Lý Ngạn im lặng hồi lâu, Vương Dịch Thành nói tiếp:
- Ở đây không tiện để nói chuyện, chúng ta có thể đến phòng làm việc của tôi để trao đổi….
Lý Ngạn nghe vậy thì gật đầu, Vương Dịch Thành quay sang nói với Tần Uyển:
- Uyển Uyển em về đi, chuyện ở đây anh có thể giải quyết được. Về nghỉ ngơi đi…
Tần Uyển gật đầu:
- Được, vậy em về trước nhé có gì thì gọi cho em….
Vương Dịch Thành gật đầu sau đó cùng Lý Ngạn trở lại phòng làm việc. Đặt ly nước xuống bàn Vương Dịch Thành nói:
- Làm chung môi trường làm việc, tôi hiểu rõ con người Cố Xuyên như thế nào. Tôi mong anh suy nghĩ thông suốt để không phải ôm họa vào thân cũng muốn tốt cho anh thôi.
Lý Ngạn hỏi:
- Vương tổng, anh không giận tôi sao?
Vương Dịch Thành khẽ cười:
- Giận hay không không quan trọng, tôi đang nói chuyện với anh với tư cách là một người bạn một người đồng nghiệp chứ không phải cấp trên và cấp dưới. Những lời tôi nói lúc nãy hoàn toàn là muốn khuyên anh đừng đi vào con đường sai lầm.
Lý Ngạn suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng:
- Vương tổng xin lỗi anh là tôi thiếu suy nghĩ. Vì đồng tiền làm mờ mắt nếu có thể anh cho tôi ở lại làm, tôi hứa sẽ làm hết sức mình cho tập đoàn và….muốn đền đáp tình nghĩa Vương tổng đã giúp tôi trong thời gian qua.
Vương Dịch Thành cười vỗ vai Lý Ngạn:
- Từ trước đến giờ anh làm việc rất tốt, tôi thật sự không muốn mất đi một người giỏi như vậy. Chuyện đền đáp thật sự tôi không cần anh đền đáp, chỉ mong anh toàn tâm với tập đoàn còn những khó khăn mà anh đang gặp phải tôi sẽ giúp anh giải quyết.
Lý Ngạn nhìn Vương Dịch Thành:
- Vương tổng, cảm ơn anh rất nhiều. Tôi hứa sẽ làm tốt mọi việc sẽ không làm anh thất vọng.
Vương Dịch Thành cười:
- Được rồi, trễ rồi anh về đi….
Lý Ngạn gật đầu chào Vương Dịch Thành sau đó ra về. Vương Dịch Thành ngồi xoay xoay trên ghế, anh suy nghĩ:
- “ Lần này nếu Lý Ngạn thật lòng muốn trở lại làm việc cho Vương thì Cố Xuyên liệu có để yên cho anh ta và Vương thị không?”
Sáng hôm sau Lý Ngạn tìm đến Cố thị để nói chuyện rõ ràng với Cố Xuyên nhưng anh ta không có ở công ty. Lý Ngạn đã gửi chiếc thẻ có chứa số tiền mà Cố Xuyên từng đưa cho anh lúc trước.Sau khi nhận được chiếc thẻ và nghe cuộc gọi từ Lý Ngạn, Cố Xuyên đã không khỏi tức giận đập tay xuống bàn một cái rõ mạnh:
- Mẹ kiếp!!!
Thẩm Lệ Chi ngồi kế bên:
- Ngay từ đầu tôi đã thấy hắn ta không thể tin tưởng rồi. Hắn trung thành với Vương thị như vậy cơ mà ….
Cố Xuyên:
- Cố Xuyên này có gì thua Vương Dịch Thành chứ?
Im lặng một lúc, Thẩm Lệ Chi nói:
- Chuyện này Cố tổng cứ giao cho tôi, tôi có cách để Vương Dịch Thành tự nguyện giao dự án cho chúng ta.
Cố Xuyên cười khẩy:
- Cô thì làm được gì chứ.
Thẩm Lệ Chi nhìn Cố Xuyên bằng ánh mắt kiên định:
- Tôi có cách, Cố tổng cứ giao cho tôi chắc chắn tôi sẽ mang dự án về cho anh….
Cố Xuyên nhìn cô:
- Là cô tự nguyện! Tôi không ép!!!
Thẩm Lệ Chi gật đầu,Cố Xuyên cười nhẹ:
- Được thôi, xem như cược một ván vậy. Nếu có thành công mang dự án về tôi sẽ đáp ứng những gì cô muốn, còn nếu cô trắng tay quay về thì cô tự hiểu số phận của mình. Cố Xuyên này không đùa với cô, những gì tôi đã nói nhất định tôi sẽ làm……
Thẩm Lệ Chi:
- Cố tổng yên tâm, dù có thế nào tôi cũng sẽ lấy được dự án đó về cho Cố thị. Nhất định không để anh thất vọng như ngày hôm nay đâu.