Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 45: Mang thai ngoài tử cung




[...]

- Xong rồi, tất cả đã ổn.

Tại một toà cao ốc lớn, phủ đầy mùi hương đặc trưng của các căn phòng thí nghiệm. Tử Dật cùng bảy người đàn ông trung niên độ tuổi U60 ngồi trò chuyện trông có vẻ rất thân thiết như con cháu trong nhà.

Mỗi người họ đều khoác lên người chiếc áo blouse tinh khiết, trắng ngà nhưng vẻ ngoài thì đối lập hoàn toàn, họ như một cá thể nhân bản, khi ai cũng sở hữu cho mình một phong thái đạo mạo, chiếc đầu hói gần hết, leo queo vài sợi tóc, và gương mặt hơi có phần đặc dị.

Nhóm người này đã định cư, ăn ở tại đây được nửa tháng rồi, tức là trước ngày đám cưới được diễn ra cũng chỉ để giúp đỡ, tương trợ cho Tử Dật.

Hiện tại chuyện cần làm cũng đã xong xuôi, không ít bữa nữa họ sẽ chính thức rời đi.

- Cảm ơn.

- Vương Tử Dật tôi không có gì hơn, chỉ có một ít quà mọn muốn biếu, mong các ngài sẽ vui vẻ nhận chúng.

Tử Dật đứng lên, cung kính cúi thấp người bày tỏ lòng thành.

Bộp Bộp.

Anh vỗ tay ra hiệu, Mạnh Phi cùng một nhóm người nhanh chóng bước vào, cầm theo bảy chiếc vali màu bạc và vô số hộp giấy lót vải nhung vô cùng sang trọng.

Mở vali, những cọc đô la dầy cộm, được buộc thun xếp gọn gàng, ngay ngắn khiến người ta không khỏi nổi lòng trắc ẩn, tham lam.

Bên cạnh đó còn có cả cả rượu vang, nhân sâm, yến đỏ, nhung hưu... các thực phẩm quý hiếm, đắc tiền đều được quy tụ tại đây.

- Quý hoá quá rồi, không cần nhiều quà cáp như vậy.

Tử Dật cười trừ, niềm nở đáp:

- Các ngài nhận là tôi vui rồi.

Lúc này Mạnh Phi đột nhiên đi đến chạm nhẹ vai anh, nhướng chân mày như muốn nói điều gì đó, nhưng ở đây không tiện. Nên Tử Dật chỉ còn cách kiếm cớ rời đi.

- Chắc hẳn mọi người đã nhiều đêm không ngủ, tôi xin phép lui ra để mọi người nghỉ ngơi.

[...]

- Có chuyện gì?

Qua một căn phòng khác, Tử Dật hỏi trực tiếp vào vấn đề chính.

Mạnh Phi mở điện thoại, ấn vào mail vừa được gửi đến tức thì đưa cho anh xem và nói:

- Thư đợt trước gởi đi đã có phản hồi, ông ấy đã đồng ý.

Tử Dật vô thức gật đầu, anh xoa cầm trầm ngâm, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới đáp lại:

- Hiện tại Mộng Nhiên đã không còn...

Reng reng reng.

Được một nửa thì bỗng nhiên chuông điện thoại của Mạnh Phi bất ngờ vang lên in ỏi, nhìn thấy dãy số đó chính là của bác sĩ hai người đàn ông liền dừng ngay cuộc trò chuyện.

Sẵn tiện đang cầm máy, Tử Dật không chuyền sang cho trợ lí mà trực tiếp ấn nghe.

- Alo...

- Tôi muốn gặp ông chủ của cậu.

- Là tôi đây, có chuyện gì không?

- Có, rất quan trọng... liên quan đến đứa bé.

Thông qua điệu bộ bối rối, hớt hải anh có thể dễ dàng nhận ra bà ấy đang lo sợ đến nhường nào. Nó vô tình trở thành một căn bệnh truyền nhiễm, chẳng mấy chốc Tử Dật cũng bị cuốn vào dòng cảm xúc bất an ấy.

- Ừm... bà cứ nói.

- Chuyện này... không tiện trao đổi qua điện thoại.



Tử Dật im lặng, cảm xúc bất an dâng trào đến đỉnh điểm, tò mò nơi đó đang xảy ra chuyện gì mà khiến bác sĩ thần thần bí bí như vậy. Nhưng hiện tại anh không có mặt ở đất liền, muốn về đến biệt thự phải mất nửa ngày đi tàu và ngồi xe.

- Được rồi, chiều nay tôi sẽ đến tìm bà.

Đầu dây bên kia ừm ờ vài tiếng rồi ngắt máy.

Tử Dật mệt mỏi, ngã người trên sô pha ôm trán, xoa thái dương. Nhìn anh như vậy Mạnh Phi ngỏ lời hỏi thăm:

- Đau đầu à?

Anh gật đầu thay cho lời muốn nói, giữ nguyên trạng thái như vậy khoảng chừng hai ba phút thì ngay lập tức bật dậy, cùng với Mạnh Phi trở về.

- Đi thôi.

[...]

Sáu giờ chiều.

Bíp bíp.

Chiếc Roll Royce màu đen tuyền sang trọng đổ trước cổng của một căn nhà mà bóp còi triền miên cả mười lăm phút, thế mà vẫn chưa thấy gia chủ hay người giúp việc ra tiếp đón.

- Xin lỗi... thất lễ rồi.

- Tôi lui cui tưới cây ở sau nhà nên không để ý

Ngay sau khi tiếng còi cuối cùng kết thúc, người trong nhà mới thấp thoáng chạy ra, lật đật mở rộng hai cánh cửa, để chiếc ô tô chạy vào trong sân vườn.

Tử Dật và trợ lý bước ra khỏi xe, theo chân người phụ nữ trung niên đi vào trong phòng khách.

Ba người ngồi lại với nhau rất bình thường nhưng ở Tử Dật cứ phát ra một luồng khí lạnh lẽo khiến bác sĩ toát cả mồ hôi. Không dám vòng vo mà nói vào chuyện chính.

- Cái thai trong bụng Mộng Nhiên bắt buộc phải đình chỉ.

- Vì sao?

Tử Dật lớn giọng, hùng hổ đập bàn khiến lớp kính xuất hiện vết rạn nứt. Mạnh Phi cạnh đó cũng không khỏi giật mình.

Vốn đã chuẩn bị tâm lý vì đoán trước được anh sẽ có phản ứng như vậy. Nhưng cho dù là thế, bà vẫn không thể cản được nỗi sợ hãi của bản thân, đến lời lẽ học thuộc cũng trở nên lắp bắp:

- Vì... vì nằm ngoài tử cung, thai... thai không di chuyển vào dạ con mà làm ổ tại ông dẫn trứng.

- Nếu cố chấp để thai phát triển tại một vị trí như vậy rất nguy hiểm, bởi vòi trứng sẽ có nguy có bị vỡ do sự lớn lên của phôi thai, làm cho máu chảy ồ ạt vào ổ bụng có thể đe doạ đến tính mạng sản phụ nếu không được cấp cứu kịp thời, và nguy cơ mất đi khả năng làm mẹ về sau là rất cao.

Sau khi chăm chú lắng nghe từng lời giảng giải cặn kẽ của bác sĩ thì Tử Dật như được giác ngộ, anh nhận ra được tầm quan trọng của vấn đề và tình trạng mà Mộng Nhiên đang gặp phải.

- Vậy phải làm thế nào?

- Thật không may mắn cho Mộng Nhiên, phôi thai đã lớn hơn ba phân cho nên không thể tiêm thuốc để thai tự tiêu, chỉ còn cách động chạm đến dao kéo mà thôi.

Nghe đến đây Tử Dật liền nhíu mày, anh không muốn Mộng Nhiên phải chịu đau đớn nhưng đây là trường hợp bất khả kháng, anh không thể tự mình làm chủ.

Con cái là lộc trời ban, anh cũng rất lấy làm tiếc khi đứa con đầu lòng giữa anh và Mộng Nhiên lại không có duyên với thế giới này.

Nhưng điều mà anh quan tâm nhất hiện tại là làm sao để Mộng Nhiên tiếp nhận được sự thật? Trong khi nỗi đau mất mát gia đình trong lòng cô còn chưa nguôi ngoai.

Haizz...

Nghĩ mãi cũng không ra được hướng giải quyết, anh chỉ đành gói gọn tất cả muộn phiền, áp lực bằng một tiếng thở dài rồi nói:

- Khi nào tiến hành?

- Ngày mai cậu đưa cô ấy đến phòng khám của tôi. Giải quyết càng sớm càng có lợi cho sản phụ.

- Ừm...

Anh gật đầu đồng ý.



Người đàn ông tựa như một quả bóng xì hơi, tay chân mềm nhũn không còn sức lực nhưng vì cô gái ở nhà Tử Dật đã phải căng mình đứng dậy, xốc lại tinh thần rồi xách áo ra về.

Khi anh và Mạnh Phi đã đi được một đoạn thì phía sau lưng lại vang lên giọng nói áy náy của bác sĩ.

Lúc sáng vì không có cậu ở đây, sợ cô ấy kích động nên tôi không đủ can đảm để nói ra sự thật... đã vạ miệng bảo rằng thai nhi rất khoẻ mạnh...

Tử Dật khựng người, anh dừng hẳn bước chân.

Áp lực đè nặng trên đôi vai phong trần ấy đã đủ lớn khiến anh ngợp thở. Ấy vậy mà chưa đầy một giây đã tăng lên gấp bội.

- Ừm.

Thôi thì bà ấy cũng không cố ý. Lời nói không phải là tin nhắn, đã nói ra thì đâu còn cơ hội thu hồi.

Nghĩ đi nghĩ lại anh là người có lỗi lớn nhất, không có mặt ở nhà tại thời điểm ấy, có trách thì nên trách anh mới phải.

[...]

- Nhiên Nhiên đâu rồi?

- Cô ấy đang dùng bữa thưa cậu chủ.

Xe anh vừa cua vào khuôn viên đã có người giúp việc đến tiếp đón. Nhìn trời khá sáng sủa, anh lầm tưởng là còn sớm, không ngờ đã đến giờ ăn tối của Mộng Nhiên luôn rồi.

Chân dài sải bước, mau chóng vào trong nhà tìm kiếm hình bóng nhỏ thân thương, nhớ nhung cả ngày nay.

- Nhiên Nhiên...

Tử Dật gọi tên cô, bắt gặp được hình ảnh Mộng Nhiên đang ăn một cách ngon lành lòng anh như được chảy qua một dòng nước ấm, một khung cảnh bình yên đến lạ thường của một gia đình hạnh phúc.

Nhờ tay nghề lão luyện của đầu bếp, trong một tuần mà đã giúp Mộng Nhiên của anh có da có thịt hơn lúc trước rất nhiều.

Hay thấy tiếng người, Mộng Nhiên theo quán tính quay ra nhìn. Ánh mắt cô lúc này rất đỗi trong sáng, không một chút oán hận, gợn sóng.

- Gì?

Nhưng chưa đầy một giây sau đã biến mất khi nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là Tử Dật. Thần thái ngoan hiền liền thay đổi, cô bĩu môi xấc xược đáp lại.

- Về rồi à? Tôi ăn hết cơm rồi, anh nhịn đói cho chết đi.

- Anh không đói.

Tử Dật đến gần, kéo ghế ngồi xuống, quên mất tình cảnh hiện tại ra sao mà thản nhiên xoa đầu cô gái.

- Bỏ cái tay ra.

Mộng Nhiên hất tay, nhăn nhó thấy rõ.

Không vì thế mà bỏ cuộc, Tử Dật kéo hẳn ghế Mộng Nhiên xoay về đối diện với mình, nhẹ giọng dụ dỗ:

- Nhiên Nhiên anh có chuyện này muốn nói với em.

Nhưng có lẽ anh đã vô tình quên mất từ khi tỉnh giấc sau cơn hôn mê thì Mộng Nhiên đã không còn thích "ăn ngọt". Cô khoanh tay trước ngực, đanh đá đáp:

- Cút đi, tôi không rảnh đâu mà bàn chuyện phím với anh.

- Không phải chuyện phím.

- Vậy thì để mai nói, trễ rồi tôi đi ngủ.

Nói rồi Mộng Nhiên không do dự mà bỏ lên lầu, một lần ngoảnh đầu nhìn lại cũng không màng ban cho người đàn ông.

- Chỉ mới có bảy giờ rưỡi thôi mà...

Tử Dật nhìn đồng hồ mà lắc đầu chán nản, anh gục mặt lên bàn nhắm mắt tịnh dưỡng.

Cô vẫn luôn tìm cớ tránh né anh như vậy. Cuộc trò chuyện giữa hai người chưa bao giờ kéo dài quá ba phút.

Cứ cái đà này thì làm sao anh anh giải bày, và nói cho cô hiểu được đây?