Ngược Ái

Chương 197




Khuôn mặt nam nhân vốn đã trắng bệch, giờ lại càng trắng bệch thêm. Chẳng lẽ Thúy Hà thật sự tham luyến vương phủ   vinh hoa phú quý, không quan tâm đến sự sống chết của hắn, nhất định là nàng có nỗi khổ riêng, hoặc là không thể nào xuống tay.

‘Ăn đi.’ Châu nhi đột nhiên nhét một viên thuốc vào trong miệng hắn.

‘Nếu nàng thực không nghe theo lệnh của ngươi, thì ngươi hiện tại khống chế ta cũng không được cái gì?’ Nuốt viên thuốc xuống, tên nam nhân nói.

Chỉ còn có nửa tháng nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn biết nàng có còn nhớ đến ngươi không ư?

Còn có nửa tháng   thời gian ta cấp nàng thời gian chẳng lẽ ngươi không muốn biết nàng đối với ngươi có tâm hay không sao? Đây là thực vật, ta phải đi rồi.’ Châu nhi để lại một bao thực vật rồi xoay người rời đi.

Nam nhân nhìn thoáng qua đã biết là cái gì, nữ nhân kia cứ ba ngày lại bắt hắn ăn thực vật này một lần, loại độc dược này sẽ làm hắn toàn thân vô lực, thậm chí không có khí lực để đi đường, chỉ có cách ở tại chỗ này, không thể đi đâu.

Trên đường cái phồn hoa, Xuân Hoa cầm trong tay những đồ phu nhân dặn mua, đang định quay về vương phủ, trên đường không một bóng người, đi qua một hẻm nhỏ, đột nhiên bị một người bịt miệng kéo đến góc không có ai.

‘Không cần kêu ta sẽ không làm ngươi bị thương.’ Châu nhi lạnh lùng cảnh cáo nàng rồi mới buông tay ra.

Xuân Hoa vội vàng gật gật đầu, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, quay đầu lại mới khiếp sợ kêu lên: ‘Châu nhi cô nương.’

‘Xuân Hoa, ngươi không cần sợ hãi, ta chỉ muốn biết tình hình ở vương phủ, ngươi phải nói rõ từng chữ một cho ta biết, nếu không đừng trách ta không khách khí.’Ánh mắt Châu nhi hung hăng nhìn chằm chằm nàng uy hiếp nói.

‘Châu nhi cô nương, ngươi muốn biết cái gì? Ta nhất định nói cho ngươi, sẽ không giấu diếm.’ Xuân Hoa ánh mắt lộ vẻ  hoảng sợ, hiện tại Châu nhi cô nương đã sớm không còn là nữ tử nhu nhược trước kia.

‘Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, vương phủ gần đây đã phát sinh chuyện gì?’ Nàng muốn biết Thúy Hà đến tột cùng là không động thủ hay là thất thủ.

‘Vương phủ gần đây không phải sinh chuyện lớn nào? Chỉ có Thúy Hà phu nhân đã trở lại, còn có mang đứa con của  Vương gia, Vương gia lập nàng làm sườn phi, còn có Vương phi cũng mang thai  ..’  Xuân Hoa nhỏ giọng nói, trộm nhìn sắc mặt của nàng, thật sự nhớ không nổi còn có chuyện gì nữa?

Hàn Ngữ Phong mang thai? Châu nhi sắc mặt âm ngoan khó coi, nàng sẽ không cho bọn họ hưởng thụ như ý,  vui vẻ sống qua ngày như vậy.

‘Châu nhi cô nương, ta có thể đi rồi sao?’ Xuân Hoa sợ hãi nhìn nàng, cước bộ cơ hồ muốn chạy đi.

‘Có thể.’ Châu nhi nói.

‘Cám ơn Châu nhi cô nương.’ Xuân Hoa bỏ chạy bạt mạng.

‘Đứng lại.’ Châu nhi đột nhiên hô.

Xuân Hoa cơ hồ bị dọa đến phát khóc, dừng lại xoay người nhìn nàng, thanh âm run rẩy nói: ‘Châu nhi cô nương, còn có chuyện gì sao?’ Nàng sẽ không giết mình chứ.

‘Ngươi trở về nói cho Thúy Hà phu nhân, ngày mai nàng đến Quan Âm miếu đốt hương cầu nguyện để có thể sinh nam hài.’ Lời nói của Châu nhi có dấu huyền cơ trong đó.

‘Dạ, Châu nhi cô nương. Ta nhất định sẽ nhắn lại cho phu nhân, ta đây đi trước.’ Xuân Hoa cũng không dám quay đầu lại, chạy một hơi về vương phủ, không dám suy nghĩ nhiều về ý tứ trong lời nói của nàng, thầm nghĩ: tính mạng quan trọng hơn.

Nhìn trước nhìn sau cũng không có người nào, mới nhớ đến những lời nói của nàng, vội vàng chạy về Hà Tình uyển.

‘Xuân Hoa, ngươi làm sao vậy?’ Thúy Hà thấy nàng đầu đầy mồ hôi, bộ dáng thở hổn hển, nghi hoặc hỏi.

‘Phu nhân, ta vừa rồi gặp Châu nhi cô nương ở vương phủ.’ Xuân Hoa khẩu khí vẫn có chút run sợ.

‘Châu nhi?’ Thân thể Thúy Hà run lên, sắc mặt đại biến, nàng rốt cục đã tìm đến đây, hồi lâu mới bình tĩnh nói: ‘Nàng có nói gì với ngươi không?’

‘Cũng chưa nói gì? Chỉ hỏi ta vương phủ có chuyện gì không? Xuân Hoa lắc đầu, nhưng nàng cũng không hỏi gì nữa.’

‘Cái gì cũng chưa nói?’ Thúy Hà nhíu mày, chẳng lẽ nàng không đi tìm mình sao?

‘Đúng rồi.’ Xuân Hoa đột nhiên nghĩ ra, liền nói: ‘Nàng dặn phu nhân ngày mai đến Quan Âm miếu dâng hương để cầu nguyện ngươi có thể sinh con trai.’ Trong lòng hiện tại mới có chút nghi hoặc, Châu nhi sao lại quan tâm đến phu nhân như vậy?

Thúy Hà khóe môi nhếch lên cười lạnh, nàng chỉ biết Châu nhi sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy. Bất quá nàng không phải Yêu Liên, cũng không phải Tiểu Vân, không dễ dàng bị nàng ta lợi dụng như vậy.

‘Xuân Hoa, ngươi đi xin chỉ thị của Vương gia, nói ngày mai ta muốn đến Quan Âm miếu dâng hương, cầu phúc cho đứa nhỏ.’ Nàng nhìn Xuân Hoa rồi phân phó.

‘Dạ, phu nhân, ta sẽ lập tức đi.’ Xuân Hoa nói xong liền lui ra ngoài.

Thúy Hà trong lòng đau xót nhẹ nhàng nói: ‘Trịnh lang đừng trách ta. Ta làm như vậy đều là vì con của chúng ta.’

Xuân Hoa rất nhanh đã trở lại, hồi bẩm nói: ‘Phu nhân, Vương gia đồng ý rồi. Chỉ bảo ngươi nên cẩn thận giữ gìn thân thể.’

‘Ừ, ta biết rồi. Xuân Hoa, ngươi đi chuẩn bị đồ cho ngày mai, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.’ Thúy Hà phân phó nói.

‘Đã biết, phu nhân.’ Xuân Hoa gật đầu nói.

Sáng sớm hôm sau, Thúy Hà an vị ngồi trên nhuyễn kiệu đến Quan Âm miếu.

‘Phu nhân, đã tới rồi.’ Đến cửa Quan Âm miếu, Xuân Hoa kéo rèm nói.

‘Ừ. Xuân Hoa, ngươi chờ ở bên ngoài, một mình ta đi vào.’ Thúy Hà ra khỏi kiệu, tiếp nhận vật trên tay nàng rồi nói.

‘Phu nhân, để ta đi vào cùng ngươi.’ Xuân Hoa lo lắng nhìn nàng.

‘Không có việc gì, Xuân Hoa, ngươi chờ ở bên ngoài, như vậy tăng tử của Quan âm miếu mới có thể cảm nhận được thành ý của ta, cho ta một nam hài.’ Thúy Hà giải thích nói.

‘Vậy được rồi phu nhân, ngươi cẩn thận một chút.’ Xuân Hoa bất đắc dĩ đành phải đồng ý.

Thúy Hà đi vào Quan Âm miếu, lập tức tiêu sái đến trước điện Quan Âm, thành tâm quỳ xuống, hai tay tạo thành chữ thập, dập đầu xuống, nàng thật sự hy vọng Quan Âm có thể tặng cho nàng một nam hài.

‘Ngươi rốt cục cũng đến đây.’ Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau vang lên.