Sau khi từ rừng anh đào trở về, Vương Dịch Thành phải đến công ty. Lâm Giai Ý ở nhà cùng Tiểu Mạn, cả hai cùng nấu ăn, Lâm Giai Ý còn chỉ Tiểu Mạn làm bánh ngọt. Nhìn chiếc bánh kem xinh xắn được đặt trên bàn, Tiểu Mạn xuýt xoa:
- Không ngờ thiếu phu nhân còn biết làm bánh ngọt, lại còn làm xinh như thế….
Lâm Giai Ý cười, tay đang xếp từng miếng kiwi lên chiếc bánh khác:
- Lúc trước chị có học qua một khoá làm bánh ngọt, dự định sẽ mở tiệm bánh nhưng chưa gì đã đi lấy chồng rồi…
Tiểu Mạn chăm chú nhìn từng động tác của Lâm Giai Ý:
- Nhưng những cái bánh này xinh như thế, sao nỡ ăn chúng chứ …
Lâm Giai Ý véo mũi Tiểu Mạn:
- Thế chị làm xấu đi một tí thì em sẽ không đau lòng mà ăn nó chứ ….
Tiểu Mạn cười to:
- Không sao, sao này có thiếu phu nhân ở đây, em có thể được ăn bánh thường xuyên hơn. Xấu hay đẹp cũng không quan trọng nữa…..
Lâm Giai Ý cười:
- Con bé này …..
Ở công ty, Vương Dịch Thành đang chăm chú nhìn vào dự án trên màn hình máy tính, Tống Thiệu Quân từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống sofa, anh nói:
- Ấy chà! Tôi cứ tưởng hôm nay Vương Tổng lại bỏ đống tài liệu này cho tôi xứ lý, ở nhà vui vẻ với vợ rồi chứ…
Vương Dịch Thành không rời mắt khỏi màn hình, miệng nói:
- Đừng lải nhải, biết điều thì mau xử lý cho xong số tài liệu đó, trong hôm nay không xong thì đừng nghĩ đến việc ngày mai được ở nhà.
Tống Thiệu Quân méo mặt:
- Vương ca, anh ác quá rồi đó, đống tài liệu cao như thế thì làm sao xử lý hết trong hôm nay, là anh đang bóc lột sức lao động của em đó, anh không thấy tội cho em sao …
Vương Dịch Thành lườm Tống Thiệu Quân:
- Bóc lột sức lao động??? Chẳng phải tôi giao việc này cho cậu từ hôm qua rồi sao, tôi còn chưa xử lý việc hôm qua cậu giao cho Gia Mẫn làm bản thuyết trình là may rồi. Cậu liệu hồn với tôi….
Tống Thiệu Quân nhăn nhó:
- Vương ca à, một lúc anh giao cho em hai ba việc thì làm sao em làm xuể. Vì vậy nên em mới nhờ Gia Mẫn giúp.
Vương Dịch Thành:
- Vậy sao? Nhưng tôi nhớ không lầm hôm qua cậu không đến công ty. Xem ra dạo này cậu không muốn làm việc nữa thì phải.
Tống Thiệu Quân:
- Không phải…. Nhưng…. Haizz… em làm xong số tài liệu đó là được chứ gì. Thật khổ thân mà ….
Vương Dịch Thành:
- Xong trong hôm nay, không thì đừng trách tôi nói cho Tần Uyển biết những rắc rối cậu gây ra.
Tống Thiệu Quân xanh mặt:
- Được rồi được rồi, em sẽ làm xong trong hôm nay, xin anh đừng chọc giận cô ấy.
Vương Dịch Thành nhếch mép, cậu nhóc này đúng thật là, chỉ mới dọa như vậy đã sợ đến tái cả mặt rồi.
Trở về nhà cũng đã chập tối, Vương Dịch Thành xoa xoa hai bàn tay lại với nhau cho đỡ lạnh, sáng nay đi gấp quên không mang theo áo lông. Tiết trời chuyển mùa khắc nghiệt thật, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta cảm thấy khó chịu. Bước vội vào nhà, Lâm Giai Ý đang ngồi ở phòng khách cô ngước nhìn anh thì nhận ra mũi anh đã đỏ cả lên, cô vội hỏi:
- Ngoài trời lạnh lắm sao, mũi anh đỏ hết cả rồi.
Vương Dịch Thành gật đầu:
- Gió bên ngoài hơi to, tuyết cũng rơi lác đác rồi nên nhiệt độ xuống thấp, tôi lên phòng tắm đã.
Lâm Giai Ý gật đầu, cô cũng xuống bếp dọn cơm tối. Một lúc sau Vương Dịch Thành đi xuống, thấy Lâm Giai Ý đang loay hoay trong bếp thì hỏi:
- Tiểu Mạn đâu sao để cô làm những việc này.
Lâm Giai Ý:
- À, Tiểu Mạn xin phép về Vương Gia, nghe bảo nhà thím Trương có chuyện nên thím ấy về quê rồi. Tiểu Mạn về đó thay thím Trương vài ngày.
Vương Dịch Thành gật đầu, Lâm Giai Ý nói tiếp:
- Anh mau ngồi xuống ăn tối đi, không thì canh nguội mất.
Vương Dịch Thành ngồi xuống ghế, Lâm Giai Ý ngồi xuống đối diện anh cả hai cùng ăn tối. Đang ăn bỗng có tiếng chuông cửa. Lâm Giai Ý đứng lên định ra mở cửa thì Vương Dịch Thành ngăn lại:
- Để tôi …
Vương Dịch Thành bước nhanh ra mở cửa, là Tô Đình Đình chị họ của Vương Dịch Thành, Vương Dịch Thành bất ngờ:
- Chị Đình Đình, về lúc nào sao báo với em em ra đón.
Tô Đình Đình cười:
- Chị về hôm qua, biết em dạo này bận bịu nên kkhông báo, chị vừa ở chỗ ông đến, nóng lòng muốn nhìn mặt em dâu. Cho chị vào nhà nhé.
Vương Dịch Thành mỉm cười:
- Mau vào nhà thôi.
Lâm Giai Ý đang ngồi ở bàn ăn, thấy Tô Đình Đình bước vào cô khẽ gật đầu, Vương Dịch Thành nói:
- Đây là chị Đình Đình, chị họ tôi.
Lâm Giai Ý mỉm cười:
- Chào chị ạ, em là Lâm Giai Ý…. ngôn tình hoàn
Tô Đình Đình:
- Em dâu đúng là xinh đẹp thật, Vương Dịch Thành nhớ giữ cho chắc nhé.
Vương Dịch Thành cười nhẹ, Lâm Giai Ý kéo ghế:
- Chị đến dùng cơm tối với chúng em, vừa lúc em mới dọn thôi ạ.
Tô Đình Đình mỉm cười:
- Không cần đâu, chị phải về nội ô ngay đây, chị ghé mục đích là gửi quà mừng cho hai đứa, lễ cưới chị không thể đến dự, đừng buồn chị nhé.
Lâm Giai Ý đưa tay nhận lấy món quà:
- Em cảm ơn chị ạ!!!
Tô Đình Đình mỉm cười gật đầu, quay sang đưa hộp thuốc cho Vương Dịch Thành:
- À phải rồi Dịch Thành, chị có mua thuốc viêm mũi cho em đây, nhớ uống đúng giờ, mũi em đỏ hết lên rồi đấy.
Vương Dịch Thành nhận lấy hộp thuốc:
- Em biết rồi….
Tô Đình Đình cười chào hai người rồi rời đi. Bữa cơm cũng nhanh chóng kết thúc, Vương Dịch Thành về phòng, anh nằm dài trên giường, trời lạnh khiến mũi anh khó chịu kinh khủng. Lâm Giai Ý từ ngoài bước vào, Vương Dịch Thành ngồi dậy nhìn cô, Lâm Giai Ý biết mình bất lịch sự, vào phòng người ta mà không gõ cửa, cô khẽ nói:
- Xin lỗi anh, tôi thấy cửa mở nên vào….
Vương Dịch Thành vừa xoa mũi trả lời:
- Không sao, cô ngồi đi!
Lâm Giai Ý mang ly trà gừng đặt lên chiếc bàn cạnh cửa sổ:
- Tôi có pha một ít trà gừng cho anh, uống trà gừng giúp làm ấm người.
Vương Dịch Thành tiến lại ngồi đối diện cô:
- Cảm ơn cô nhé….
Lâm Giai Ý nhìn vào mũi anh hỏi:
- Mũi anh khó chịu lắm sao?
Vương Dịch Thành:
- Tôi bị viêm mũi dị ứng, cứ trời lạnh là mũi tôi nó lại như thế này, vừa đau vừa khó chịu.
Lâm Giai Ý hỏi:
- Sao anh không đi bệnh viện?
Vương Dịch Thành:
- Tôi có đi, uống thuốc thì đỡ nhưng sau đó vẫn bị lại.
Lâm Giai Ý nhíu mày nhìn anh, Vương Dịch Thành cốc đầu cô, cười nhẹ:
- Tôi không sao, ngày mai sẽ đỡ thôi. Đừng nhìn tôi như vậy.
Lâm Giai Ý xoa đầu, giọng lí nhí:
- Thì… thì tại… tôi lo cho anh thôi mà
Những chữ cuối cô nói càng nhỏ, Vương Dịch Thành hỏi cô:
- Cô nói gì cơ?
Lâm Giai Ý bĩu môi:
- Không có gì!!!
Vương Dịch Thành véo má cô:
- Hôm nay còn dám thái độ với tôi….
Lâm Giai Ý đầy tay anh ra:
- Này đau tôi, anh lại muốn ăn hiếp tôi ….
Vương Dịch Thành vênh mặt:
- Ai bảo cô thái độ với tôi???
Lâm Giai Ý đứng phắt dậy:
- Uổng công tôi mang trà gừng cho anh, vậy mà anh lại nói tôi như vậy….
Vương Dịch Thành thấy cô định đi ra, bèn nắm cổ tay cô kéo lại. Mất đà, cô ngã nhào vào lòng anh, Lâm Giai Ý giải giụa:
- Này, buông tôi ra …..
Vương Dịch Thành:
- Ngoan ngoãn thì đừng nhúc nhích, không thì tôi ném cô ra ban công bây giờ….
Lâm Giai Ý vẫn giải nảy, miệng không ngừng la hét:
- Anh ném tôi được thì ném đi, đúng là ác ôn mà….. buông tôi ra Vương Dịch Thành.
Vương Dịch Thành cười gian manh:
- Lâm Giai Ý hôm nay có còn dám gọi cả họ tên tôi …..
Lâm Giai Ý vẫn cứng đầu hét:
- Tôi cứ gọi đấy, Vương Dịch Thành đáng ghét bỏ tôi ra……… bỏ r….umm……
Vương Dịch Thành dùng miệng mình ngăn chiếc miệng nhỏ kia đang chửi bới anh lại. Lâm Giai Ý trợn tròn mắt, cái gì đang diễn ra…. Vương Dịch Thành đang …. Hôn cô sao ……
Lâm Giai Ý dùng tay đánh vào ngực Vương Dịch Thành để phản kháng nhưng bất lực. Môi lưỡi Vương Dịch Thành điêu luyện khám phá khoang miệng cô. Anh trêu đùa đến khi nhận ra đối phương đang thiếu oxi thì mới tha cho cô, dùng ánh mắt ranh ma nhìn cô. Lâm Giai Ý hít lấy hít để, khuôn mặt đỏ ửng vì vừa bị cưỡng hôn. Vương Dịch Thành nhìn cô:
- Sao, không mắng nữa đi.
Lâm Giai Ý tức điên:
- Anh ….
Vương Dịch Thành:
- Cô mà còn mắng nữa là tôi ném cô lên giường chứ không phải như vừa rồi đâu.
Lâm Giai Ý tức tối chạy về phòng, cô đóng cửa thật mạnh. Nằm lên giường quấn chăn khắp người, cảm nhận nụ hôn lúc nãy vẫn còn trên môi mặt cô lại đỏ lên. Cái tên Vương Dịch Thành đúng là biến thái, Lâm Giai Ý nghĩ đến cảnh lúc nãy mặt lại nóng bừng bừng. Rõ ràng ngoài kia tuyết rơi lạnh cóng mà mặt cô lại nóng như bị sốt là thế nào….
————————————————————