Sau khi trở về nhà, Lâm Giai Ý được Tiểu Mạn chăm sóc tận tình, Vương Dịch Thành cũng không ác đến mức bắt cô dọn dẹp nhà cửa.
Tiết trời bắt đầu chuyển mùa, cái lạnh của mùa đông dần dần lấn át sự ấm áp mùa thu, những nụ hoa anh đào ngoài vườn đang đua nhau khoe sắc. Hương thơm thoang thoảng bay trong gió, ngồi trên phòng nhưng Lâm Giai Ý vẫn cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng của hoa anh đào. Cô nhìn ra cửa sổ, cành anh đào lấp ló sau vườn như đang chào buổi sáng với cô. Mỉm cười, hít lấy cái không khí trong lành ở đây khiến cô cảm thấy thoải mái, chân của cô sau một tuần cũng đã hồi phục được nhiều nhưng vẫn còn hạn chế đi lại. Từ ngoài cửa, Tiểu Mạn bước vào trên tay là bữa sáng và sữa mà cô chuẩn bị cho Lâm Giai Ý, Tiểu Mạn sống tình cảm, mặc dù nhỏ tuổi nhưng cô bé rất mạnh mẽ, nụ cười lúc nào cũng trên môi. Đến đây chỉ mới hơn 1 tuần nhưng Tiểu Mạn như thân thiết từ lâu với Lâm Giai Ý, Lâm Giai Ý cũng thế, họ rất mến nhau. Tiểu Mạn đặt thức ăn lên bàn, nói với Lâm Giai Ý:
- Thiếu phu nhân, chị mau qua ăn sáng đi này, không thì nguội mất.
Lâm Giai Ý cười:
- Em để đó đi, xíu chị ăn ngay. Mà chân chị cũng hồi phục rồi, em không cần mang thức ăn lên phòng cho chị đâu, chị đi được.
Tiểu Mạn đi lại gần Lâm Giai Ý:
- Thiếu gia đã căn dặn em phải làm như vậy, làm sai ý thiếu gia em sợ thiếu gia khó chịu.
Lâm Giai Ý:
- Không sao, khi nào Dịch Thành về chị sẽ nói với anh ấy….
Tiểu Mạn gật đầu, Lâm Giai Ý chỉ tay về phía cành anh đào ngoài vườn, vừa hỏi Tiểu Mạn:
- Tiểu Mạn này! Cây anh đào ở đó có phải được trồng từ lâu rồi đúng không, chị thấy cành cây to quá.
Tiểu Mạn nhìn về phía cây anh đào:
- À!!! Đúng rồi ạ, lúc trước có một thời gian em đến đây, từng gặp chú Lý là người chăm vườn ở đây. Em cũng có thắc mắc về cây anh đào này thì nghe chú Lý bảo cây này do mẹ của thiếu gia trồng từ lúc thiếu gia mới 7 tuổi. Nay thiếu gia đã 29 tuổi, tức là cây này đã trồng được 22 năm rồi ạ.
Lâm Giai Ý gật đầu:
- Vậy mẹ của Dịch Thành hiện giờ đang ở đâu?
Tiểu Mạn gãi đầu:
- Chuyện này… em cũng không rõ, từ khi em đến Vương Gia tới nay em chưa bao giờ nghe ai nhắc về chuyện bố mẹ của thiếu gia.
Lâm Giai Ý nghe xong, cũng không muốn thắc mắc nữa, cô bước lại bàn ăn sáng, Tiểu Mạn cũng rời khỏi phòng.Dạo gần đây công ty nhiều việc, chuyện Vương Dịch Thành đi sớm về muộn cũng không lạ. Mấy ngày nay Lâm Giai Ý và Vương Dịch Thành hầu như không gặp nhau, sáng ra Vương Dịch Thành đến công ty rất sớm, lúc về nhà thì Lâm Giai Ý đã ngủ rồi. Lâm Giai Ý còn nghe Tiểu Mạn nói sau khi về nhà Vương Dịch Thành chỉ ăn uống qua loa rồi về phòng. Có khi đến gần 2 giờ sáng Tiểu Mạn còn bị bắt mang cà phê lên phòng cho Vương Dịch Thành. Lâm Giai Ý thắc mắc muốn hỏi chuyện ở công ty nhưng đã nhiều ngày không gặp thì hỏi như thế nào.
Chiều nay, Lâm Giai Ý từ trên lầu đi xuống Tiểu Mạn thấy vậy vội chạy đến đỡ cô:
- Sao thiếu phu nhân không gọi em, chân còn chưa lành hẳn.
Lâm Giai Ý cốc đầu Tiểu Mạn:
- Chị không sao, cái con bé này, càng ngày càng khó tính.
Tiểu Mạn xoa xoa đầu, vừa cười vừa dìu Lâm Giai Ý xuống bàn ăn ở nhà bếp. Lâm Giai Ý nhìn trên bàn đầy ấp thức ăn rồi nhìn lên đồng hồ, bây giờ là 6 giờ chiều, Lâm Giai Ý hỏi Tiểu Mạn:
- Hôm nay nhà ta có khách sao???
Tiểu Mạn vừa xếp bát đĩa ra bàn vừa nói:
- Vâng ạ! Sáng nay thiếu gia nói tối nay có bạn ghé thăm nên kêu em chuẩn bị.
Vừa dứt lời thì ngoài cổng vang lên tiếng còi xe, Tiểu Mạn nói:
- Thiếu gia về rồi!!!!
Lâm Giai Ý khập khiễng bước ra phòng khách, Vương Dịch Thành từ ngoài bước vào, sau lưng là Tống Thiệu Quân và một cô gái khác. Vương Dịch Thành thấy cô bước đi thì nói:
- Chân còn đau không mà đi lung tung như thế??
Lâm Giai Ý nhìn anh lắc đầu:
- Chân tôi đỡ nhiều rồi….
Tống Thiệu Quân từ sau lưng Vương Dịch Thành đi tới nói:
- Chị dâu à, từ ngày chị bị tai nạn, em không có thời gian ghé thăm, thật thất lễ….
Lâm Giai Ý cười nhẹ:
- Không sao, cậu cũng bận việc mà. Vả lại, chân tôi cũng không có gì nghiêm trọng. Công ty còn nhiều việc phải làm mà.
Vương Dịch Thành:
- Đừng luyên thuyên nữa, mau vào nhà đi ở ngoài đây gió lạnh không tốt.
Bước vào nhà, sau khi ngồi vào bàn ăn, Tống Thiệu Quân nói:
- Giới thiệu với chị dâu, đây là Tần Uyển, là bạn gái của em, vừa mới du học ở Pháp trở về…
Lâm Giai Ý nhìn Tần Uyển, mỉm cười gật đầu chào. Tần Uyển nói:
- Em có nghe Thiệu Quân nói về chị, em là bạn gái của Thiệu Quân, từng học cùng trường với lão Vương, học sau lão Vương hai khoá. Lễ cưới của hai người em không thể về tham dự, thật ngại quá.
Vương Dịch Thành nhìn Tần Uyển:
- Bớt thảo mai đi, ở đây toàn người nhà. Hơn nữa lễ cưới tôi cũng không gửi thiệp mời, làm sao về dự ….
Tầm Uyển liếc Vương Dịch Thành:
- Nhiều năm không gặp, vẫn là cái tính này, Vương Dịch Thành đúng là đáng ghét. Chị dâu chắc đã bị lão già này bắt nạt đúng không????
Lâm Giai Ý cười:
- Không có không có, Dịch Thành rất tốt với chị …
Tần Uyển:
- Chị yên tâm, sau này có em, nếu lão ấy có bắt nạt chị cứ bảo em….
Tống Thiệu Quân:
- Thôi nào, nâng ly chào mừng Tần Uyển thành công trở về, nào…. Cạn ly…..
Buổi tối diễn ra ấm áp, Tần Uyển và Tống Thiệu Quân có lẽ là hai người bạn thân nhất đối với Vương Dịch Thành. Tần Uyển thoải mái, cô ấy không sợ Vương Dịch Thành như bao người khác vì biết rằng Vương Dịch Thành xem cô như em gái, thời đi học từng đánh nhau với bọn chung khóa chỉ vì bọn chúng bắt nạt Tần Uyển. Tần Uyển cũng vậy, xem Vương Dịch Thành như anh trai, cũng từng chịu phạt cùng Vương Dịch Thành và Tống Thiệu Quân vì hai người cúp học. Có thể nói 3 người họ là 3 mảnh ghép của nhau, dù đi đâu ở đâu chỉ cần một trong ba người nói cần là họ sẽ có mặt cùng nhau. Bốn con người ngồi với nhau, luyên thuyên kể chuyện hồi đi học, bàn luận với nhau về những dự án mới. Lúc này Lâm Giai Ý có thể cảm nhận được con người thật của Vương Dịch Thành, anh nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, và ….. quan tâm cô nhiều hơn. Không giống Vương Dịch Thành lần đầu cô gặp ở nhà hàng, lạnh lùng ít nói.
Buổi tiệc tàn cũng tầm 10 giờ hơn, Tần Uyển và Tống Thiệu Quân đã ra về. Vương Dịch Thành và Lâm Giai Ý ai về phòng đó. Trong phòng Vương Dịch Thành, anh từ nhà tắm bước ra trên tay cầm chiếc khăn lau mái tóc ướt. Ngồi trên giường, đôi mắt bất giác nhìn lên chiếc ảnh cưới được treo trên tường, đã bao lâu rồi anh chưa để mắt tới nó, nụ cười tươi tắn trên môi Lâm Giai Ý làm anh có chút xao xuyến trong lòng. Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, bước đến mở cửa, là Lâm Giai Ý trên tay còn cầm ly nước cam, Vương Dịch Thành hỏi:
- Muộn rồi sao chưa ngủ?
Lâm Giai Ý:
- Không ngủ được, lúc nãy anh uống rượu hơi nhiều nên tôi có mang nước cam lên cho anh này.
Vương Dịch Thành nhận lấy ly nước cam:
- Không ngủ được thì vào đây nói chuyện với tôi, tôi cũng không ngủ được.
Nghe lời, Lâm Giai Ý bước vào, ngồi trên giường, Lâm Giai Ý hỏi:
- Dạo này… ở công ty nhiều việc lắm sao? Tôi nghe Tiểu Mạn nói nhiều ngày nay anh về rất muộn.
Vương Dịch Thành uống ngụm nước cam:
- Công ty có nhiều dự án mới cần hoàn thành sớm nên tôi và Thiệu Quân phải giải quyết cho xong. Do bận việc ở công ty nên không thể chăm sóc tốt cho cô phải nhờ Tiểu Mạn, xin lỗi nhé.
Lâm Giai Ý xua tay:
- Không sao, tôi khỏe rồi, anh cứ tập trung làm việc.
Vương Dịch Thành trêu:
- Mấy ngày nay không gặp nhau, nhớ tôi sao???
Lâm Giai Ý ngượng đỏ mặt:
- Nhớ… nhớ gì chứ ….
Vương Dịch Thành cười:
- Không chọc cô nữa, cô có tâm sự gì sao???
Lâm Giai Ý lắc đầu:
- Không… chỉ là tôi thắc mắc một chuyện…..
Vương Dịch Thành nhìn cô:
- Chuyện gì?
Lâm Giai Ý thấy Vương Dịch Thành tóc còn ướt mà đã nằm xuống giường, cô nói:
- Trước khi nói, anh có thể ngồi dậy không? Tôi giúp anh lau tóc. Để tóc ướt dễ bị cảm!
Vương Dịch Thành đồng ý, anh ngồi dậy, Lâm Giai Ý vòng ra sau lưng anh, đôi tay thon dài bắt đầu luồn qua tóc. Vương Dịch Thành nhắm mắt cảm nhận sự dễ chịu này. Lâm Giai Ý liều lĩnh hỏi:
- Từ trước đến giờ… tôi chưa nghe anh nhắc về bố mẹ anh???
Vương Dịch Thành mở mắt, từ trước đến giờ anh rất ghét ai nhắc hay hỏi anh về vấn đề này, ngọn lửa trong lòng cứ cháy day dẳng khiến anh chỉ muốn tập trung làm nhiều việc để không có thời gian nhớ đến quá khứ đó. Lâm Giai Ý thấy anh im lặng, cô cũng không dám nói thêm lời nào, Vương Dịch Thành nói:
- Cô muốn biết thật sao???
Giọng nói trầm trầm khiến Lâm Giai Ý sởn gai ốc:
- Không…. Không… anh không nói cũng không sao. Đó là chuyện cá nhân của anh, lẽ ra tôi không nên hỏi mới đúng…
Sau câu nói đó của Lâm Giai Ý, bầu không khí trở nên im lặng, Lâm Giai Ý lo lắng sẽ chọc giận Vương Dịch Thành nên không dám nói gì thêm. Im lặng hồi lâu, Vương Dịch Thành cất giọng:
- Năm tôi 10 tuổi, bố tôi có nhân tình bên ngoài, lúc đó ông ta không hề quan tâm đến mẹ con tôi, mẹ tôi rất yêu ông ấy, từng quỳ rạp trước ông ta để cầu xin ở lại nhưng nhận lại là sự lạnh nhạt và bị hành hạ. Năm đó vì ông ta mà công ty tuột dốc không phanh, ông nội phải chạy đi vay mượn để cứu vãn tình hình công ty. Mẹ tôi cũng về bán hết đất đai mà ngoại dành cho mẹ để trả nợ. Lúc đó ông ta biến mất tâm, sau khi công ty được gây dựng lại thì ông ta lại trở về… Tôi cứ tưởng lần này ông ấy biết lỗi lầm của mình mà thay đổi, nhưng không, sau khi về được một thời gian thì mẹ tôi mang thai em gái, từ lúc mang thai ông ấy không quan tâm đến mà tiếp tục có nhân tình. Ngày đó…. Ông ta đưa mẹ con của nhân tình về nhà, trước mặt mẹ tôi khẳn định bà ta là vợ kế. Mẹ tôi không chấp nhận nên đã lời qua tiếng lại với hai người họ, vì bênh vực nhân tình mà ông ta đẩy ngã mẹ tôi, mẹ tôi ngã đập đầu vào cạnh bàn, sau khi đưa mẹ đến viện bác sĩ nói do va đập mạnh kèm theo mang thai nên mẹ bị sảy thai băng huyết và mất máu quá nhiều nên mẹ đã không qua khỏi……
Vương Dịch Thành nói dứt lời, anh thở dài, Lâm Giai Ý hiểu được câu chuyện, cảm nhận được Vương Dịch Thành rất hận bố. Là một cậu bé chín mười tuổi thì làm sao chấp nhận được sự mất mát đó. Vương Dịch Thành nói tiếp:
- Từ đó đến nay tôi không muốn gặp lại ông ấy, nhà họ Vương này từ lâu đã không còn vị trí cho Vương Phong. Không nghênh đón ông ta cũng không muốn liên quan đến……
————————————————————
Chap này hơi dài bù lại cho những ngày không up chap. Mọi người thông cảm giúp em nhé ️