "Tinh Hồn".

Vì thế, hắn có thể chắc chắn bản thân mình có bí mật, cả hắn cũng chẳng biết. Khinh Thiên Phách Hồn Thuật không sai, hắn cũng không sai, nhưng hắn khác biệt. Đối với Nguyễn Kiên chuyện đó không quan trọng nữa. Hắn có được năng lực kì lạ và nó vô cùng bá đạo, thậm chí nó còn giúp hắn tự do tu luyện thuật pháp đạo gia kì bí mà không theo quy tắc. Quy tắc là thuộc về Khinh Thiên Phách Hồn Thuật, nhưng trong Khinh Thiên Phách Hồn Thuật có một câu: duy ngã kiến giải bất đồng đạo. Chi vi vât? Chi vi phi vật? Vạn vật tuần hoàn vi càn khôn, vạn vật hữu linh hà tất đồng ngự Thiên Đạo?… Hiển nhiên vạn vật tuần hoàn, không phải thứ gì cũng đều tuân theo một quy tắc. Không có thứ gì là tuyệt đối cả. Nguyễn Kiên hắn khác biệt thì sao? Quan trọng là hắn có thể tu luyện được thuật pháp này, thậm chí vượt khỏi giới hạn của nó. Vậy thì có gì phải e ngại, có gì phải để tâm? Ta khác biệt thì sao? Nó tốt hay nó xấu? Nó hại hay nó lợi? Nếu nó tốt, nó lợi cho ta và người quanh ta thì hà tất phải thay đổi?

Nguyễn Kiên chìm vào trong kiến giải. Tay hắn liên tục bắt những thủ quyết huyền ảo, những tia "Tự Hồn" xung quanh liên tục biến động theo thủ quyết của hắn. Càng ngày càng linh hoạt, càng ngày càng nhiều,…

Ngày hôm sau, Nguyễn Kiên thoát khỏi tu luyện. Hắn đã nắm giữ được sơ bộ tầng hai. Và hắn có một con chủ bài mới!

Nguyễn Kiên cùng Võ Hùng thi lễ, tạm biệt ông nội rồi rời đi. Bọn hắn lên đường đi Hà Nội cứu chú Khả