[Ngôn Tình] Nơi Cuối Con Đường

Chương 14






Hai người vẫn duy trì loại quan hệ này, mấy tuần mới gặp nhau một lần. Cuộc trò chuyện trước đó dường như không còn tồn tại nữa.

Điền Đông lấy chùm chìa khóa kia về thông qua thủ đoạn hiếp bức ở trên giường.

Tết Âm Lịch năm 1995 Chu Vân không về nhà ăn tết nhưng gửi về nhà rất nhiều quà tết qua bưu điện. Cô gọi điện thoại cho anh trai chị dâu để chúc tết, nói rằng sang năm không trở về nhà và sẽ đi du lịch. Sau khi nghe Chu Sơn dặn dò xong thì cúp điện thoại.

Kế hoạch du lịch của Chu Vân còn chưa thành hình, chỉ là cô không muốn về nhà mà thôi. Nhà anh trai đều có cảnh tượng náo nhiệt của bọn họ, anh trai chị dâu đối xử với cô rất tốt nhưng cô không thể hòa nhập vào cảnh tượng náo nhiệt của nhà người khác, thay vào đó cô cứ ở một mình cho tự tại.

Cô thích kiểu cô đơn này nhưng không khiến người ta không tịch mịch.

Sau khi tan tầm mỗi ngày cô đi mua sắm, tỉ mỉ chuẩn bị đồ tết nhét đầy cả tủ lạnh. Cô quyết định ăn Tết tại Bắc Kinh. Trong kỳ nghỉ cô có thể lại đi dạo nơi nơi. Cô thích những tòa kiến trúc cổ kính đó. Mùa đông ở Bắc Kinh quạnh quẽ nhưng làm người ta cảm thấy ấm áp.

Năm trước cô cắt tóc để chỉ tới bả vai, đi dạo phố cùng bạn đại học, mua quần áo mới với giày, nhìn trúng một chiếc đồng hồ và mấy đôi bông tai.

Sau đó cô ở nhà chiên thức ăn, bởi vì chỉ một cái nồi nhỏ nên hấp mấy cái bánh tượng trưng, hấp ra vẻ ngoài cũng không tệ lắm. Trong ngày Tết, cô treo câu đối Tết và chữ “Phúc” trên cửa.

Sáng 29 Chu Vân dậy sớm, nhiệt độ hơi thấp, thời tiết cũng không tệ lắm. Cô đi dạo công viên, có không ít người dạo quanh công viên vào sáng mùa đông, còn có người đâm vào đại thụ. Cô uống sữa đậu nành và bánh rán 焦圈, lại nếm thử một xiên kẹo hồ lô.



Sau đó cô đia dạo đến nhà máy Lưu Li và hiệu sách, mua chút đồ chơi nhỏ với mấy quyển sách. Về đến nhà đã gần 11 giờ, cô gặp Điền Đông đang hút thuốc bên cạnh cây dưới lầu. Điền Đông nhìn thấy cô thì đứng dậy, nhìn cô, ngực đột nhiên bị đánh trúng, đột nhiên nhảy hẫng lên.

Bầu trời hơi u ám, có màu vàng xám như sắp tuyết rơi. Người phụ nữ trước mắt mặc áo khoác đen và quấn khăn quàng cổ, môi hồng răng trắng, lộ ra cái trán trơn bóng mịn màng, nhẹ nhàng khoan thai lại xinh đẹp giống như một con nai con vô tội, cũng giống một con rắn nhỏ xinh đẹp.

Hắn tiến lên nhận lấy đồ trong tay cô, ôm cô cùng nhau lên lầu.

Chu Vân vừa vào cửa mới phát hiện trong nhà đầy ắp chồng chất đồ, là đủ loại kiểu dáng đồ tết, phòng khách nho nhỏ gần như đã chật kín. Cô mở ra sắp xếp lại một chút, quá nhiều nên hai người ăn không hết. Cô chia cho hàng xóm một ít, lại chọn một ít món hiếm rồi bảo Điền Đông mang đến trên xe, tặng cho bạn học một ít.

Chu Vân tự mình lái xe nhưng kinh nghiệm lái xe không đủ. Điền Đông nhìn thấy tư thế lùi xe kia của cô thì kiên trì nhất định muốn làm tài xế cho cô.

Chu Vân ôm tạm biệt bạn học ở dưới lầu, hẹn năm sau gặp lại, bạn học nhìn ra phía sau rồi chậc chậc: “Rất tuấn tú nha, bà giấu kỹ quá, trách không được trước đây tui giới thiệu không ít cho bà đều không nói đến, thì ra là kim ngọc ở phía trước, chậc chậc, chờ tin tức tốt của bà.”

Chu Vân cười cười nhưng không nói gì cả.

Điền Đông rất may mắn khi bản thân kiên trì tới, có thể nhìn thấy cuộc sống đại học bốn năm của cô. Cô quen với không ít bạn bè ưu tú, xem ra cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ trong khoảng thời gian trống rỗng đó, hắn rất vui mừng.

Ngày hôm sau là 30 Tết, hai người đi chơi đến khuya. Ăn xong cơm trưa thì họ bắt tay vào làm sủi cảo, ngồi đối diện nhau, mỗi người đeo một cái tạp dề. Điền Đông học gói với Chu Vân, gói mấy cái cũng ra hình dạng, sau đó tốc độ còn nhanh hơn cô.

Buổi tối xào vài món ăn, cô lo lắng ăn không hết, chủng loại đa dạng nhưng số lượng không nhiều lắm. Cô nấu sủi cảo rồi hai người khui một chai rượu vang đỏ, chạm cốc uống cạn, cuối cùng cũng uống hết một chai.

Cơm nước xong xuôi thi Điền Đông dẫn cô xuống dưới lầu bắn pháo hoa, dùng áo khoác quấn cô lại trong lòng, hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn bầu trời. Sau khi pháo hoa tắt, họ hôn nhau rất lâu trong bóng tối.

Có đứa nhỏ thấy tò mò mà tỏ vẻ nghi vấn nhưng bị mẹ che miệng lại lôi đi.

Trở lên lầu, mở TV lên, vừa lúc Xuân Vãn bắt đầu. Trong tiết mục mọi người cố gắng hết sức vui đùa, đặc biệt có sức cuốn hút, đây là thời khắc tuyệt vời nhất trong năm.

Chu Vân nhìn mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô nép vào vòng tay Điền Đông rồi ngủ mất, chỉ lát sau đã tỉnh lại. Vừa thấy thời gian gần 11 giờ, Điền Đông tắt TV đi rồi bế cô đi ngủ.

Trong lúc ngủ mơ Chu Vân cảm giác có người dùng lông vũ trêu chọc mình, thỉnh thoảng còn khẽ cắn, quấy rầy giấc mộng của cô. Cô muốn tránh cũng tránh không khỏi, từ từ cảm thấy toàn thân đau nhức, hơn nữa còn có đầu lưỡi nhẹ mút liếm láp cả người cô.

Mở to mắt giữa cơn mê mang, người bên trên thấy cô tỉnh thì đẩy sâu nâng cô lên.

Cô nằm nghiêng, chân trái bị người ấy đặt lên trên vai đứng lên cao, đường cong căng cứng, đóa hoa bị nhét đầy, hôn từ bắp chân lan xuống bàn chân. Ngón chân bị người ta nhét vào trong miệng khẽ cắn, cô muốn chạy trốn nhưng trốn không thoát, chân bị giữ chặt trong tay.

Điền Đông giống như một gã thợ săn cực kỳ có kiên nhẫn, hạ quyết tâm muốn từ từ tra tấn con mồi trong tay, từ từ thọc vào rút ra, nước sôi lửa bỏng cũng không phí. Chu Vân bị tra tấn đến điên rồi, đôi mắt khẩn cầu nhìn hắn.

Điền Đông cũng nhìn cô, đôi mắt thâm trầm tỏa sáng dưới ánh đèn: “Nói, muốn cái gì nói ra? Nói ra anh cho em ngay.”

Chu Vân đang trên cơn đói khát: “Mau, mau mạnh mẽ chơi em.”

Tiếp theo lại có yêu cầu mới: “Gọi anh trai.”

Người dưới thân truyền đến tiếng văng vẳng: “Anh trai, anh trai nhanh chơi em.”

Người đàn ông phía trên được gọi khiến vật nam tính càng ngày càng cứng, nhét vật nam tính của bản thân càng ngày càng sâu, lực đạo với cổ tử cung càng lúc càng lớn, như là giây tiếp theo sẽ phải khai phá đi vào vậy.

Người phụ nữ dưới thân bắt đầu sợ hãi, lại bắt đầu xin tha, lần này bị yêu cầu kêu ba ba.

Chu Vân muốn ngất đi: “Ba ba, ba ba tha con, ba ba.”

Điền Đông được kêu như mở cờ trong bụng, đầu óc quay cuồng, không biết như thế nào cho phải, chỉ muốn phát tiết hết trên người cô, hạ quyết tâm mãnh liệt nhét gậy th*t vào đất hoang.

Chu Vân kêu thảm thiết một tiếng như mèo hồi xuân. Những giọt nước của cô mắt lăn xuống, Điền Đông đau lòng muốn chết nên vội vàng rút ra, cúi xuống hôn rồi ôm người vào trong ngực, vừa hôn vừa dỗ dành.

“Hừ, hừ, hừ, là ba ba sai, là anh trai sai, Vân Vân, ngoan, anh trai thương em.”

Vừa rồi hắn cũng rất đau, quy đầu giống như đang ngủ đông, thấy em gái nhỏ con gái nhỏ dưới thân khóc giống như bé mèo con thì trong lòng hắn là một cơn bủn rủn đau đến mềm nhũn. Hắn ôm chặt cô vào lòng, chỉ muốn xếp những thứ tốt nhất trên thế giới đến trước mặt cô.

Sau đó vẫn dùng tư thế người truyền giáo, một hồi mưa thuận gió hoà, một hồi cuồng phong bão tố. Chu Vân giống như một con thuyền nhỏ phiêu bạc ở giữa đại dương không rõ thời tiết, tiết tấu toàn do người khác nắm giữ.

Sau đó cây hàng thô dài tiến vào không lưu tình chút nào, càng lúc càng nhanh, cuối cùng không nhúc nhích tại nơi non mềm của cô. Cô nghe thấy người đàn ông phía trên nói bên tai: “Vân Vân, em gái, con dâu, năm mới vui vẻ.”

Hai người có một cái Tết ấm áp và sum vầy.

Sáng mùng 6 Điền Đông về Thượng Hải, hai người ôm nhau xuống lầu một lúc rồi hôn tạm biệt. Lúc Chu Vân quẹo lên lầu thì đối diện đang đứng một người.

Điền Đông trở lại Thượng Hải khua chiêng gõ mõ mà bận rộn mấy ngày, một ngày hắn đi qua ký túc xá nhân viên tìm được Nghiêm Nguyệt, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Nghiêm Nguyệt, anh không thể ở bên em. Anh sẽ bồi thường cho em, em ra mức giá đi.”

Nghiêm Nguyệt rất bình tĩnh: “Anh ở bên ngoài có người khác à? Là ai? Là Chu Vân đúng không?”

Hắn không hề giữ lại mà thẳng thắn: “Phải, anh muốn ở bên em ấy.”

Người phụ nữ trước mặt như phát điên và giận dữ hét lên: “Dựa vào cái gì mà cô ta muốn huỷ hoại mọi thứ về em, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, anh cho rằng em sẽ cho cô ta như ý nguyện sao.”

Tiếp theo cô ta nhìn chằm chằm hắn, trong mắt thoáng hiện lên tia độc ác: “Cô ta chỉ là một ả đàn bà second-hand thì dựa vào cái gì? Ha ha ha, anh còn không biết, em đã tìm cho ả mấy thằng đàn ông.”

Điền Đông dường như không hiểu cô ta muốn nói gì, mỗi chữ đều hiểu nhưng kết nối với nhau lại làm người ta khó hiểu

Hắn hỏi: “Em nói cái gì?”

Nghiêm Nguyệt nhìn thẳng hắn: “Em biết anh nghe thấy, em nói lại lần nữa, em, em cho người cưỡng hiếp ả.”

Lần này Điền Đông nghe thấy cũng đã hiểu, chờ hắn phục hồi lại tinh thần lại thì phát hiện đôi tay mình bóp chặt cổ họng cô ta, đối phương trợn trắng mắt, hắn đột nhiên buông tay ra. Người phụ nữ trước mắt ngã xuống đất, không có một chút động tĩnh nào.

Hắn không biết làm cách nào mà ra khỏi cửa ký túc xá, cậu Tống chờ hắn ở cửa nhà máy, thấy người hắn cứng đờ, cả người đều đang run rẩy, sắc mặt không thích hợp nên nhanh chóng tiến lên dìu hắn ngồi vào trong xe.

Một hồi lâu người phía sau mới hồi thần lại rồi nói: “Đi, lập tức đi Bắc Kinh, tốc độ phải nhanh nhất”

Mới vừa nói xong một búng máu lớn được phun ra, cả người hắn lâm vào bóng tối, mất đi ý thức.