[Ngôn Tình] Nơi Cuối Con Đường

Chương 15




Điền Đông hôn mê lập tức được đưa đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra thì nói cho thư kí và cậu Tống là do khí huyết công tâm gây ra, vấn đề không lớn nhưng phải chú ý đến chế độ ăn uống, uống ít rượu, dạ dày bắt đầu đã có chứng viêm.

Người trẻ tuổi không biết chú ý đến thân thể, kiến nghị nên có thời gian tới làm kiểm tra sức khoẻ.

Điền Đông mở mắt ra tại phòng bệnh, đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng. Hôm nay là thời gian làm việc, hắn lấy di động ra, không ngừng gọi đến văn phòng làm việc của Chu Vân. Bắt đầu không ai tiếp nhưng một lúc sau cuộc gọi mới được kết nối, là một giọng nói xa lạ.

“Xin chào, xin hỏi Chu Vân có ở đó không?”

Đối phương trả lời: “Ngại quá, bây giờ cô ấy không ở đây. Mấy ngày nay cô ấy xin nghỉ, nếu có việc gấp mời anh gọi qua cho cô ấy.”

Đối phương cúp điện thoại.

Điền Đông bảo cậu Tống đi xuống lái xe ra, hắn nhổ kim tiêm truyền dịch khiến cho mu bàn tay có vết máu. Hắn lấy gói thuốc bác sĩ kê trên tủ còn cô thư ký thì đi làm thủ tục xuất viện.

Hai người chạng vạng xuất phát, suốt đêm lái xe đến Bắc Kinh. Ở trên đường Điền Đông gọi cho Chu Vân cũng như đá chìm đáy biển.

Ngày hôm sau, xe chạy đến dưới lầu chung cư. Hắn chạy lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa. Cửa mở không mở, khóa đã được đổi.

Hắn gõ cửa hàng xóm đối diện, bởi vì mấy ngày hôm trước ăn tết nhận được quà Tết nên thái độ của người hàng xóm với hắn rất tốt. Anh ta nói mấy ngày hôm trước nhìn thấy Chu Vân, còn cười chào hỏi anh ta, hai ngày này không gặp.

Điền Đông đột nhiên nhớ tới bảo vệ dưới lầu. Lúc lần đầu tiên Điền Đông tới tìm Chu Vân, hai người quen biết nhau, Điền Đông tặng anh ta hai gói thuốc.

Bảo vệ nói cho Điền Đông biết hôm trước Chu Vân kéo vali lớn ra ngoài, nhìn rất vội vàng.

Bọn họ lại đến công ty Chu Vân, bảo vệ lầu một nói không có hẹn trước thì không thể cho vào.

Điền Đông nhớ tới Khương Khai, chắc chắn cậu ta có thể hỏi thăm tin tức bên chinh nhánh công ty bên Bắc Kinh. Đang muốn gọi điện thoại thì gặp phải cậu Ngô ở dưới sảnh công ty đang tiễn khách. Cậu Ngô là hàng xóm của Chu Vân ở tầng dưới.

Tiễn khách hàng đi thì hai người chào hỏi, Điền Đông hỏi Chu Vân có ở trong văn phòng không.

Cậu Ngô rất kinh ngạc nói: “Cô ấy không nói với anh sao? Cô ấy ra nước ngoài rồi,”

Nhìn sắc mặt của Điền Đông thì cậu ấy xấu hổ mà cười cười: “Là chuyện hôm trước, giận dỗi ấy mà, qua mấy ngày thì tốt rồi. Lần này là phái đi tập huấn ở công ty nước ngoài, cơ hội rất khó, là chuyện tốt.”

Cậu Ngô không có số điện thoại bên kia, cuối cùng chỉ để lại cho hắn địa chỉ của trụ sở, Điền Đông nhìn trang giấy trong tay, là ở nước Pháp.

Trở lại Thượng Hải, ngày hôm sau Điền Đông hẹn Khương Khai ăn cơm, hai người đã có một khoảng thời gian không gặp nhau. Khương Khai oán giận hắn gần đây luôn bận rộn, cuối tuần cũng hẹn không ra.

Trong cuộc trò chuyện, Điền Đông mới biết được muốn ra nước ngoài là một chuyện rất phức tạp, cần phải chuẩn bị trước rất lâu và điền vào một đống tài liệu để xem xét.

Thì ra là thế, trái tim hắn chìm xuống.

Tiếp theo Khương Khai nói: “Bạn gái cũ của tớ, chính là Chu Vân, cậu gặp qua rồi. Cô ấy đến trụ sở chính của Pháp để đào tạo, cơ hội rất tốt, là tớ đề cử”

“Cái gì?”

Khương Khai trả lời: “Tớ cảm thấy rất tội lỗi khi chia tay. Mặc dù tớ không có bất kỳ mối quan hệ thực sự nào với người phụ nữ đó, nhưng trong lúc yêu đương mà dựa vào người nhà sắp xếp đi coi mắt, làm chuyện mập mờ với người ta, chung quy là tớ đuối lý”

Anh ta nói tiếp: “Sau đó tớ không bỏ được, có vài người phụ nữ lúc ở bên nhàu thì không cảm thấy gì, chia tay xong mới bắt đầu đau từng cơn, tác dụng chậm khá lớn.”. Bạ𝓃‎ đa𝓃g‎ đọc‎ t𝐫𝘶yệ𝓃‎ tại‎ ﹙‎ TR𝘶MTR𝑼Y𝐞‎ N.V𝓃‎ ﹚

Anh ta nhìn Điền Đông cảnh giác: “Đệch, ánh mắt cậu là gì thế này,  giống như tớ với cậu có thù oán vậy.”

Anh ta giải thích: “Cho cô ấy cơ hội ngàn năm một thuở này, một mặt để bù đắp cảm giác tội lỗi sau khi chia tay, mặt khác, thành thật mà nói, tớ muốn liên lạc lại với cô ấy, tớ vẫn còn chút suy nghĩ về cô ấy.”

Đêm đó Điền Đông buồn đầu uống rượu, hai người đều say.

Trở lại nhà máy, hắn nghe thư ký báo cáo trong văn phòng, Nghiêm Nguyệt thu dọn đồ đạc và rời đi vào ngày hắn đến Bắc Kinh.

Thư ký nhìn hắn chờ đợi chỉ thị. Điền Đông bảo chuyển cho Nghiêm Nguyệt một số tiền, nói một con số. Thư ký hơi khiếp sợ nhưng rất nhanh đã đi làm.

Điền Đông đứng trên lầu, nheo mắt hút thuốc nhìn khu nhà xưởng dưới lầu, là công sức tâm huyết bao năm qua của mình. Hắn đột nhiên cảm giác mệt mỏi bỗng phát sinh, trong lòng đã mất đi hứng thú truy tìm nguồn gốc hoặc là trong lòng của hắn đã có đáp án.

Sau khi Chu Vân đến nước Pháp, tất cả bắt đầu đều rất mới mẻ và tò mò, chẳng bao lâu cô bắt đầu nhớ về Bắc Kinh, bắt đầu nhớ nhà.

Cô làm việc chăm chỉ hơn, tìm kiếm sự thoải mái và chữa khỏi trong công việc. Ở nước ngoài, tư tưởng quan niệm của cô và đồng nghiệp bên đây không ngừng va chạm. Cô vừa không kiêu căng cũng không luống cuống, có ý tưởng nghiêm túc thì suy nghĩ kỹ và mạnh dạn nói ra.

Sự giao tiếp giữa nhau ngày càng trơn tru và trôi chảy hơn, cô ngày càng thích nghi với không khí văn phòng này.

Người khác vừa nói đến Paris chính là một thành phố đẹp và lãng mạn.

Chu Vân dạo quanh vài ngày cuối tuần và phát hiện một số nơi đầy rác rưởi, vẽ bậy trên tường, một số còn rất ố vàng. Cô thường xuyên say sưa mà nghiên cứu một hồi, có góc tường có mùi nước tiểu, thành thị này ngoài ý muốn lại rất chân thật.

Chẳng trách một số người Nhật đến đây trầm trồ khen ngợi và mắc phải hội chứng Paris, tựa như người đẹp mơ ước đã lâu, ngủ một giấc tỉnh dậy đã biến thành người đàn ông xỉa răng moi chân khiến tiêu tan ảo ảnh. Du khách Nhật không nhịn được nữa, một số sẽ làm công việc dọn dẹp tình nguyện, điều này thực sự đáng yêu.

Cô thích Paris có nhiều nắng vào ban ngày và Paris có mưa nhẹ vào ban đêm, cũng thưởng thức người nước Pháp kiểu tiêu sái và tự do, tuy rằng một khi không cẩn thận sẽ nhầm lẫn với sự lười biếngt

Có một quán cà phê bên bờ sông Seine. Khi thời tiết đẹp, mọi người tụ tập ở ghế ngoài trời của quán cà phê và tán gẫu không bờ bến.

Chu Vân tò mò muốn trải nghiệm, dần dần nhập gia tùy tục, có đôi khi uống cà phê và ngắm cảnh đối diện Nhà thờ Đức Bà vào trời chiều ngã về tây.

Chu Vân như sống ở không gian song song, ở nơi này cô tìm thấy sự bình yên mà lâu rồi cô không được thấy. Sau kỳ thực tập của cô vào tháng 7, trưởng phòng đã nói chuyện với cô và hỏi cô có muốn ở lại đây và tiếp tục làm việc không.

Cô nói suy xét một chút.

Cuối tuần, cô đến một cây cầu mới, thời tiết không tệ lắm. Cô mặc một cái váy hoa, đi một đôi dép, đội một cái mũ lớn, chống cằm nhìn dòng sông bên dưới, nhớ lại cuộc gặp gỡ giữa cô Nghiêm Nguyệt ở năm trước.

Còn có lời cô nói với Nghiêm Nguyệt: “Cô không cần tìm tôi, chúng ta không liên quan gì nhau, quyền lựa chọn vẫn luôn ở trong tay đàn ông, duy nhất cô có thể làm chính là lấy về quyền lựa chọn của mình.”

Sau đó cô nói: “Phương thức trả thù một người tốt nhất là đoạt lấy thứ hắn quý trọng nhất, sau đó hủy diệt ngay trước mặt hắn, có đôi khi lực sát thương của ngôn ngữ dễ dàng bị người ta bỏ qua.”

Nhìn ánh mắt Nghiêm Nguyệt như suy tư gì đó, cô đặt tiền cà phê xuống rồi đi ra ngoài.

Chu Vân đứng trên cầu một hồi, sau đó đi đến siêu thị người Hoa mua một ít gia vị và nguyên liệu thông thường trong nước. Cô muốn ăn mì trộn tương.

Thứ hai đi làm, Chu Vân trả lời trưởng phòng rằng cô tiếp nhận công việc mới.