"Nhạc Ca, thật xin lỗi....tôi đã không biết được chuyện này sớm hơn, đã để em phải chịu nhiều đau khổ đến vậy." Hắn giữ chặt lấy cô, ánh mắt chứa đầy tội lỗi, từng giọt nước mắt như khắc khổ lăn dài trên khuôn mặt ấy. Đối với bất kỳ người phụ nữ nào khi đối diện, cũng sẽ thương tâm đến xót xa.
"Nhưng bây giờ tôi biết rồi, tôi biết em không muốn ở lại cùng hắn, em bị ép buộc, Nhạc Ca, đi cùng tôi, bất kể hắn là ai, hắn có năng lực gì tôi cũng nhất định sẽ giúp em...!"
Nhạc Ca run rẩy nhìn sâu vào đôi mắt ấy, trái tim cô rất đau, lồng ngực cô như nghẹn lại, ánh mắt quen thuộc này dường như lại đưa cô trở về đêm hôm ấy. Khi Nam Vi gục xuống với lồng ngực đầm đìa máu, đôi mắt anh vô hình dừng lại trước mắt cô, anh đi rồi, không kịp nói với cô một câu, cô sững sờ ôm lấy thân thể chỉ còn chút ấm áp của anh. Nhưng cô biết, anh đã sớm không còn trên đời này nữa.
Bàn tay hắn siết chặt lấy cô, cô trực diện nhìn hắn, trong lòng đau đớn không thôi. Nước mắt cô lăn dài trên má, người đàn ông này rõ ràng không phải Nam Vi, nhưng sao cô lại có cảm giác này, chính cô xót xa, bản thân cũng không thể lý giải nổi.
Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được lý trí, cô đẩy hắn ra.
"Buông tôi ra....anh điên rồi, tôi không quen biết anh, hai ta không có quan hệ gì cả, tôi cũng không hiểu anh đang nói gì!"
Hắn giữ lấy hai vai cô, ép cô nhìn trực diện mình.
"Không hiểu? Em không hiểu sao, là em đang trốn tránh!!!"
"Anh say rồi, buông tôi ra!"
"Tôi không say! Cả cuộc đời của tôi, em biết không, chính giây phút này đối diện em tôi đang tỉnh táo nhất!!"
Nhạc Ca bất lực cảm nhận lực đạo mạnh mẽ từ hắn. Nhưng điều hắn nói, nếu là cô của trước kia, bất kể hắn là ai, người lạ hay quen, có lẽ cô sẽ chạy theo hắn, miễn là có thể thoát khỏi Nam Trấn Ảnh. Nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa.
"Tôi sẽ không đi theo anh đâu!"
"Tại sao?" Hắn thống khổ.
Cô nhìn xuống dưới chân mình, trốn tránh ánh mắt hắn.
"Là vì tôi không đủ tin tưởng, hay là vì lý do gì khác?" Hắn nghĩ cô vì ngại hắn là người lạ không đáng tin liền vội vàng nói. "Nhạc Ca, thực ra tôi là...."
"Trừ khi anh ấy không cần tôi nữa" Cô đột nhiên ngẩng mặt lên. Trả lời hắn.
"Em...." Một giọt nước mắt từ khoé mắt hắn rơi xuống, nhẹ bẫng tưởng chừng như cả nỗi đau ấy chưa từng tồn tại. "Em yêu hắn rồi..?"
Nhạc Ca nghĩ rằng khi nghe được câu trả lời này, cô sẽ trốn tránh, nhưng lúc này lại ngược lại. Cô không hề trốn tránh.
"Phải, tôi yêu anh ấy, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy, dùng cả đời để làm người phụ nữ của anh ấy, dùng cả tính mạng để...."
"Không thể!!!!!" Hắn rống lên, ánh mắt tàn khốc nhìn cô. "Em không thể yêu hắn được, nếu em yêu hắn, tôi sẽ giết chết hắn!"
"Anh điên rồi!"
Nhạc Ca tức giận vung tay một phát. Một tiếng kêu thanh thúy phát ra, đến khi cô kịp bình tĩnh lại thì đã thấy trên gương mặt người đàn ông đối diện đã in lên một bàn tay đỏ.
Cô...cô không hề cố ý. Nhưng ánh mắt đỏ rực rưng trào nước mắt của cô đã khơi dậy lòng ghen tuông của hắn, cô vì Nam Trấn Ảnh mà đánh hắn. Ngày trước cô đâu có như vậy, đối với cô hắn là tốt nhất, cô đã thay đổi rồi.
"Đúng, tôi điên rồi, vì em mà phát điên, vì em mà biến thành kẻ chính mình cũng phải khinh bỉ bản thân. Tôi vì em mà đánh mất lý trí, cuối cùng chỉ đổi lấy một ánh mắt vô tình từ em....em nói xem.....rốt cuộc tôi phải làm gì với em đây!"
Hắn không để cô kịp định thần, cũng không để cho nỗi kích động của bản thân được áp chế liền hung hăng kéo cô lên trên xe. Chiếc Royell của hắn được đỗ ngay vệ đường, rất nhanh chóng cô đã bị ném vào bên trong, túi đồ trên tay nãy giờ đã bị rơi lả tả xuống đất. Cô muốn hét lên nhưng đầu lại bị đập trúng cửa sổ, liền bị bất tỉnh. Nam Vi dường như đang trong cơn thịnh nộ của mình, hắn không để ý thấy vết thương của cô, hắn lên xe, nổ ga phóng đi thật nhanh.
*****
Nam Trấn Ảnh tỉnh dậy không thấy Nhạc Ca, vừa xuống phòng bếp thì đã thấy một mảnh giấy nhắn để lại. Cô nói mình đi ra ngoài mua đồ, nhắc hắn đợi cô.
Nam Trấn Ảnh trên môi nở một nụ cười nhu hoà. Rót nước uống, rồi đi ra hoa viên.
Lâu ngày hắn không chăm sóc cây cảnh, hôm nay có chút thời gian, liền chăm chút chúng thêm một chút. Những đoá hồng xanh rực rỡ dưới ánh nắng nhẹ, sương mai như ngọc lướt trên cánh hoa, vô cùng hoàn mỹ. Ngày đó hắn tạo ra những đóa hoa này vì cô, nhiều năm như vậy rồi, có phải cả trái tim của cô, hắn cũng có được rồi hay không.
Hắn muốn cô đặt cho chúng một cái tên. Hình như cô vẫn chưa quyết định sẽ đặt ra tên gì.
Làm xong, vừa lúc ấy Triệu Triết gọi điện tới, hắn lên thư phòng giải quyết công việc một hồi. Mấy tiếng trôi qua, hắn xuống nhà mới ý thức được hình như cô vẫn chưa về.
Nam Trấn Ảnh bắt đầu hơi lo lắng. Hắn gọi điện thoại cho cô. Đầu máy bên kia chuông reo lên một hồi, sau đó lại tự động tắt.
Hắn chỉ kịp với lấy chiếc áo khoác, sau đó đi xuống hầm. Phóng xe đi khỏi.
Cô nói đi mua đồ, hắn liền cho xe đến những nơi cô có thể đến, trung tâm thương mại, siêu thị, khu mua sắm. Nhưng vòng quanh một hồi vẫn không tìm thấy cô. Hắn bắt đầu bất an, trong lòng nóng như lửa đốt.
"Cứ nhìn người đàn ông ban nãy đi, đúng thật là, yêu quá hoá hận, tôi nhìn là biết cô gái kia và cậu ta có mâu thuẫn rồi."
"Chứ còn sao nữa, loại đàn ông như vậy, lúc yêu thì không biết giữ, đến lúc chia tay rồi mới dùng vũ lực níu kéo. Thể loại khốn nạn."
"Cô ấy bị ném lên xe như vậy thật là đáng thương!"
"Ai dà, cho nên tốt nhất phụ nữ chúng ta cần phải tránh xa mấy cái tên đó, chọn người đàn ông hiền lành đáng yêu thôi!"
"Đàn ông đáng yêu? Tôi thì chỉ thấy, loại đàn ông bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp mới là chân ái."
"Lạnh lùng? Thôi, nhìn người đàn ông ban nãy là tôi đã sợ xanh mặt rồi, cô tự giữ lấy lạnh lùng đó mà dùng đi!!"
Giọng hai người phụ nữ lọt vào tai hắn. Dường như có linh cảm gì đó, hắn liền vội vàng quay lại.
"Hai người vừa nói gì? Có một cô gái bị ném lên xe?"
Hai cô gái bị hỏi bất ngờ, ngước mặt lên lại thấy gương mặt điển trai của người đàn ông thì lại càng trở nên bối rối.
"Phải....phải!" Cô gái trả lời.
Ánh mắt hắn sa dầm lại, dự cảm không lành.
"Có phải.....đó là một cô gái rất xinh đẹp, tóc dài, gương mặt nhỏ...cao tầm mét sáu không???"
Cô gái suy nghĩ một hồi, hồi tưởng lại dáng vẻ của cô gái mình vừa nhìn thấy rồi liên tục gật đầu.
"Đúng rồi, chính là vô ấy! Cô ấy bị một người đàn ông đi Royell cưỡng ép đi theo, còn dùng vũ lực với cô ấy nữa!"
"Mà hình như, tôi thấy người đàn ông đó rất quen mắt."
"Quen mắt? Thú thật là rất giống.... À phải rồi!" Cô ta cầm lấy tờ báo bên cạnh lên, chỉ vào hình ảnh của một người. "Đây, chính là anh ta!"
"Này, sao có thể chứ, đây là nhân vật chính trị đấy, cô bị hoa mắt rồi phqir không, hoặc là người giống người!"
"Ừm....cô nói cũng phải, có lẽ là người giống người thôi."
Nam Trấn Ảnh chỉ nghe đến đó, trái tim hắn như sụp đổ. Hắn lên xe, nhanh chóng phóng đi với tốc độ kinh người. Chỉ cần biết đến đó, hắn đã chắc chắn được rằng kẻ kia chính là Nam Vi. Có trời mới biết hắn sợ hãi đến mức nào. Hắn là sợ cô sẽ đi theo Nam Vi, sẽ rời bỏ hắn. Nhưng khi hắn nghe nói Nam Vi đã dùng vũ lực với cô thì lại càng trở nên lo lắng gấp bội. Người con gái này mỏng manh như thế, hắn nâng niu cô như vàng như bạc không có nghĩa là kẻ khác có thể tùy sức chà đạp cô.
Nam Vi...cuối cùng thì cũng không nhịn được rồi hay sao, muốn nói cho cô ấy biết sự thật. Hay là...muốn dùng thân phận Mastuki để chiếm đoạt cô. Tất cả đều không thể được.
"Chết tiệt!!!"
Hắn hét lên một tiếng, bàn tay gân guốc đấm mạnh vào vô lăng, tiếng vòi xe vì thế mà inh ỏi lên một tiếng. Hắn lúc này thực sự mất kiểm soát.
*****
Ở căn phòng kia, bóng tối phủ lên không gian vốn dĩ lạnh lẽo âm u.