Ngoảnh Lại Để Yêu Em

Chương 16: 16. Vì Là Người Nhà




Sau buổi tối hôm đó, Lâm Giai Ý ngại chạm mặt với Vương Dịch Thành, nghĩ đến cảnh môi chạm môi tối qua Lâm Giai Ý mặt đỏ bừng bừng. Đi tới đi lui trong phòng, Lâm Giai Ý lẩm bẩm: “ Lâm Giai Ý à Lâm Giai Ý, mày đừng suy nghĩ lung tung, hôm qua chỉ là tai nạn thôi….”. Sáng hôm nay cô đã cố tình xuống nhà trễ để tránh mặt Vương Dịch Thành, giờ này cũng đã 9 giờ chắc anh ta cũng đến công ty rồi. Nhưng cô tính không bằng trời tính, vừa xuống nhà đã thấy Vương Dịch Thành ngồi chễm chệ ở phòng khách, Lâm Giai Ý thầm rủa trong đầu “ cái tên này sao giờ này lại còn ngồi đây bình thản uống trà…” Lâm Giai Ý cố nặn ra nụ cười thật nhất có thể:

- H…hôm nay anh không đến công ty sao?

Vương Dịch Thành nhìn cô:

- Có, lẽ ra tôi đi từ sớm nhưng muốn đợi cô thức để đưa cô thứ này.

Vương Dịch Thành đặt một chiếc điện thoại mới toanh trên bàn:

- Đây là điện thoại tôi mua cho cô, mọi số liên lạc ở điện thoại cũ tôi giúp cô chuyển qua điện thoại này hết rồi. Giữ lấy sao này tiện để liên lạc.

Lâm Giai Ý nhận lấy chiếc điện thoại:

- Cảm ơn anh!

Vương Dịch Thành gật đầu:

- Giờ tôi phải đến công ty, đồ ăn sáng tôi chuẩn bị sẳn dưới bếp, cô chỉ cần hâm nóng lại rồi ăn thôi.

Lâm Giai Ý gật đầu, Vương Dịch Thành cầm lấy áo vest đứng lên định bước đi thì Lâm Giai Ý gọi lại:

- À Dịch Thành…..

Anh quay lại nhìn cô, cô nói:

- Tôi … tôi có thể về Lâm gia vài ngày được không. Cũng đã gần ba tháng rồi tôi chưa về đó… muốn về thăm mọi người.

Vương Dịch Thành im lặng hồi lâu, sau đó cất giọng:

- Tôi bảo Liu Hàm đưa cô đi.

Nói xong anh bước ra khỏi nhà, Lâm Giai Ý nhìn theo, chỉ là về nhà thôi có cần tỏ ra thái độ khó chịu như vậy không….

Không quan tâm đến Vương Dịch Thành nữa, Lâm Giai Ý vui vẻ chuẩn bị về Lâm Gia. Liu Hàm chở cô về, nhìn ra đường xe cộ tấp nập ở đây so với ngoại ô cô vẫn thích ở ngoại ô hơn. Ở đó không ồn ào tấp nập như ở đây. Xe lăn bánh hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi bước xuống xe Liu Hàm nói với Lâm Giai Ý:

- Cô Lâm, khi nào cô về nhớ gọi tôi đến đón, thiếu gia đã căn dặn như vậy.

Lâm Giai Ý:

- Um, tôi biết rồi khi nào về tôi sẽ gọi.

Lâm Giai Ý đi vào khu chung cư nhỏ, đi một đoạn cuối cùng cũng tới nhà. Lâm Giai Ý mở cửa bước vào, bên trong Châu Hoa đang cùng những người bạn bè đang chơi đánh bạc. Họ cười nói rất to, khói thuốc lá bay khắp nơi trong căn phòng khách. Lâm Giai Ý nói to:

- Thím à, sao thím có thể đưa bạn về nhà tổ chức đánh bạc như thế chứ???

Dường như không ai để ý đến Lâm Giai Ý, Lâm Giai Ý tức giận bước đến giật lấy những lá bài trên tay Châu Hoa, Châu Hoa ngước mắt nhìn cô:

- Làm cái gì vậy hả???

Lâm Giai Ý:

- Đây không phải nơi để thím tụ tập đánh bạc, đây là nhà ở của chú thím đó.

Châu Hoa cười khẩy:

- Đúng, đây là nhà tôi nên tôi muốn làm gì kệ tôi. Còn cô, có chồng rồi còn về đây làm gì?

Lâm Giai Ý tức giận:

- Cháu về là vì nhớ nhà nhớ mọi người, nhưng nếu hôm nay cháu không về thì làm sao thấy được cảnh này. Thím thừa biết là công ty nhà mình đang khó khăn, chú đang cố gắng gồng gánh ở ngoài kia… vậy mà giờ thím vẫn bình thản ngồi đây chơi bạc được sao?



Châu Hoa:

- À vậy sao …. Nếu cô muốn giúp thì mang tiền về đây mà giúp. Tôi không có khả năng…

Lâm Giai Ý tức đến phát khóc:

- Tôi gả đi cũng vì muốn trả hết nợ cho gia đình, cũng vì muốn tốt cho gia đình mà bây giờ thím lại nói như vậy. Công ty bao nhiêu năm gầy dựng, thím nói bỏ là bỏ được sao ….

Châu Hoa:

- Đúng, bây giờ nhà tôi và Vương gia cũng đã hết nợ. Cô hiện giờ cũng là người của nhà họ Vương, cô không có tư cách gì để nói tôi này nọ. Công ty Lâm gia đang lung lay, Vương Dịch Thành vừa có tài vừa có tiền… nếu cô muốn chú cô đỡ khổ …. Chi bằng về nhờ Vương Dịch Thành giúp một tay là được….

Lâm Giai Ý:

- Thím ……

Lâm Đình Duật từ của bước vào, cậu ngao ngán nhìn mẹ:

- Đủ rồi mẹ à! Mẹ quá đáng rồi đó.

Châu Hoa nhìn Lâm Đình Duật:

- Mẹ nói không đúng hay sao ….

Lâm Đình Duật:

- Bao nhiêu năm nay chị chịu khó với gia đình này là đủ rồi. Mẹ làm ơn đi ….. Còn những người này, mau ra khỏi nhà tôi ngay.

Những người vừa rồi đánh bạc cùng Châu Hoa đang xì xào nghe Lâm Đình Duật lớn tiếng thì giật mình vội kéo nhau ra về. Châu Hoa tức giận:

- Này sao con lại đuổi bọn họ đi.

Lâm Đình Duật hét:

- MẸ THÔI ĐI!!!

Lâm Giai Ý nhìn nét mặt tức giận của Lâm Đình Duật, cô lay lay tay cậu ý bảo cậu đừng lớn tiếng với Châu Hoa. Nhưng Lâm Đình Duật vẫn không thể nguôi giận, cậu nói:

- Cả ngày bố đi làm ngoài kia mẹ có thấy thương bố không? Công ty đang khó khăn mẹ có thấy không? Con phải thôi học để phụ bố phần nào còn mẹ … suốt ngày ở nhà vui chơi đánh bạc, bố đi làm đã mệt về nhà mẹ còn không nấu được một bữa cơm hoàn chỉnh. Mẹ có suy nghĩ cho bố không?

Châu Hoa tức giận:

- Con ….

Lâm Đình Duật cắt lời:

- Hôm nay chị Giai Ý về muốn thăm lại gia đình mình mà mẹ lại nói những lời khó nghe với chị ấy. Chị ấy vì cái gia đình này mà gả cho người chị không yêu, giúp gia đình này trả hết nợ cho Vương gia. Vương Dịch Thành là người như thế nào cả thành phố này không ai không biết, chị ấy may mắn được anh ta ưu ái là may rồi nên làm ơn mẹ đừng làm khó chị được không?

Nói xong Lâm Đình Duật kéo Lâm Giai Ý ra khỏi nhà, hai chị em đến một quán ăn bình dân, Lâm Đình Duật thở dài:

- Haizz, lúc nãy mẹ em nói những lời khó nghe, em thay mặt mẹ em xin lỗi chị chị đừng để bụng nhé.

Lâm Giai Ý cười:

- Không sao, mà lúc nãy em nói em thôi học là thế nào, tại sao lại nghỉ học?

Lâm Đình Duật:

- Công ty của bố đang khó khăn, bố đang loay hoay cứu vãn nên em muốn phụ bố phần nào….

Lâm Giai Ý hỏi:

- Thế em làm gì?



Lâm Đình Duật:

- Ban ngày em đi làm ở cửa hàng tiện lợi, tối thì em đến quán rượu làm phục vụ, công việc cũng ổn không khó khăn gì mấy…

Lâm Giai Ý im lặng, những công việc này hoàn toàn không phải việc mà Lâm Đình Duật muốn làm. Cô không muốn thấy Lâm Đình Duật chịu khổ nhưng phải làm sao bây giờ?

Lâm Đình Duật thấy Lâm Giai Ý thẩn thờ ra đó, cậu gọi:

- Chị, chị có sao không?

Lâm Giai Ý:

- À, chị không sao, Đình Duật này, chị sẽ giúp em và chú. Ngày mai em bắt đầu đi học lại đi.

Lâm Đình Duật thở hắt:

- Nhưng em không thể để bố gồng gánh một mình được, số tiền nợ của công ty không nhỏ chị ạ.

Lâm Giai Ý vỗ vai Lâm Đình Duật:

- Em yên tâm, chị sẽ giúp em và chú. Em phải đi học, em phải thực hiện được ước mơ trở thành bác sĩ của em. Chuyện công ty chị sẽ tìm cách giúp đỡ chú.

Lâm Đình Duật nhìn cô:

- Chị à! Chị vì gia đình em mà làm quá nhiều việc rồi.

Lâm Giai Ý cười nhẹ:

- Gia đình em cũng là gia đình chị, mọi người đều là người nhà với nhau. Hơn nữa nhờ chú thím mà chị mới có được ngày hôm nay ….

Sau bữa ăn đó, Lâm Giai Ý gọi Liu Hàm đến đón, lẽ ra cô định ở lại vài ngày nhưng thời điểm này ở lại không tốt. Về đến căn biệt thự ở ngoại ô trời cũng đã tối, Vương Dịch Thành đang ngồi ở phòng khách làm việc thì thấy Lâm Giai Ý trở về. Anh thấy lạ, chẳng phải cô nói sẽ ở lại đó vài ngày sao. Thấy nét mặt của cô không được vui, anh hỏi:

- Sao về sớm thế, không phải cô nói sẽ ở đó chơi vài ngày sao? Có chuyện gì sao?

Lâm Giai Ý ngồi xuống cạnh anh:

- À có một số chuyện thôi….

Vương Dịch Thành đóng màn hình máy tính, anh nhưng cô:

- Có chuyện gì?

Lâm Giai Ý ngập ngừng:

- À …. Ừ thì…….

Vương Dịch Thành trông chờ lời nói từ cô, bỗng cô thở dài:

- Haiz, anh có thể giúp tôi một chuyện không?

Lâm Giai Ý kể lại chuyện công ty Lâm Mặc gặp khó khăn cho Vương Dịch Thành nghe, nét mặt khó xử của cô khiến Vương Dịch Thành nhận ra là cô không biết làm sao nên phải nhờ đến anh. Những cái thở dài của cô khiến anh khó chịu, chẳng phải gia đình đó đã làm khó cô rất nhiều sao, sao cô gái nhỏ này vẫn phải vì họ mà nhờ anh giúp đỡ. Vương Dịch Thành nắm lấy tay cô:

- Ngày mai tôi cùng cô đến đó, đừng suy nghĩ nhiều, tôi giúp cô.

Lâm Giai Ý mừng rỡ, không ý thức mà ôm chầm lấy anh:

- Cảm ơn anh rất nhiều …..

Vương Dịch Thành mỉm cười, miễn cô gái nhỏ này vui thì việc gì anh cũng có thể làm.

————————————————————