Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 186




Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tri Thu định quay về nhà chuẩn bị cơm tối đợi Hoa Vân Phong thì gặp Cao Phi Phi gấp rút lái xe đi. Cô mới hỏi:

- Chị đi đâu mà gấp vậy?

Cao Phi Phi nhớ đến lời căn dặn của ngài chủ tịch nên chỉ nói mập mờ:

- Ờ… nhà chị có việc hơi gấp chút. Hì, em về nhà à?

Diệp Tri Thu gật đầu:

- Dạ về nhà. Chị ơi cho em quá giang về nha, hôm nay Vân Phong đi ra ngoài rồi, em lại quên mang tiền đi taxi!

Đường về nhà Cao Phi Phi phải chạy qua khu biệt thự cao cấp trong thành phố. Trong đó có một khuôn viên sang trọng và rộng lớn là ngôi biệt thự màu hồng phấn. Ờ thì… bình thường rất tiện đường, nhưng bây giờ cô phải vào bệnh viện, vốn dĩ đi ngược lại. Khó khăn đây, lỡ nói dối rồi biết tính sao đây, đành vậy, phóng lao thì phải theo lao, đưa cô nàng về nhà trước rồi mình lại đến bệnh viện vậy.

Ai ngờ điện thoại trong túi rung lên, Cao Phi Phi nhận máy xong thì nhăn mặt thở dài. Cô nhìn Diệp Tri Thu một hồi lâu làm cho cô nàng sinh ra cảm giác quái lạ, cô phải hỏi:

- Chị… chị làm gì nhìn em dữ vậy?

Cao Phi Phi đỡ hai đầu vai của Diệp Tri Thu mà khẩn trương nói:

- Chị muốn em nghe chuyện này…

Thực ra việc Hoa Vân Phong giấu bệnh thì Cao Phi Phi cũng không quá tán thành, nhưng mà ai bảo người ta là cấp trên của cô, lại là chỗ quen biết, cho nên cô mới miễn cưỡng giúp anh giấu giếm hết lần này đến lần khác. Nhưng mà bây giờ bệnh tình đang chuyển nặng vậy mà anh lại đòi xuất viện nữa rồi. Mới nãy chồng cô gọi nói cho cô biết ngài chủ tịch muốn về nhà. Phùng Kiến Quân bảo cô phải đưa ngay Diệp Tri Thu đến đây. Xem ra lần này Phùng Kiến Quân biết điểm yếu của Hoa Vân Phong là gì rồi và anh học Phong ca ở chỗ, không nói mà làm, tiền trảm hậu tấu…

Diệp Tri Thu nghe xong thì lòng bàn tay cũng lạnh lẽo vì lo lắng. Cô không ngờ anh lại che giấu quá khéo như vậy. Theo Cao Phi Phi nói thì trước kia anh từng bị thương vùng ngực, chẳng may vết thương trúng ngay vị trí tim. Mất máu quá nhiều kết hợp với thời gian phát hiện hơi muộn cho nên tính mạng của anh từng rơi vào nguy hiểm, cũng may đã thoát khỏi tay tử thần. Nhưng rồi nghe nói sau đó vì lo lắng cho tung tích của người anh yêu mà anh đa tốn hao tinh lực để quét sạch tàn dư băng nhóm hắc đạo của Trương lão. Lao tâm lao lực, vết thương chuyển biến xấu đi, rốt cuộc hiện tượng hẹp van tim lại làm cho anh nhập viện lần nữa, lần này phải phải phẫu thuật thay van nhân tạo. Thời gian qua anh đã làm việc rất vất vả, đừng tưởng một người ngồi ở vị trí cao thì sung sướng, họ phải hao tổn tâm trí còn nhiều gấp mấy lần người khác mới đưa tập đoàn đứng ở vị trí vững chắc như ngày hôm nay. Điều đó khiến cho tình trạng sức khỏe không ổn định, chứng thiếu máu và tụt huyết áp thường xuyên xảy ra, không thể hoạt động thể lực quá sức. 

Hơn nữa, thời gian gần đây, tình huống càng ngày càng tồi tệ hơn, bác sĩ nói anh đã thường xuyên sử dụng một loại thuốc gây áp lực cho tim mà không có chỉ định của bác sĩ. Nói ra điều này thì mọi người thân cận với anh không ai tin tưởng được. Bởi lẽ anh có bác sĩ riêng luôn thận trọng trong việc kê đơn thuốc, cùng với vốn kiến thức mà anh có thì không thể nào sử dụng thuốc lung tung được. Vậy vấn đề nằm ở chỗ nào?

Sau khi nghe Cao Phi Phi nói như vậy, Diệp Tri Thu sắc mặt lập tức tái lại, mọi chuyện là do cô gây ra… Cô hầu như không đứng vững nữa, Cao Phi Phi phải đỡ lấy tay cô, khẩn trương hỏi:

- Em sao vậy? Không khỏe à?

Trong đầu Cao Phi Phi chợt lóe lên ý nghĩ: Trời ạ, đừng nói chồng bệnh rồi vợ cũng bệnh theo nha!

Ánh mắt Diệp Tri Thu lập tức đỏ hoe, tuy vậy cô không có khóc. Cô chỉ nói:

- Em đi khuyên anh ấy!

Diệp Tri Thu dường như chửng chạc hơn hẳn khi cô không còn chỉ biết khóc mỗi khi đối mặt chuyện khó xử. Cô đã bình tĩnh hơn và biết xác định chuyện gì mình cần phải làm chứ không ngồi đó đợi người khác đến giải quyết thay.

Đến bệnh viện, Diệp Tri Thu ngay lập tức đi lên phòng bệnh của Hoa Vân Phong, bên trong vừa mới mở cửa ra là một vị bác sĩ nam. Diệp Tri Thu chỉ kịp gật đầu chào hỏi mà thôi. Cô định lách người qua mặt người đó để mở cửa vào trong. Ai ngờ bị gọi lại:

- Cô chính là người mà Thiệu Đông đã nhắc đến…

Diệp Tri Thu xoay người lại, nhìn anh ta ra vẻ không hiểu. Anh ta cười cười tiếp tục nói:

- … Khắc tinh của anh chàng trong kia. 

Anh ta từng nghe Bạch Thiệu Đông kể ít nhiều về chuyện của Hoa Vân Phong để hiểu thêm về bệnh án của cậu ấy. Anh ngưỡng mộ một tình yêu đẹp và sự cố chấp đến đáng hờn của Hoa Vân Phong.

Diệp Tri Thu nghe nói Hoa Vân Phong vẫn còn bên trong nên cũng không gấp vào trong nữa, cô hỏi về bệnh tình của anh. Vị bác sĩ này nói đơn giản thế này:

- Sức chịu đựng của cậu ấy có mạnh thế nào thì cũng không thể khống chế được bệnh tình đang chuyển biến xấu đi. Tình huống tệ nhất chỉ còn cách là phải…

Anh nói mà mày nhíu chặt, Diệp Tri Thu căng thẳng vô cùng, cô không dám hối thúc anh, một phần vì lời nghẹn lại, một phần rất sợ phải nghe tin dữ. Tiếp đó, cô nghe anh nói:

- Phẫu thuật ghép tim. Nhưng điều khó khăn nhất là tìm một trái tim phù hợp.

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Cô gái, tôi cần cô khuyên bảo cậu ấy. Vừa rồi tôi đã từng đề câp chuyện này, cậu ấy có vẻ không đồng ý.

Cô vọt miệng hỏi:

- Vì sao?

Vị bác sĩ nhún vai:

- Có lẽ cô biết đấy, không cần phải hỏi tôi.

Người ngoài cuộc có thể dễ dàng nhìn ra điều đó. Nếu thay tim thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Còn không thành công thì sao? Anh không sợ điều bất trắc xảy ra với bản thân, mà chỉ sợ một mình cô ở lại sẽ đau lòng. Nếu hiện tại anh làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công cao hơn, tuy nhiên một mình cô phải trơ trọi trên đời khi anh vẫn chưa kịp chuẩn bị những điều cần có để bảo hộ cô một đời bình an thì làm sao anh yên lòng?

Diệp Tri Thu hiện tại rối rắm vô cùng, cô không nghĩ được nhiều, cô chỉ muốn vào trong ngay để ôm chầm lấy anh, sợ rằng anh sẽ đi xa rất xa cô vậy. Cô chào vị bác sĩ rồi bước vào trong.

Mở chốt cửa, Hoa Vân Phong đang đứng xoay lưng về phía cô. Nghe tiếng, anh quay người lại, xác định tiếng bước chân đi về phía mình, anh gọi:

- Tri Thu? Sao em lại tới đây?

Sau đó chỉ nghe tiếng bước chân kia càng nhanh hơn, đáp trả anh không phải là tiếng nói trong trẻo dễ nghe của cô mà là một cái ôm thật chặt. Hoa Vân Phong cũng đưa tay ôm lấy cô. Anh nói:

- Em sao vậy? Anh nói sẽ về nhà mà, có phải sợ anh sẽ đi lung tung không đúng hẹn mà đi tìm không?

Vẫn giọng điệu như bản thân mình rất ổn vậy, anh luôn làm cho cô lầm tưởng anh rất khỏe mạnh, rất vững chải và luôn là chỗ dựa cho cô. Cô ỷ lại vào anh, cô quen với điều đó và chẳng bao giờ nghĩ anh có ngày sẽ yếu đi, có thể sẽ gục ngã. Ngọn núi vững chắc của cô, bóng mát của đời cô không thể có chuyện gì không may được. Cô không muốn!

Anh hướng về phía cô, trên môi vẫn nở nụ cười hiền hòa như thường ngày, nụ cười mang đến ánh bình minh sáng rọi, xua tan bao mưu tính hận thù trong cô. Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy chua xót, biết đâu rằng một ngày nào đó ánh bình minh này mãi rời xa cô, lúc đó vây quanh cô chỉ toàn màn đêm u ám, cuộc đời cô sẽ ra sao nếu sống thiếu anh?

Cô nắm lấy bàn tay đang đưa về phía mình, bước thêm bước nữa rồi sà vào lòng anh. Cô nói:

- Anh còn định giấu em đến bao giờ?

Hoa Vân Phong hiểu rằng cô đã biết chuyện anh che giấu bệnh tình. Anh đáp:

- Không phải giấu mà là chưa nói với em mà thôi.

Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn anh, bờ môi thiếu sức sống của anh lại làm lòng cô đau nhói. Cô thì thầm:

- Anh biết em cố ý đến bên anh... còn nữa, anh rõ ràng biết em...

Anh đưa tay chặn môi cô lại:

- Không cần phải nói. Chỉ cần em vui, có bảo anh làm gì cũng được.

Cô làm động tác đấm vào ngực anh nhưng rất biết chừng mực, chỉ nhẹ nhàng thôi. Cô nói:

- Em không biết đó là loại thuốc có hại cho tim, em chỉ nghe nói nó làm cho người dùng thường hay buồn ngủ. Nó có thể khống chế tâm trí con người, làm suy giảm khả năng tư duy, làm đầu óc u mê không minh mẫn. Một lúc nào đó trí nhớ sẽ suy giảm...

Môi cô thốt nên lời càng lúc càng nhỏ dần rồi im bặt. Bờ môi hồng run run, ánh mắt thờ thẫn như đang trong cơn hoảng hốt. Cô đột nhiên vịn lấy ai của Hoa Vân Phong, khẩn trương nói:

- Anh thật ngốc, biết mà vẫn chìu theo ý em. Anh có biết như vậy là mất mạng không?

Anh vuốt tóc cô mà trấn an:

- Nếu như đó là cách duy nhất giữ được em bên cạnh. Anh thấy rất xứng đáng. 

Bởi lẽ cô nàng tự động đến và được Sở Lăng Khiêm cho đến bên cạnh Hoa Vân Phong là để hạ gục anh. Nếu như không phải như thế thì cô có ở cạnh anh không? Dù cho đó là việc làm ngu ngốc nhất trên đời này, Hoa Vân Phong vẫn nguyện ý làm. Anh nghĩ rằng, chỉ cần người mình yêu ở bên cạnh, dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi thôi cũng đủ làm anh hạnh phúc. Anh là người suy nghĩ rất nhiều, rất sâu sắc. Mắt anh không thấy nhưng anh có thể nhìn được rất xa. Thà giữ lại những kỷ niệm đẹp còn hơn cứ để cho cả hai mãi là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm chung. 

Diệp Tri Thu thút thít một hồi, cô hỏi anh tiếp:

- Có phải anh biết là ai sai khiến em?

Anh đáp ngắn gọn lắm:

- Phải, anh biết!

Lúc ở buổi tiệc tối của ngài Akira, Hoa Vân Phong đã cho điều tra ra được manh mối đáng nghi ngờ. Không ai biết người lạ mặt đó, nhưng anh có thể đoán ra được là Sở Lăng Khiêm. Ngoài anh ta ra không ai hành động kỳ lạ như vậy. Không phải một vụ bắt cóc tống tiền, cũng không phải cướp sắc. Anh ta sẽ không tổn hại Diệp Tri Thu. Nhưng mà mục đích anh ta không mang cô trở về bên cạnh mình thì cần phải suy ngẫm. 

Sau đó khi ở chung bên nhau, Hoa Vân Phong phát hiện ra những đặc điểm rất lạ của cô gái mình yêu. Cô hay thốt ra những câu hoặc nhắc lại những sự việc của trước kia. Cô hay đau đầu và tìm thuốc uống. Cô thường có những hành động và lời nói đôi khi rất mâu thuẫn. 

Diệp Tri Thu lại nói:

- Có phải em thật sự mất trí nhớ?

Như Ý đã nói cô mất trí nhớ, nhưng cô nào có tin tưởng điều đó. Cô rõ ràng còn nhớ những chuyện xảy ra từ hồi còn nhỏ xíu kia kìa. Nếu là mất trí nhớ thì làm gì trong ký ức của cô lại là một quá trình đầy đủ, đâu có ngắt quãng nào đâu.

Hoa Vân Phong đáp:

- Em không phải mất trí nhớ…

Anh nâng mặt cô lên cho cô nhìn thẳng mình, anh từ từ nói tiếp:

- Tri Thu à, em phải bình tĩnh khi nghe anh nói chuyện này. Em là bị người ta “gán ghép ký ức”. Đây là khả năng của liệu pháp thôi miên. Liệu pháp này được y học sử dụng để tái tạo lại ký ức cho những người mất trí nhớ do tai nạn chẳng hạn. Tuy nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ gây cho bệnh nhân những ký ức không liên quan đến mình. Chính bọn người có ý đồ đã mang những kỹ ức giả để gán ghép cho em.

Điều này được vị bác sĩ người Nhật quan sát thấy được và trao đổi riêng với Hoa Vân Phong. Bởi vì anh ta có cha là giáo sư nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu liệu pháp thôi miên ứng dụng trong y học. Lúc ấy anh ta nói:

- Bạn gái của anh có vấn đề về thần kinh sao?

Hoa Vân Phong suy xét rồi nói:

- Anh nhận thấy những biểu hiện kỳ lạ của cô ấy?

Anh ta đáp:

- Đúng vậy. Nhưng tôi muốn hỏi cô ấy có từng được sử dụng liệu pháp đặc biệt để điều trị vấn đề thần kinh chưa?

Hoa Vân Phong suy nghĩ thật kỹ rồi nói:

- Ý anh muốn nhắc đến “thôi miên”?

Anh chàng bác sĩ cười xòa:

- Đúng vậy! Không tồi, anh có thể gọi ra đúng cái tên đó. À, có thể anh đã biết từ trước, nhưng mà không tìm được phương pháp giải quyết có đúng không?

Hoa Vân Phong chỉ gật đầu. Anh ta nói tiếp:

- Nhất định phải tìm người đã thực hiện liệu pháp đó! Điều này rất khó khăn nếu đằng sau có ẩn tình!

Anh chàng bác sĩ cũng thông minh lắm, có thể nhìn ra được những chuyện đó. Hoa Vân Phong cũng nói:

- Bác sĩ, anh cần gì ở tôi?

Anh chàng bác sĩ cười to hơn:

- Thì chỉ là vấn đề kinh doanh… dự án bất động sản lần này, chúng ta hợp tác được chứ?

Hoa Vân Phong nói:

- Lĩnh vực bất động sản không theo một quy luật nào cả. Muốn thành công phải mạo hiểm, có thể đánh đổi bằng cả sự nghiệp đang có. Anh dám chắc rằng mình đang theo đuổi ngành điện tử lại có thể phát triển sự nghiệp ở ngành này?

Anh bác sĩ cũng cười, đáp:

- Như anh đã nói: Muốn thành công thì phải mạo hiểm. Hơn nữa tầm nhìn xa là rất cần thiết nha!

Anh chàng này nói cười bông đùa, mỗi câu nói hầu như đều kèm theo một nụ cười. Nhưng mà đằng sau những cái cười ấy là sự suy tính rất tỉ mỉ. Con người này không đơn giản!

Hoa Vân Phong cũng quyết định thật nhanh:

- Được, chỉ cần anh tìm được người đã sử dụng liệu pháp thôi miên ấy, tôi sẵn sàng hợp tác cùng anh. 

Trở lại hiện tại,

Diệp Tri Thu nghe xong đã hiểu rõ. Chẳng trách những lúc cô đau đầu thì cần phải sử dụng duy nhất loại thuốc Sở Lăng Khiêm đưa mới có thể ngăn chặn cơn đau. Chẳng trách mỗi lần nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ thì cô lại nghe thấy tiếng nói mơ mơ hồ hồ: “Hãy báo thù, làm cho hắn sống không bằng chết!”. Rồi những khi gần bên cạnh Hoa Vân Phong, cô có những tâm trạng mâu thuẫn ngổn ngang vô cùng. Cô nên sớm nhận ra mới đúng. 

Hoa Vân Phong thấy cô im lặng, anh âu yếm hôn lên trán cô để trấn an rồi nói:

- Anh đã thay thế những viên thuốc em dùng bằng loại thuốc bác sĩ kê đơn. 

Cô nàng mắt sáng rỡ:

- Hèn gì dạo này em ít đau đầu hẳn đi. Còn nữa, đã lâu rồi không còn hiện tượng ảo giác. 

Cô vừa nói vừa cười vui vẻ. Cô muốn mau chóng thoát khỏi sự khống chế của người khác. Cô muốn mình là chính mình để được phép yêu anh bằng cả trái tim mà không bị ai quản thúc. Cô bỗng hỏi anh một vấn đề:

- Vậy trước kia chúng là cũng là người yêu của nhau?

Hoa Vân Phong gật đầu. Cô nói tiếp:

- Vậy là… người trong bức phù điêu là em?

Cô hỏi mà trong lòng đã chắc chắn đáp án. Sau khi được Hoa Vân Phong đáp lời xác nhận. Cô thật sự chỉ muốn gục đầu trốn mất. Cô xấu hổ quá đi, vậy mà còn làm trận làm thượng một quãng thời gian, giận hờn vu vơ nữa chứ. Cô đã ghen tị với một bức hình điêu khắc nổi trên gỗ treo trong phòng ngủ riêng của anh. 

Khi ấy anh còn ở công ty, cô về nhà sớm chuẩn bị nấu cơm như một người vợ đảm đang đợi chồng về. Sau khi nấu nướng xong những món đơn giản và chẳng mấy ngon lành nhưng lúc nào anh cũng tấm tắc khen, cô thật hạnh phúc khi tưởng tượng ra nét mặt của anh khi thưởng thức những món này, cô còn mỉm cười vừa ý nữa kìa. 

Cô dọn thức ăn ra bàn, ngồi đợi anh một lát thì cũng mà nhớ anh vô hạn. May thay tiếng xe rít còi chứng tỏ anh đã về nhà. Cô hớn hở mở cửa đợi chờ anh. Hoa Vân Phong bước vào đã trao cho cô nụ hôn nồng thắm, anh nói:

- Nhớ anh không?

Cô nũng nịu đáp:

- Nhớ lắm á, anh nói về sớm mà tới giờ này!

Anh cười giải thích:

- Anh cùng Kiến Quân có một số việc cần giải quyết cho nên mới trễ một chút. Anh vào tắm rửa rồi mình ăn cơm, chắc em đói bụng lắm rồi phải không?

Cô gật đầu xoa bụng:

- Ùm, đói rồi. Anh tắm nhanh lên nha.

Anh vào tắm, cô ở ngoài này đợi cũng không có ý nghĩa, cô bèn chạy vào phòng theo anh. Cô dè dặt hỏi:

- Em vào phòng anh được không?

Ban đầu cô cũng rất thắc mắc vì sau dì Tư nói với cô đừng bao giờ vào phòng riêng của Hoa Vân Phong và thời gian sau đó cô có âm mưu muốn vào trong để tìm một số hồ sơ mật của tập đoàn. Vì cô đã vào phòng làm việc của anh cũng như khắp ngõ ngách trong nhà để tìm nhưng không thấy. Nếu có được số hồ sơ đó, những dự án và những tài liệu cơ mật sẽ giúp ích cho công cuộc báo thù của cô. Nhưng hiện tại, cô đã gác qua tất cả, một lòng một dạ vì anh xây dựng một mái ấm thật hạnh phúc mà thôi. 

Hoa Vân Phong cười nói:

- Đương nhiên được, em được tự do đi lại trong ngôi nhà này mà, nó là của em.

Diệp Tri Thu thích thú cười khúc khích. Cô giành lấy việc lấy quần áo cho anh. Cô đến bên tủ đồ của anh nhìn vào thì không khỏi hô lên:

- Anh à, sao toàn là đồ đen vậy nè? Không được, em phải mua đồ màu khác cho anh mới được. 

Anh thở dài:

- Không có ai chọn đồ giúp anh thì mặc màu đen cho tiện. Giờ có em rồi nên em muốn thế nào cũng được, chỉ cần đừng bảo anh mặc quần áo màu sắc quá sặc sỡ, quá nữ tính là được.

Cô cười to rồi nói:

- Đời nào người ta làm anh mất hình tượng như vậy ha? Được rồi, anh vào tắm nhanh đi để em kiểm tra tủ đồ anh lại mới được, chẳng lẽ không có màu khác sao ha!

Cô tò mò xem xét thì phát hiện toàn là màu đen. Cô trộm nghĩ: cô luôn thích màu tươi sáng có phải do cô được nhìn đời bằng con mắt hưởng thụ, cô có khả năng đó còn anh thì không. Cô đau lòng lắm!

Chuyển ánh mắt nhìn cách bày trí căn phòng đơn giản này, cũng như phòng làm việc của anh vậy, nó được bày trí đơn giản rất nhiều. Vật thể nổi bật nhất là cái giường ngủ mà thôi. Bên trên giường ngủ là một bức tranh điêu khắc. Diệp Tri Thu ngay lập tức bị nó thu hút. Cô tiến đến gần đó mà xem. Ngỡ là sẽ được mãn nhãn bởi một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, thế mà khi nhìn kỹ thì thấy một hình ảnh làm cô khó chịu vì cơn ghen tức lại kéo đến.

Trong tranh là một cô gái có dung mạo y hệt cô, cô ta và người cô yêu đang kề sát đầu vào nhau cười đến thật vui vẻ. Nói là bản thân biết anh đã có người trong lòng, nhưng cô không nghĩ người ấy lại giống hệt cô như vậy. Một lần nữa cảm giác là vật thế thân lại làm cảm xúc của cô tụt giảm vô hạn. Dù là điêu khắc trên gỗ mà đường nét hạnh phúc của hai người như đâm thẳng vào mắt làm cô khó chịu lắm. Nói thế nào, giải thích thế nào cảm giác ghen tuông đang dâng trào. Cô thừa nhận bản thân rất dễ xúc động, nhất là yêu cầu rất cao về tình yêu của mình, cô cần người yêu chỉ có một mình cô là duy nhất. Thế mà cô đã từng rộng lượng bỏ qua chuyện anh đã có bạn gái trước, dù biết rằng người yêu cũ vẫn để lại dư âm trong trái tim anh. Có vẻ anh không có ý định xóa nhòa đi tình yêu đã qua. 

Cô không biết cô gái đó quá mức giống cô. Giống đến từng ánh mắt nụ cười làm sao cô thoải mái được. Nói cô hẹp hòi cũng được, nói cô vô lý cũng được, ghen tuông thường tình lúc nào mà có lý lẽ cơ chứ?

Cô nhìn thoáng qua cánh cửa phòng tắm vẫn vang lên tiếng nước chảy đều đều mà cắn môi dằn lại cơn tức giận muốn chất vấn anh ngay và dự định sẽ ép buộc anh đem bức ảnh này xuống nếu muốn giữ cô ở lại. Tuy nhiên cô đã không làm như vậy, cô cần thời gian để bình ổn lại tâm tình, cô không muốn lời lẽ lúc tức giận của mình làm rạn nứt tình cảm của cả hai. Cô đã có thể bình tĩnh để suy nghĩ đến việc đó cũng là một bước tiến trong cách đối nhân xử thế, chứng tỏ cô nàng đã chính chắn hơn dù sự thiển cận trong nhìn nhận một số sự việc vẫn chưa hẳn là tốt lắm.

Cô đi ra khỏi phòng, một mạch đi về phía cửa mà không lấy theo túi xách hoặc tiền đi xe, cô quên mất. Bởi vì mỗi lần ra khỏi nhà đều có người nhắc nhở cô việc đó, vả lại đang giận hờn thế này thì còn tâm trí đâu lo chuyện vặt vãnh.

Cô ngồi taxi đi vòng vòng một hồi thì mới phát hiện mình không mang theo thứ gì cả làm sao trả tiền xe rồi cả tiền khách sạn khi muốn bỏ nhà đi đây hả? Hỏng mất kế hoạch của cô rồi. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi báo ra địa chỉ nhà chị Thảo Nguyên. 

Khi xe đưa đến đấy, cô gõ cửa nhà rồi thấy Thảo Nguyên ra mở, cô mừng rỡ hết sức:

- Tối này cho em tá túc đây nhe chị?

Thảo Nguyên nhăn mi:

- Chiến tranh gì nữa? Em lại gây chuyện?

Diệp Tri Thu ngậm ngùi:

- Sao lần nào cũng là lỗi của em? Để em vào nhà rồi từ từ kể chị nghe... mà trước tiên là chị phải cho em mượn tiền trả tiền taxi đã. 

Thảo Nguyên hí mắt:

- Được rồi, tiền taxi cộng luôn tiền trọ qua đêm, sáng mai chị tìm ngài chủ tịch đòi nợ luôn thể, giá gấp 10 lần phòng VIP khách sạn 5 sao. Vào nhà đi chị trả tiền cho!

Khi Diệp Tri Thu kể chuyện cho Thảo Nguyên nghe thì cô nàng bật cười:

- Chỉ có vậy thôi á? Vậy mà em nổi điên lên bỏ nhà đi? Trời ạ cô nương của tôi ơi, nói cô ngốc cô không nhận... thì thôi vậy, nói ngắn gọn thế này, cô chưa đánh trận đã cuốn gói bỏ trốn thì đó là hành vi gì hả? Sợ hãi, hèn nhát? Xì….

Trước sự mỉa mai của Thảo Nguyên, Diệp Tri Thu không cho là vậy, cô ngồi bên cạnh vừa thong dong thắt tóc đuôi tôm cho Thảo Mi con gái của người vừa la mắng cô, vừa nhà nhãn đáp:

- Em không phải là con mèo chỉ biết mít ướt, nếu không làm một trận ra ngô ra khoai thì anh ấy sẽ không dứt bỏ tình cũ được.

Cô nói rồi quay sang cười hì hì với cô cháu gái nhỏ:

- Ha, xong rồi, Thảo Mi đẹp gái quá đi à! Hôn mẹ nuôi một cái đi nè!

Thảo Mi ngoan ngoãn làm theo, Diệp Tri Thu cười tươi híp cả mí. Cô nói với Thảo Nguyên như thế này:

- Chị, cho em mượn điện thoại, em gọi nói cho anh ấy biết em đang ở nhà chị.

Thảo Nguyên bĩu môi:

- Rõ ràng đang giận mà, còn sợ người ta lo lắng đi tìm mình nữa hở?

Diệp Tri Thu nói:

- Em muốn dùng cách này để cho anh ấy biết đừng hoài niệm cái cũ nữa, không khéo sẽ mất luôn cái mới...

Đang nói thì điện thoại chuyển được, Diệp Tri Thu nói trước:

- Anh đừng đi tìm em, em ở nhà chị Thảo Nguyên, tối ngủ ở đây, không về nhà!

Anh im lặng không nói, Diệp Tri Thu tưởng rằng mình kết nối nhầm máy, cô đưa ra xa để xem lại dãy số mình đang gọi, đúng là số điện thoại của anh mà, sao lại không nói chuyện? Cô nhắc lại lần nữa:

- Anh nghe em nói không? Em ở nhà chị Thảo Nguyên... đến khi nào anh tự biết mình sai ở đâu thì em mới…

Hoa Vân Phong giờ mới chịu lên tiếng:

- Xe đến rồi, anh sẽ tới đón em, ở yên đó!

Diệp Tri Thu chưa kịp nói thêm lời nào thì anh đã cúp máy. Cô thè lưỡi: Có khi nào chọc giận anh không? Con người này nguy hiểm không phải khi anh nói nhiều, mà là khi không nói mà làm. Ôi...

Thảo Nguyên hí mắt nhìn cô:

- Tự lấy đá đập vào chân mình, em quả thật rất thông minh nha!

Một lời nói không biết là khen tặng hay chê bai đây? Mà hình như là vế sau đúng hơn nhỉ. Cô chỉ muốn anh tự biết mà tự động tháo bức hình đó xuống chứ cô nào muốn gây chuyện to tác. Diệp Tri Thu bây giờ có bước chuyển biến trong ý thức, cô không muốn mình chịu yếu thế trước bất kỳ ai, kể cả người cô đang yêu. Cô phải chứng tỏ cho anh thấy cô ngày càng mạnh mẽ và không cần phải dựa vào anh mới tồn tại được. Và để khẳng định cái tôi với anh, khẳng định cô chỉ là duy nhất, đặc biệt duy nhất mà anh sẽ không bao giờ tìm được người con gái nào giống như cô được nữa. Ngoại trừ vẻ bề ngoài cô gái trong ảnh rất giống cô, ngoài ra Diệp Tri Thu muốn mình là bất đồng với cô ta. Anh phải yêu con người cô chứ không phải dung mạo này. Cô chấp nhận là người đến sau chỉ cần anh đừng lưu giữ kỷ niệm gì xưa cũ nữa. 

Sự vô lý này các bạn nữ đều có thể sở hữu, và đôi khi còn nhiều hơn cả DiệpTri Thu cơ đấy. Ẩn ẩn đâu đó trong trái tim bạn vẫn cồn cào khi biết người mình yêu đã từng mang theo hình bóng người con gái khác trước khi đến với mình. Một hành động nhỏ nhoi của anh ta dành cho bạn thì cũng có thể làm bạn liên tưởng đến anh đang vì hoài niệm người cũ. Biết là không đúng mà không thể ngăn chặn lại được cơn sóng mạnh mẽ đó. Nó như cuốn đi tất cả lý trí chỉ còn sót lại sự ghen tị của con tim đang nồng nàn yêu và muốn độc chiếm.

Một lát sau có tiếng gõ cửa, Diệp Tri Thu chu môi không chịu mở, Thảo Nguyên thở dài đành phải ra tiếp đón người đến. Ai ngờ không phải Hoa Vân Phong mà là một người cô cực kỳ phản cảm. 

Diệp Tri Thu ngồi ở phòng khách, đưa lưng về phía cửa và đang bế bé Thảo Mi chơi trò xếp ô chữ nên vừa nghe thấy tiếng ồn ào thì hiếu kỳ ghé mắt nhìn. Thường thì Thảo Nguyên không nói chuyện lớn tiếng với bất kỳ ai, chị ấy biểu hiện sự nhu mì yểu điệu của mình mọi lúc mọi nơi, chỉ khi quen thân rồi mới hiểu được tường tận con người chị ấy. Vỏ bộc bề ngoài đôi khi làm cho con người tự tin hơn khi đối diện cùng người khác, hoặc phải ngụy trang mình dưới lớp điềm đạm đó để ẩn giấu bên trong một sức sống tiềm tàng mạnh mẽ.

Diệp Tri Thu bế bé Thảo Mi đặt trên ghế, nhỏ giọng căn dặn bé:

- Con không được xuống đất biết chưa? Mẹ nuôi ra đây xem có chuyện gì nhé!

Bé Thảo Mi nhu thuận gật đầu:

- Dạ!

Diệp Tri Thu đi nhanh ra cửa, cô loáng thoáng nghe được Thảo Nguyên buông ra một câu tiếng Nhật:

- Đã nói anh tìm nhầm nhà mà lại... đi ra ngoài, tôi cấm anh bước vào đó, nếu không tôi báo cảnh sát!

Anh chàng nào đó lên tiếng đáp lời:

- Không ngờ những lời đồn và thực tế lại khác nhau nhiều như vậy? Đâu mới là con người thật của cô?

Thảo Nguyên như một con mèo xù lông, không chịu nói năng nhẹ nhàng nữa:

- Mặc xác tôi, liên quan gì đến anh? Mau, anh mau cút đi, ở đây không hoan nghênh anh!

Vừa lúc này Diệp Tri Thu trông thấy mặt người đàn ông kia. Ồ, không tin được nha, chính là anh chàng bác sĩ người Nhật ấy. Không hiểu sao anh ta ở đây mà còn dây dưa không rõ với chị Thảo Nguyên nữa. 

Diệp Tri Thu xem như cũng là chỗ quen biết cả hai, cô đứng ra nói vài lời:

- Chị với anh có gì từ từ nói. Vào nhà được không?

Anh chàng kia hô lên:

- Được!

Trong khi Thảo Nguyên dứt khoát:

- Không!

Diệp Tri Thu cảm thấy mình gặp phải chuyện bế tắc rồi. Một bên thỏa hiệp một bên thì không thế này, khó mà phân xử! 

Cô cũng im lặng nhìn vẻ mặt đầy căng thẳng của hai người họ. May thay, tiếng còi rẽ sang đường của một chiếc xe màu đen đang tiến về phía này vang lên. Xe của Hoa Vân Phong đến. Diệp Tri Thu thở ra một hơi, dù gì có anh đến chắc là có cách giải quyết, nếu không hai người này mắt lớn trừng mắt nhỏ đến khi nào mới xong. 

Và rồi chuyện của bản thân cô cũng quên bẵng đi mất, cô đến bên cạnh Hoa Vân Phong mà nói một cách ngắn gọn tình huống hiện tại. 

Sau đấy Hoa Vân Phong tiến đến nói chuyện với anh chàng bác sĩ ấy vài câu chào hỏi rồi hỏi thẳng:

- Vấn đề của hai người ở chỗ nào?

Anh chàng bác sĩ nói:

- Nửa tháng trước tôi sang đây tìm anh trên đường gặp phải một bà cụ bị tai nạn rồi ra tay giúp đỡ mang vào bệnh viện. Lúc tôi trở ra thì phát hiện một đứa bé gái bị ngã trên đường, tôi đến đỡ nó dậy. Ai ngờ lần đầu tiên nhìn thấy nó tôi đã rất ngỡ ngàng bởi vì trông nó rất giống tôi. Từ mắt, mũi miệng... nói chung là y như đúc. Đến cả trợ lý cũng nói quá giống. Nhưng chưa kịp hỏi chuyện thì cô ta đến bế ngay đứa bé đi và còn đòi kiện tôi tội có ý định bắt cóc trẻ em rồi còn ấu dâm cái gì đó! Vô lý chưa nào? Nay tôi tìm đến nơi đây để hỏi rõ một chuyện, sau khi tôi điều tra thân phận thì từ năm năm trước cô mới chuyển lên thành phố C sinh sống, đổi tên là Thảo Nguyên, trước kia cô đã từng ở Nhật học tập 3 năm. Cô nói xem tôi còn không có tư cách tìm gặp lại con gái tôi sao?

Anh nói dài như vậy hèn gì là muốn nhận lại con gái? Thảo Mi chính là con gái anh ta. Anh ta và chị Thảo Nguyên có rất nhiều ẩn tình ở đây. Cô liếc nhìn Hoa Vân Phong, anh nghiêng người sang Thảo Nguyên hỏi:

- Thảo Nguyên, có đúng như vậy không?

Thảo Nguyên hít một hơi sâu rồi nói:

- Tôi không có quyền được hận sao? Gia đình tôi có điều kiện cho tôi sang Nhật học, tôi đã từng hãnh diện về thành tích của mình, tuy nhiên về ngoại hình thì tôi hơi tự ti. Nhưng điều đó không làm cho tôi mất niềm tin vào con đường học vấn có thể làm rạng rỡ gia đình. Tôi chỉ lo học tập mà quên mất rằng mình cần có một tình yêu, một người để chia sẻ. Thế rồi một người đã đến. Một hoàng tử trong mơ của các cô gái lại để ý đến tôi và chỉ định tôi là bạn gái của anh ta trước mặt rất đông người trong buổi dự thi bóng rỗ của đội tuyển vòng trường. Một tình yêu mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới đã thật sự thuộc về tôi, ai ngờ, ai ngờ khi tôi trao hết tất cả trái tim cho người ta thì hóa ra đó là một trò đùa dai của ai ta và chúng bạn... Tôi không oán trách chuyện đó, tôi biết tôi chẳng thể so sánh với anh ta về cả ngoại hình lẫn tiền tài danh vọng. Tôi chấp nhận thua. Nhưng mà ngay cả khi tôi mang đứa nhỏ đang sốt nặng đến trước cửa nhà quỳ gối dưới mưa vang xin gia đình anh ta giúp đỡ mà chẳng có ai đoái hoài. Nagisa Kobayashi, tôi hận anh, vì anh mà Thảo Mi phải mang di chứng suốt đời, đến giờ vẫn chưa tự mình bước đi như những đứa trẻ bình thường khác. Anh muốn nhận lại con? Trừ phi anh chết một trăm lần đi mới vừa tội của anh!

Thảo Nguyên năm nào từng là một cô nữ sinh đạt thành tích tốt nhất trường, cho nên cha mẹ cô đã quyết định cho con sang Nhật du học. Nhà chỉ có cô và thằng em trai nhỏ hơn cô 15 tuổi, cho nên cha mẹ muốn cho cô rạng rỡ đường học vấn công danh. Tuy nhiên cô luôn mặc cảm về vẻ ngoài của mình. Cô có răng hàm không đẹp lắm, nói cách khác là hàm răng nhô ra ngoài làm cho khuôn mặt mất cân đối. Tuy vậy cô vẫn rất chăm chỉ học tập và luôn tỏ ra thờ ơ với các cậu trai cùng lứa, thành tích của cô trên bảng xếp hạng luôn đứng ở mức đáng ngưỡng mộ. Điều đó làm nảy sinh những trò đùa ác ý từ bọn con trai hiếu động. Chúng cá cược với nhau nếu anh cưa đổ được cô nàng thì sẽ được đãi một chầu to. Và rồi anh chàng hot boy nhà giàu, học giỏi lại khí chất nhất trường tự tin đảm nhận vai trò đó. Chỉ cần một chiêu quá đơn giản anh đã cưa đổ được cô gái. Những lúc gần bên cô, anh luôn nhận được sự quan tâm chân thành từ cô. Từng cử chỉ ngọt ngào cô dành cho anh đến tận giờ này anh không thể nào quên được. Mỗi hành động thân yêu đó đã thấm dần vào tim anh lúc nào không hay biết. Cô gái rất ngại hôn môi, bởi vì hàm răng hô của cô sẽ cản trở làm mất cái thú vị của cuộc vui. Sự e ngại của cô lại vô tình kích thích chàng trai cao ngạo này. Và cô với anh đã trao nhau lần đầu tiên của mình. Sau đó một lần tình cờ, cô gái nghe được đám bạn của anh âm thầm bàn tán chuyện hai người. Trò đùa quá lố này được anh thừa nhận và nói rằng mình chẳng những đã cưa cẩm thành công mà cô nàng còn trao sự trinh trắng cho anh rồi, nhưng màn cười nói sau đó cô nàng không nghe lọt tai nữa. Cô xuất hiện trước mặt anh và tự tay tát vào mặt anh trước sự ngỡ ngàng của biết bao người. Ánh mắt cô nhìn anh lúc đó đã ám ảnh anh suốt quãng thời gian dài đăng đẵng. 

Sau đó anh được gia đình đưa sang Mỹ học tập. Cô gái phải sống trong sự chỉ trích của chúng bạn mà một mình nuôi nấng cái bào thai đang dần tượng hình. Cô phải vất vả làm thêm để trang trải những chi phí có thể phát sinh khi cô sinh con. Đứa bé vô tội, cô yêu nó và muốn chào đón nó đến với cuộc đời này. Mặc dù biết đường đời sau này sẽ rất khó vượt qua, chẳng những thế, cô còn có gia đình ở trong nước, làm sao ăn nói với ba mẹ cô bây giờ. Nhưng cô vẫn kiên quyết sinh con.

Đứa bé sinh ra chẳng bao lâu thì mắc phải virut Polio. Bí bách, cô phải đến nhà của anh để van cầu bọn họ cứu đứa cháu này. Nhưng họ chỉ ghé mắt nhìn thấy một đứa bé gái thì ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ có một người tự xưng là mẹ của anh rủ lòng thương xót cô phải đội mưa suốt cả đêm quỳ gối ở đây mà cho cô một số tiền rồi đuổi cô đi không khéo sẽ bị trách mắng. Cô gái tứ cố vô thân, cô biết số tiền ít ỏi này không chữa được bệnh cho con cô nhưng nó có thể làm cô nhớ mãi mối hận này, cô đã giữ lấy nó và đến nay vẫn còn cất giữ. Đêm mưa đó như cuốn trôi tất cả yêu thương và mong mỏi về anh. Trong lòng cô chỉ còn sót lại nỗi hận thù sâu sắc. Một thân một mình không nơi để về, cô quyết định phải làm gì đó để thay đổi cuộc đời mình và ngày hôm nay, một Thảo Nguyên rất xinh đẹp và dịu dàng làm lóa mắt bao người đàn ông thèm muốn mà không chiếm được là đây. Cô chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để nuôi con và phục hồi chức năng cho nó, còn lại phần cô, con tim đã chết lặng tự lâu rồi.

Nghe xong câu chuyện, mặc dù không mấy hoàn chỉnh nhưng Diệp Tri Thu lại mủi lòng cho hai mẹ con đơn thân mà mạnh mẽ này. Thương cho con gái nuôi của cô thuở còn nhỏ xíu đã trải qua biết bao đau thương như vậy, con bé nào có tội tình gì, sự hận thù của Thảo Nguyên là quá đúng. Nếu đổi lại là cô, cô chỉ cần một dao đâm thủng tim anh ta xem trong ấy có còn màu đỏ hay không? Những chuyện vô tình, bạc bẽo như vậy mà cũng làm ra được!

Thảo Nguyên xoay người vào trong, Diệp Tri Thu đuổi theo, chỉ còn hai người đàn ông ở đây. Anh Kobayashi im lặng cúi đầu, anh đã từng kiêu ngạo về những gì mình đang có, nhưng thực ra anh chẳng có thứ gì cả, ngay cả thứ quan trọng nhất anh cũng vô tình đánh mất, đáng lẽ ra một gia đình hạnh phúc đã thuộc về anh, chỉ là có những uẩn khúc không thể nói rõ thành lời được. Tội nhất là đứa con gái ngây thơ của anh…

Hoa Vân Phong nói với anh:

- Có những lời nói nhiều cũng bằng thừa, việc đã làm rồi thì không thể quay ngược thời gian. Để chữa lành vết thương của Thảo Nguyên và bù đắp cho đứa nhỏ chỉ nhờ vào hành động anh sắp làm mà thôi. Đàn ông là không được do dự!

Anh Kobayashi gật đầu vài cái rồi cũng rời khỏi. Anh đã tự nhủ: Dù cho có tán gia bại sản cũng phải cho con gái anh đứng lên đi lại như bao đứa trẻ khác. Còn cô gái đó, cô gái mang ánh mắt ám ảnh anh biết bao năm nay vẫn như cũ khơi lên lửa ấm trong tim anh, thì ra anh đã yêu cô từ dạo ấy!

Sau khi an ủi Thảo Nguyên và dỗ đứa nhỏ ngủ say, Diệp Tri Thu trở lại bên cạnh Hoa Vân Phong, nói:

- Chúng ta về nhà!

Hoa Vân Phong chỉ gật đầu đi theo cô vào xe, lúc này anh mới nói:

- Em hết giận rồi?

Diệp Tri Thu tựa vào ngực anh mà đáp:

- Sau khi nghe xong chuyện của chị Thảo Nguyên, em cảm thấy có những thứ cần phải trân trọng, đừng đòi hỏi quá cao đôi khi chẳng được cái gì cả!

Anh chỉ cười mà không nói gì nữa, cô đã trưởng thành qua từng bài học trên đường đời này rồi. Không thể nói yên tâm hoàn toàn, nhưng mà ở một mức độ tạm chấp nhận được khi ra ngoài đời không phải thua kém người khác hoặc bị người ta ức hiếp nữa.

Câu chuyện là thế đấy, giờ nghĩ lại Diệp Tri Thu cảm thấy mình quá nông nổi, cũng may là khi đó cô không gây chuyện long trời lở đất. May thật!

Diệp Tri Thu hỏi Hoa Vân Phong:

- Vân Phong, tuy rằng hiện giờ em biết chúng ta là người yêu của nhau. Nhưng mà những kỷ niệm chỉ có mình anh biết, em thì lại quên tất cả. Em luyến tiếc lắm, anh giúp em nhớ lại chúng được không?

Con mèo nhỏ nép mình vào ngực anh như thủ thỉ nỉ non, Hoa Vân Phong yêu thương vuốt ve tóc cô, hôn vào mái tóc nhung huyền như tơ lụa ấy và đáp:

- Đương nhiên rồi, anh là người mong em nhớ lại những kỷ niệm của chúng ta nhất đây này. Một mình anh hoài niệm thật là cô đơn. Nhưng trước tiên anh sẽ mang em đến một nơi, nhất định em rất vui. Chủ nhật này đi nhé!

Diệp Tri Thu vốn định gật đầu nhưng rồi cô đổi ý:

- Không được, anh phải ở bệnh viện theo dõi nữa kìa. Không được tìm cớ trốn viện đâu!

Hoa Vân Phong cười nói:

- Có em bên cạnh nhắc nhở anh thời điểm nào cần nghỉ ngơi là được. 

Cô vẫn chưa yên tâm:

- Nhưng mà…

Anh nghiêm giọng:

- Nghe lời!

Cô lập tức cúi đầu ngoan ngoãn. Rồi ngay sau đó lại nói:

- Bây giờ em nghe lời, nhưng lúc đó đổi lại là anh phải nghe lời em đó nha. 

Anh nhéo mũi cô mà đáp:

- Được! Nghe theo em hết!