Ngược Ái

Chương 196




Rất nhanh Thúy Hà được Xuân Hoa dìu đến, nhìn nàng nói: ‘Thúy Hà chúc mừng Vương phi.’

‘Cám ơn ngươi, Thúy Hà. Ngươi cũng đang mang thai, phải giữ sức khỏe cho tốt.’ Hàn Ngữ Phong khách khí nói, ánh mắt dừng trước bụng của nàng, trong lòng lại chua xót không thôi. Nàng đã nghĩ mình sẽ không để ý, nhưng việc hai nữ nhân cùng hoài thai với một nam nhân thật là hư tình giả ý, khiến nàng bất an.

‘Các ngươi đang nói chuyện gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên đi đến.

‘Tham kiến Vương gia.’ Thúy Hà hạ thấp người nói.

‘Ngươi đi lại rất bất tiện, sao không ở lại Hà Tình uyển nghỉ ngơi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dùng thanh âm ôn hoà nói với nàng.

‘Chưa kịp nói gì thì ngươi đã đến.’ Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, hiện tại ba người lại đối mặt tại đây làm lòng nàng có cảm giác đau đến không nói lên lời.

‘Ăn điểm tâm chưa? Có gì … không thoải mái không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức đi đến bên nàng, giọng điệu cực kỳ ôn nhu.

‘Tốt lắm.’ Hàn Ngữ Phong có chút xấu hổ, hắn lại có thể quan tâm nàng trước mặt Thúy Hà lại như thế, tuy rằng nàng thực cảm động, nhưng nàng lại không muốn Thúy Hà khó chịu.

‘Vương gia, Vương phi, thiếp thân cáo lui trước.’ Sắc mặt Thúy Hà khó coi, nắm chặt khăn lụa, ngón tay trắng bệch, tuy rằng biết Vương gia không thương nàng, nhưng cũng không cần phải tỏ thái độ rõ ràng như vậy.

‘Ừ, ngươi lui ra đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thản nhiên nói, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Thấy mắt Thúy Hà có một tầng nước mắt, hốt hoảng rời đi, Hàn Ngữ Phong không đành lòng, cùng là nữ nhân nên nàng có thể hiểu được tâm tư của Thúy Hà, thầm than nhẹ.

‘Về sau không cần phải như vậy, cho dù ngươi không thương nàng nhưng cũng không cần thiết phải làm nàng tổn thương.’

‘Ta chỉ là không muốn làm thương tổn ngươi, về phần người khác, ta không có cách nào để tâm đến.’ Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ ôm lấy nàng, bây giờ hắn chỉ để ý đến cảm nhận của nàng.

‘Không phải nàng hoài thai với người khác, chẳng lẽ đến khi đứa nhỏ sinh ra ngươi cũng lạnh nhạt như thế sao?’ Hàn Ngữ Phong dặt tay lên đầu, nàng cũng không hiểu được mình vì sao lại nói thay Thúy Hà, nàng không cảm thấy vui mừng sao, đó là hắn quan tâm đến nàng mà.

‘Vậy ngươi hy vọng, ta phải ân cần hỏi han nàng ta sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút căm tức, tuấn mâu nhìn chằm chằm nàng, hắn không tin nàng lại nghĩ như vậy.

‘Ta.’ Hàn Ngữ Phong nhất thời nghẹn lời, nàng đương nhiên không hy vọng hắn quan tâm Thúy Hà đến vậy.

‘Ngữ Phong, ngươi có thể ích kỷ, cũng không cần thiện lương, về sau chúng ta không cần phải nhắc đến nàng, ta sẽ cố gắng quan tâm nàng, nhưng ta cũng chỉ có thể làm đến đây.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu dịu đi xuống, thật lòng nói.

‘Ừ.’ Hàn Ngữ Phong khẽ gật đầu, nàng cũng thật ích kỷ, không hy vọng hắn quan tâm đến người khác.

‘Vương gia, Vương phi, thái y đã đến.’ Xuân Vũ ở ngoài cửa hồi bẩm nói.

‘Thái y xem bệnh cho ai?’ Hàn Ngữ Phong nghi hoặc nhìn hắn, sao nàng không biết thái ý sẽ đến.

‘Thái y là do ta mời đến để bắt mạch cho ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giải thích, sau đó giương giọng hô: ‘Để hắn vào đi.’

‘Dạ Vương gia.’

Thái y rất nhanh đã bước vào, hành lễ nói: ‘Tham kiến Vương gia, Vương phi.’

‘Đứng lên đi, không cần đa lễ. Ngươi bắt mạch cẩn thận cho Vương phi, xem có gì cần chú ý không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi phân phó nói.

‘Dạ Vương gia.’ Thái y đi đến bên người Hàn Ngữ Phong, cầm lấy cổ tay nàng.

Hồi lâu sau, thái y mới hồi phục tinh thần nói: ‘Vương gia, sức khỏe Vương phi không được tốt lắm, trước mắt thai nhi coi như đã ổn định, nhưng vẫn cần phải chú ý tĩnh dưỡng, ta sẽ kê một số thuốc bổ thai cho Vương phi.’

‘Có nặng lắm không?’ Nghe sức khỏe nàng không tốt, Tư Mã Tuấn Lỗi nhất thời khẩn trương hỏi.

‘Vương gia không cần lo lắng, điều dưỡng thật tốt thì sẽ không có việc gì.’ Thái y vội vàng nói.

‘Vậy là tốt rồi, ngươi kê đơn đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thở phào nhẹ nhõm, hắn đặc biệt rất quý trọng đứa con này.

Thái y đi rồi, Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng, đặt nàng lên giường, giọng điệu ra lệnh nói: ‘Từ giờ trở đi, ngươi phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không được xuống giường.’

‘Không được xuống giường? Ngươi không phải nói chơi chứ, chờ đến khi sanh con cũng phải bảy tám tháng nữa. Hơn nữa cũng không nghiêm trọng như vậy.’ Tuy hắn nói vậy khiến nàng rất vui, nhưng cả ngày nằm trên giường thì có sống nổi hay không?

‘Ta nói rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu cường ngạnh, vấn đề này đừng mơ tưởng hắn sẽ nhượng bộ.

‘Dã man, không nói đạo lý.’ Hàn Ngữ Phong thấp giọng nói thầm, dù sao khi hắn không ở đây thì nàng vẫn có thể đứng lên.

‘Câm miệng lại, nghỉ ngơi đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi trừng mắt liếc nàng một cái, nàng có biết hay không, đây đều là suy nghĩ cho nàng và đứa con.

‘Lại còn hung thần ác sát...’ Hàn Ngữ Phong tiếp tục than thở.

‘Hàn Ngữ Phong ngươi muốn cãi nhau à.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên phủ lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, không cho nàng tiếp tục nói nữa.

‘Ngô      ..’

Ngoài thành, ở một tòa nhà hoang tại vùng hoang vu.

Một thư sinh sắc mặt trắng bệch, cả người gầy yếu vô lực, nam nhân này nằm trên đám cỏ khô, khuôn mặt phẫn nộ đầy nước mắt, nữ nhân này bề ngoài xinh đẹp nhưng lòng lại như rắn rết.

‘Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Không phải ta không muốn thả ngươi, muốn trách thì trách nữ nhân của ngươi, chậm chạp không chịu hành động, nói không chừng nàng là tham luyến vương phủ vinh hoa phú quý. không muốn cứu ngươi. không muốn đi theo một tên thư sinh như ngươi chịu khổ.’ Châu nhi không để ý đến sự phẫn nộ của hắn, cười lạnh nói.

‘Không đâu. Thúy Hà yêu ta, đều là do ngươi, nếu muốn báo thù, có bản lĩnh thì tự mình ra tay, vì sao lại uy hiếp chúng ta?’ Tên thư sinh trách mắng, nhưng giọng điệu lại vô lực, vốn cuộc sống của hắn và Thúy Hà thật là tốt đẹp. Đều là do nữ nhân này đột nhiên xuất hiện. phá hủy hạnh phúc của bọn họ.

‘Cái này chỉ có thể trách các ngươi đen đủi, lại để ta tìm được các ngươi, về phần nàng có yêu ngươi hay không, chỉ sợ nàng cũng đã nhận ra rồi. Dù sao nữa tháng qua, nàng cũng không có hành động gì, không phải chứng mình nàng không cần ngươi sao?’ Châu nhi cười lạnh, nàng cho Thúy Hà thời gian một tháng để nàng hạ độc, mặc kệ là Tư Mã Tuấn Lỗi hay Hàn Ngữ Phong, chỉ cần một người trong bọ họ chết, dù sao nàng cũng không thể trơ mắt đứng nhìn hai người đó hạnh phúc.