Lâm Giai Ý hỏi anh, bàn tay không ngừng xoa nhẹ tóc:
- Anh rất hận bố đúng không?
Vương Dịch Thành nhẹ giọng:
- Có lẽ là hận, hình ảnh mẹ tôi nằm dưới sàn trên đầu đầy máu…. Mặc cho tôi gào khóc cầu xin ông ta cứu mẹ nhưng nhận lại là ánh nhìn lạnh lùng từ ông ta. Từ đó tôi đã mặc định rằng, bố tôi đã mất từ lâu rồi…. Vương Phong và Vương Dịch này không còn liên quan gì đến nhau nữa…
Lâm Giai Ý im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, hóa ra chính cái quá khứ này đã làm thay đổi Vương Dịch Thành. Anh và cô giống nhau, giống ở chỗ thiếu đi tình yêu thương của bố mẹ, nhưng anh còn ông nội còn cô thì không. Một mình tự an ủi bản thân phải nổ lực để có được cuộc sống tốt hơn. Bất giác Lâm Giai Ý thở dài, Vương Dịch Thành hỏi:
- Sao đấy?
Lâm Giai Ý:
- Hoá ra chúng ta đều giống nhau, đều thiếu vắng tình thương của bố mẹ.
Vương Dịch Thành quay sang nhìn cô, biết cô chạnh lòng, anh kéo cô vào lòng, Lâm Giai Ý bất ngờ định đẩy anh ra thì anh nói:
- Nhưng bây giờ cô có tôi làm điểm tựa, quá khứ cứ để nó ngủ yên, cô chỉ cần biết rằng hiện tại cô là người nhà họ Vương, có ông, có tôi luôn ở cạnh cô…
Lâm Giai Ý ngồi im cho Vương Dịch Thành ôm, không biết những lời nói vừa rồi của Vương Dịch Thành là do men hay thật lòng nhưng cũng khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Vương Dịch Thành buông cô ra, anh nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ, anh nói:
- Không còn sớm nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Sáng mai tôi đưa cô đi gặp một người…
Lâm Giai Ý gật đầu bước ra khỏi phòng, Vương Dịch Thành nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ, dáng người nhỏ nhắn thuần khiết như thế này vậy mà nỡ lòng nào anh từng đối xử tệ với cô. Vương Dịch Thành đưa tay sờ lên tóc, cảm giác lúc nãy vẫn còn động lại nơi đây. Nở nụ cười trong vô thức, hình ảnh nam thần lạnh lùng đã biến mất thay vào là chàng trai đang động lòng trước cô vợ nhỏ của mình.
Sáng hôm sau Lâm Giai Ý đã dậy từ sớm, cô xuống bếp chuẩn bị cà phê cho Vương Dịch Thành. Lâu rồi cô không pha cà phê, sợ lại quên mất khẩu vị cà phê của anh “ chồng “. Vương Dịch Thành đang ngồi ở phòng khách, Lâm Giai Ý mang tách cà phê nóng đặt lên bàn:
- Lâu rồi không pha cà phê, sợ lại quên mất khẩu vị của anh.
Vương Dịch Thành cười nhẹ, nhấp một ngụm cà phê sau đó nhìn cô:
- Vẫn là hương vị cũ!!!!
Lâm Giai Ý cười, Vương Dịch Thành nói tiếp:
- Chuẩn bị đi, tôi đưa cô đến nơi này … mặc áo dày một chút, tuyết sắp rơi nên nhiệt độ hơi thấp….
Lâm Giai Ý nghe lời, cô lên phòng chuẩn bị. Khoảng 15 phút sau cô bước xuống, trên người cô diện chiếc áo sơ mi kèm quần jean bên ngoài là chiếc áo len dày được Vương Dịch Thành đưa cô đi mua trước đây, chân đi đôi boot cao tới gối. Tóc xõa ngang lưng, khuôn mặt chỉ điểm thêm chút son. Chỉ như vậy thôi nhưng Lâm Giai Ý đang khiến cho Vương Dịch Thành phải đơ vài giây vì vẻ đẹp này.
Hôm nay Vương Dịch Thành tự mình lái xe, anh đưa Lâm Giai Ý đến một khu rừng nhỏ cách xa căn biệt thự ở ngoại ô. Đi tầm gần 1 tiếng đồng hồ thì hai người cũng đến nơi, bước xuống xe, Lâm Giai Ý nhìn xung quanh, nơi này không khí trong lành yên tĩnh hẳn. Trước mặt cô là con đường mòn nhỏ dẫn sâu vào khu rừng nhỏ, Lâm Giai Ý nhìn Vương Dịch Thành hỏi:
- Ở đây là đâu?
Vương Dịch Thành bỏ tay vào túi quần, anh trả lời:
- Đi vào trong sẽ biết.
Vương Dịch Thành sải bước đi trước, Lâm Giai Ý cũng bước theo sau. Đi sâu vào trong, Lâm Giai Ý nhìn thấy được nơi đây toàn là những cây hoa anh đào, màu hồng của hoa nhuộm cả khu rừng. Tiết trời se lạnh, ánh nắng sớm mai bao phủ lên những bông hoa nhỏ còn động những giọt sương. Đi một lúc cuối cùng cũng đến nơi, Vương Dịch Thành đứng trước một phần mộ, anh nói với Lâm Giai Ý:
- Đây là nơi an nghỉ của mẹ tôi!
Lâm Giai Ý bước tới, chấp tay cuối đầu trước phần mộ, Vương Dịch Thành đưa ta gạt đi những cánh hoa rơi trên mộ, anh cất giọng nhẹ nhàng:
- Mẹ à! Hôm nay con đưa con dâu của mẹ đến đây. Lẽ ra con nên đưa cô ấy đến trước khi tổ chức lễ cưới mới đúng với nghĩa ra mắt mẹ chồng nhưng vì công việc của con quá bận nên đến hôm nay con mới đưa cô ấy đến. Đừng giận con nhé ….
Nói xong anh khẽ cười, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn di ảnh trên mộ. Lâm Giai Ý bước đến gần Vương Dịch Thành khẽ hỏi:
- Tại sao mộ của mẹ lại nằm xa nhà như thế, hơn nữa ở đây chỉ có mỗi mộ của mẹ.
Vương Dịch Thành nhìn xa xăm:
- Mẹ rất thích anh đào, mẹ từng ao ước có nhiều anh đào trong vườn để mẹ được nhìn những cánh hoa bay trong gió. Vì vậy khi mẹ mất, ông đã mua lại mảnh đất này và trồng thật nhiều anh đào để mẹ an nghỉ ở đây cùng với anh đào xem thực hiện di nguyện của mẹ.
Lâm Giai Ý hỏi:
- Anh có thường hay đến đây không?
Vương Dịch Thành ngồi xuống bậc thang, trả lời:
- Có chứ, dù bận đến mấy nhưng tôi vẫn giành thời gian đến đây, những lúc áp lực tôi thường đến giải bày với mẹ, dọn mộ cho mẹ, nghe tiếng chim tiếng gió giúp tôi tốt hơn nhiều.
Lâm Giai Ý ngồi xuống cạnh anh cả hai im lặng, họ nhìn những cánh anh đào bay bay trong nắng gió, bất chợt một cơn gió mạnh lướt qua mang theo vô số cánh hoa rơi trên tóc Lâm Giai Ý. Bàn tay Vương Dịch Thành vô thức đưa lên gạt nhẹ đi những cánh hoa, Lâm Giai Ý nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó tả. Gần đây Vương Dịch Thành nhẹ nhàng với cô hẳn, những hành động thay những lời nói. Chẳng lẽ cô bị anh làm cho “ say nắng “ rồi sao???.
Vương Dịch Thành không nhìn cô, anh nói:
- Đừng nhìn nhiều, nghiện đấy…
Lâm Giai Ý giật mình quay sang chỗ khác, vừa nghe câu nói của Vương Dịch Thành hai má cô đã đỏ lên. Vương Dịch Thành phì cười:
- Ngại sao???
Lâm Giai Ý lấp bấp:
- Ngại …. Ngại gì chứ ……
Vương Dịch Thành trêu:
- Không ngại thế sao mặt lại đỏ lên như thế????
Lâm Giai Ý thẹn quá hóa giận:
- Kệ tôi đi…. Anh đừng nhìn tôi …..
Vương Dịch Thành không buông tha cho cô, anh nói to:
- Tôi cứ nhìn đấy thì sao, chẳng phải lúc nãy có cũng nhìn tôi như vậy sao???
Lâm Giai Ý đánh anh một cái rõ đau, Vương Dịch Thành trợn mắt nhìn cô:
- Cô còn dám đánh chồng mình sao???
Lâm Giai Ý đứng lên:
- Tôi cứ đánh đó thì sao ….
Vừa nói cô vừa chạy, Vương Dịch Thành đuổi theo:
- Này đừng chạy, chân chưa khỏi hẳn đó.
Lâm Giai Ý cười, nói to:
- Chân tôi tôi chạy, anh làm gì tôi???
Vương Dịch Thành:
- Được lắm Lâm Giai Ý, hôm nay gan cô to quá đó ….
Cả hai đuổi nhau trong vườn anh đào, tiếng cười nói giòn tan vang vọng. Với sức của Lâm Giai Ý, làm sao thoát được Vương Dịch Thành. Anh dễ dàng bắt được cô, bế cô lên, cả hai nhìn nhau. Ánh mắt của Vương Dịch Thành khiến cô như bị hớp hồn, cứ trân trân nhìn anh. Vương Dịch Thành từ từ đưa mặt mình sát lại mặt cô, Lâm Giai Ý vô thức nhắm mắt lại như chờ đợi nụ hôn của Vương Dịch Thành. Nhìn mèo nhỏ trong tay mình đang đợi chờ điều gì đó, Vương Dịch Thành khẽ cười, thổi nhẹ vào mặt cô:
- Về thôi, người cô lạnh cóng hết cả rồi….
Giật mình, Lâm Giai Ý vội tuột khỏi vòng tay của Vương Dịch Thành, không nói lời nào bước đi trong ngượng ngùng. Vương Dịch Thành nhìn theo, phì cười với nét dễ thương này của Lâm Giai Ý….
————————————————————