Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 46: Nguy hiểm




[...]

Sáng hôm sau.

- Ưm...

Mộng Nhiên vừa tờ mờ tỉnh giấc, đã thấy vị bác sĩ hôm trước, Tử Dật cùng trợ lý của mình đứng bao xung quanh chiếc giường với gương mặt buồn rầu như đưa tang.

Cô dụi mắt, ngái ngủ. Chống người ngồi lên cất tiếng hỏi:

- Bác sĩ?

- Hôm qua đã khám rồi mà, nay bà đến đây làm gì?

Mọi người bỗng dưng im lặng đến bất thường.

Khiến Mộng Nhiên tự nghĩ ba người họ có phải bị ai nhập rồi hay không?

Chứ làm gì có ai rảnh rỗi đứng như trời trồng ở đây suốt cả tiếng chỉ để đợi cô thức dậy.

- Ai cho anh tùy tiện vào phòng của tôi, cả anh nữa?

Mộng Nhiên trừng mắt, như một con mèo xù lông chỉ vào Tử Dật và Mạnh Phi mà chỉ trích.

Vẫn là sự im lặng đáp lại Mộng Nhiên. Cô khó hiểu nhìn họ, họ dửng dưng nhìn cô. Phải đến một lát sau thì bác sĩ mới thở thở ra, lấy hết dũng khí nói:

- Mộng Nhiên... ta rất tiếc khi phải thông báo với con chuyện này... con... con...

Bà ấy ngập ngừng liên hồi rồi dừng hẳn.

Cô nhếch lông mày, khó chịu ra mặt khi mọi người cứ làm ra vẻ thần bí, lại còn ấp a ấp úng như vậy.

- Con mang thai ngoài tử cung, cái thai đã khá lớn. Cho nên bắt buộc phải đình chỉ trong hôm nay.

Ầm...

Nghe như một tiếng sét đánh ngang tai. Đôi mắt mở to rưng rưng ánh nước, lắc đầu không dám tin đây là sự thật.

- Không... không phải vậy.

Mộng Nhiên sờ bụng, cổ họng run run ứ nghẹn. Sau đó cô đưa mắt nhìn từng người nhưng ai cũng cố ý né tránh, không dám đối diện.

- Đừng hòng lừa tôi, các người cút đi, cút hết ra ngoài đi!!

- Hôm qua chính bà còn bảo thai rất khỏe, không có gì lo ngại cơ mà?

Người con gái gào lên thảm thiết, gào đến lạc cả giọng.Nơi ngực trái như bị xuyên bởi vô số ngọn giáo vô hình, khiến tâm hồn Mộng Nhiên đau đớn đến quằn quại, khó thở.

- Nhiên Nhiên, đừng nóng. Sẽ có hại cho sức khỏe.

Tựa thấy lòng ngực Mộng Nhiên phập phồng quá độ, Tử Dật sợ cô quá khích mà ngất đi, không kiềm được mà chạm vào vai cô an ủi nhưng liền bị Mộng Nhiên hất ra ngay sau đó.

Cô quệt nước mắt, ánh nhìn kiên định, lời lẽ đanh thép cất lên:

- Con của tôi, các người không được động vào. Cho dù có chết tôi cũng không tin vào lời của mấy người đâu.

- Em đừng bi quan như thế.

- Anh im đi, chắc chắn là anh... à không là người cha súc sinh của anh sai bảo. Đúng như vậy rồi, không sai đi đâu được.

- Nói đi... nói cho tôi nghe có phải Cẩu Tảo uy hiếp anh không?

- Có phải ông ta doạ sẽ giết tôi nếu anh không trừ khử cái thai này có đúng không?

- Hay là nếu đứa bé không chết thì Tuyết Ninh sẽ gặp nguy hiểm?

Một tràng kịch bản cẩu huyết thoát ẩn thoát hiện trong tâm trí Mộng Nhiên. Cô hỏi dồn dập khiến Tử Dật không biết đường đâu mà trả lời.

Cô không nhắm đến Tử Dật mà bắt chầm Cẩu Tảo. Bởi vì sau ít ngày sống chung, dù không nói chuyện được quá ba câu, thậm chí xem anh như kẻ thù không đội trời chung nhưng trực giác cho Mộng Nhiên biết được anh rất xem trọng đứa trẻ này.

Từ việc mỗi đêm Tử Dật đều tự mình pha một ly sữa nóng mang đến đặt trước cửa phòng, cũng đủ cho thấy anh mong chờ đứa con này ra đời đến nhường nào.



Sẽ không có chuyện hôm trước yêu thương, hôm sau lại quay lưng muốn giết.

- Không phải như thế, những lời bác sĩ nói một trăm phần trăm đều là sự thật... em nghe anh một lần này đi Nhiên Nhiên.

- Đúng đấy, nếu con không tin thì sau khi đến phòng khám ta sẽ siêu âm thêm một lần nữa để cho con kiểm chứng.

Tử Dật và bác sĩ ra sức thuyết phục Mộng Nhiên. Còn Mạnh Phi nãy giờ vẫn đứng chấp tay sau lưng, không có bất cứ động tĩnh gì.

- Nha Nhiên Nhiên...

Thoáng thấy cô gái lặng thinh. Tưởng rằng cô đã bình tĩnh, và bắt đầu suy xét lại sự việc. Tử Dật liền phụ hoạ thêm vài lời ngon ngọt để cô đồng ý, tự nguyện đi theo mà không cần phải dùng bạo lực cưỡng chế.

Nhưng một giây sau anh đã biết mọi chuyện đã đi lệch quỹ đạo được vạch ra, khi Mộng Nhiên liên tục buông lời gièm pha, sỉ vả.

- Mơ đi ngài Vương...

- Trừ sau khi người nhà tôi đội mồ sống lại thì tôi sẽ tin anh.

- Đồ thối tha, đến con của mình cũng không bảo vệ được thì anh chẳng khác nào hạng đàn ông vô dụng, thất bại, nhu nhược...

Rất nhiều, rất nhiều từ ngữ để diễn tả về con người Tử Dật nhưng cô không thể kể xiết.

Quả thật là ban nãy Mộng Nhiên đã do dự nhưng đến cuối cùng cô vẫn chọn tin tưởng vào chính bản thân mình.

Bởi vì một lần ngu muội, đặt trọn tương lai, hi vọng vào người đàn ông này đã quá đủ rồi. Cô sẽ không để mình phạm thêm sai lầm một nào nữa.

- Nhiên Nhiên... đừng cứng đầu.

Tử Dật gắt giọng, trước đó cô có thể trù dập anh chết, đánh anh, cắn anh bao nhiêu lần anh cũng không chấp nhặt. Nhưng lần này Mộng Nhiên thật sự đã chạm đến cái tôi to lớn của một người đàn ông.

Anh siết chặt nắm đấm, gân guốc chẳng mấy chốc đã nổi chằng chịt trên khắp cánh tay. Da mặt đỏ bừng khi phải kiềm nén máu điên trong người.

Ấy vậy mà Mộng Nhiên lớn gan không biết sợ là gì, biết tỏng anh đang nóng vậy mà cô vẫn còn hỉnh mặt lên khiêu khích Tử Dật.

- Anh trừng mắt cái gì?

- Muốn đánh tôi à?

- Đầu nè đánh đi.

Ức...

- Này...

Giận thì giận mà thương thì thương. Tử Dật giật mình, hoảng hốt khi có một bàn tay xa lạ phất nhẹ vào gáy Mộng Nhiên.

Quá bất ngờ nên anh không kịp cản lại, và không ngoài dự đoán Mộng Nhiên nhanh chóng ngã ra giường bất tỉnh.

- Nhiều lời, cậu không nỡ thì để tôi.

Là Mạnh Phi, anh ta bất bình khi sếp của mình liên tục bị ức hiếp. Phần khác anh ta không còn đủ nhẫn nại để nghe Mộng Nhiên chí choé, sẵn đây đang có cơ hội, nên liền ra tay hành hiệp "trượng nghĩa."

Nhận thấy Tử Dật cứ đứng ngợ đó như thằng khờ, Mạnh Phi liền lên tiếng hối thúc, trấn an.

- Chỉ ngất đi thôi, không chết đâu mà lo. Còn không nhân lúc này mà bế cô ta đi.

Anh gật gật đôi lần rồi nhẹ nhàng bồng cô trên tay, đi theo phía sau bác sĩ.

[...]

- Chạy chậm thôi.

Sau ít phút ngồi xe thì cuối cùng cũng gần đến được phòng khám, nhưng Tử Dật bỗng dưng dở chứng, ra lệnh cho trợ lý giảm tốc độ.

- Để làm gì?

Mạnh Phi khó hiểu, đã hỏi lại.

- Tôi muốn được ôm Mộng Nhiên lâu thêm một chút.

Sau khi được giải đáp anh ta và bác sĩ cũng phải chào thua với người đàn ông này, mồm co giật không nói nên lời.



Trên suốt quãng đường, anh chưa từng buông Mộng Nhiên dù chỉ một chút, cô luôn yên vị nằm trong lòng ngực rắn chắc của anh.

Tử Dật rất trân trọng từng phút từng giây tại thời khắc này. Bởi khó khăn lắm mới có cơ hội gần gũi với Mộng Nhiên. Anh không muốn nó trôi qua một cách nhanh như vậy.

- Ưm...

Cô gái trong lòng đột ngột trở mình, ưm a vài tiếng nhưng đủ khiến cho người trong xe phải nín thở, không dám hó hé.

Bíp bíp.

Nhưng dù đã cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động thế mà Tử Dật lại sơ ý quên mất một điều, rằng cửa kính xe vẫn chưa đóng lại hoàn toàn, vô tình tạo cơ hội cho tiếng còi ngoài kia lọt vào bên trong, làm Mộng Nhiên tỉnh giấc.

- Đây là đâu?

- Các người đưa tôi đi đâu?

Sau khi lấy lại được nhận thức, Mộng Nhiên liền hét toáng lên, dẫy dụa kịch liệt, muốn thoát ra khỏi cái ôm của người đàn ông kia nhưng bất thành.

- Cứu tôi, cứu tôi với... bớ người ta bắt cóc, cô ơi... chú ơi cứu con với huhu.

Không thể nằm yên chịu trận, cô liền thuận thế đạp mạnh vào thành ô tô, để cơ thể chồm đến trước một đoạn. Vừa vặn thò được phần đầu ra khỏi cửa xe, hô hoán cầu cứu người đi đường.

- Đừng nháo, em vào trong cho anh.

Tử Dật quát to, tư thế này nguy hiểm biết bao nhưng anh không thể tùy tiện giằng co, kéo cô trở lại.

Vì nếu không cẩn thận sẽ làm phần kính còn dư kia cứa vào cổ Mộng Nhiên. Nhưng nếu cứ để cô như vậy hoài thì xe bên ngoài sẽ va quẹt vào không tránh khỏi thương tật, gãy cổ thậm chí là lìa đầu.

- Chạy cho cẩn trọng, cô ấy mà có mệnh hệ gì tôi giết cậu.

Bí bách, khổ sở khi đường nào cũng làm Mộng Nhiên bị thương. Đây lại là đường cao tốc không được phép ngừng nên Tử Dật chỉ có thể trông chờ vào Mạnh Phi.

- Giữ chắt vào.

Chiếc xe bắt đầu lạng lách liên hồi để giữ khoảng cách an toàn cho cô. Khung cảnh hoảng loạng khiến người đi đường không khỏi thót tim.

Cho đến khi đến được nơi cần đến, họ mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cạch.

Bác sĩ và Mạnh Phi đồng loạt xuống xe, nhanh chân chạy ra phụ giúp Tử Dật.

- Khốn khiếp... khó chịu quá. Anh buông tôi ra.

Hai người đàn ông phối hợp ăn ý, cô vừa được Mạnh Phi đẩy vào trong, Tử Dật đã ra sức ôm lấy cô.

Lần này anh không chủ quan nữa, kẹp cứng lưng cô bằng cả sinh lực, không cho cô có cơ hội kháng cự.

- Em...

Mộng Nhiên bất ngờ hôn phớt vào môi anh, khiến anh không dám tin đây là hiện thực. Cứ trợn mặt, môi mấp máy không nói nên lời.

- Dật... em xin anh, đừng giết con của chúng ta mà.

Dù biết Mộng Nhiên đang giở trò để lấy lòng nhưng tiếng Dật sau bao ngày vắng bóng cất lên vẫn khiến lòng anh xao xuyến không nguôi. Anh buông lỏng, chạm nhẹ vào gò má ấy dịu giọng.

- Nhiên... anh không lừa em.

- Thai không thể giữ, nếu không em sẽ mất mạng. Đợi sau này cơ thể em khôi phục anh bù đắp một đội bóng có được không?

- Không... không muốn, hức... anh lừa tôi.

Mặc kệ cô vẫn khóc than, dứt lời anh liền bế cô ra ngoài.

- Nằm yên.

Vào trong phòng, nơi đầy rẫy dụng cụ y tế lạ lẫm, đáng sợ, cô được đặt lên bàn khám sản, tay và chân đều bị hai gã đàn ông giữ chặt, không thể chạy trốn.

Bắt gặp bác sĩ cầm một ống xilanh nhỏ đi đến, cô liền run lên bần bật, tim đập bấn loạn, lắc đầu khóc lóc đến ứ nghẹn.

- Đừng... đừng... mà.