Nam Vi gương mặt tiều tụy, hốc mắt như sâu hoẵm ngồi cạnh Nhạc Ca, cô bất tỉnh, vẫn chìm sâu trong giấc mộng của mình. Gương mặt trắng nõn yên giấc như chưa từng có gì xảy ra.
Hắn vuốt nhẹ mái tóc cô, mùi hương nhẹ nhàng như ký ức xưa phần nào làm dịu lòng hắn.
Đúng là hắn đã uống rượu nên mới không thể kiềm chế chạy đến gặp cô. Gặp được cô rồi, hắn lại càng muốn đem cô đi, mãi mãi giam nhốt bên cạnh mình. Hắn cười khổ, người phụ nữ duy nhất trên đời có thể khiến cho hắn trở nên điên cuồng như vậy, cũng chỉ có mình cô mà thôi.
Nhạc Ca mơ màng tỉnh lại, cảm giác lạnh lẽo bao lấy thân thể, khi nhìn thấy gương mặt đối diện đang nhìn mình thì không khỏi hoảng hốt. Cô vùng dậy, lùi ra xa hắn.
"Đừng sợ....tôi...."
"Đừng lại gần đây!" Cô hét lên.
Sắc mặt Nam Vi trở nên rất khó coi.
"Nhạc Ca....tôi đáng sợ như vậy sao? Khiến cho em phải xa lánh tôi?"
"Đáng sợ?" Nhạc Ca cười khẩy, vết thương trên trán rỉ máu, dòng máu đỏ tươi càng làm nổi bật khuôn mặt cô. "So với đáng sợ, tôi chỉ cảm thấy đáng khinh mà thôi, anh bắt cóc tôi rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn cứu em!" Hắn nói.
"Cứu tôi? Đây là cách anh cứu tôi?" Cô ngỡ ngàng.
Ánh mắt hắn hơi né tránh, có chút bất lực.
"Thật xin lỗi, ngoài cách này...tôi thật sự đã không còn biện pháp khác nữa."
Nhạc Ca thật sự không hiểu, tại sao hắn lại phải làm như vậy.
"Anh làm như vậy thì anh có lợi ích gì, anh nói muốn cứu tôi, nhưng tôi không cần. Anh và tôi thậm chí còn không quen biết, nói chuyện với nhau cũng chỉ có vài câu. Anh... anh làm sao có thể hiểu hết tôi, càng là xác định tôi cần cứu giúp?" Cô khổ sở giải thích.
"Tôi là người hiểu em nhất!" Giọng hắn hung ác, đôi mắt xuyên thấu cô. Rồi khi nhìn vào gương mặt đau khổ của cô, trong lòng lại dần trở nên xót xa. Hắn hạ giọng. "Nhạc Ca, tôi biết Nam Trấn Ảnh đối xử với em như thế nào. Tôi cứ tưởng, mình đã có thể từ bỏ em rồi, kể cả khi có người đàn ông khác ở bên cạnh em. Nhưng lúc này tôi mới biết. Tất cả đều không phải. Nhạc Ca, em biết không, tôi vì em mà mất kiểm soát. Tôi vì nghe kẻ đó đối xử với em không tốt mà trái tim tôi như vỡ tan. Nhạc Ca...đi theo tôi...được không....cầu xin em...."
"Tôi không hiểu....thật sự không hiểu."
Nước mắt cô trào trực dưới mi, cảm giác thân thuộc đau đớn này, tại sao lại xuất hiện trong lòng cô cơ chứ. Nhức nhối đến xót xa. Nhưng những gì hắn nói, với cô đều không liên quan. Chỉ vì là, hai người không có quan hệ gì, đến một sự ràng buộc cũng không hề có.
"Thả tôi đi...được không..." Giọng cô khẽ khẽ, đôi mắt đượm buồn nhìn lên như cầu xin hắn, tóc rối ôm loạn lấy gò má. Đáng thương đến xót xa. Cô không biết phải dùng lời gì để nói với hắn. Lời này, cũng là lời duy nhất cô có thể nói ra.
Nam Vi so với cô ánh mắt còn đau đớn hơn, hắn không thể thả cô đi, càng không thể để cho mình mềm lòng. Khi giọt nước mắt theo gò má rơi xuống, hắn quay đầu, né tránh cảm giác xé tan trong tim như hành hạ ấy, nhưng hắn vẫn cố chấp nuốt lấy nỗi đau. Hướng về cô, cuộc đời này của hắn có tàn tạ cũng đáng.
Nụ cười trên môi như miễn cưỡng, Nhưng có lẽ cũng chẳng khiến hắn trở nên bớt chút đau đớn là bao. Nhạc Ca vẫn chờ đợi câu trả lời đó. Nhưng đáp án duy nhất mà hắn có thể cho cô chỉ là hai chữ.... không thể.
"Em chỉ cần biết, tôi sẽ không bao giờ làm hại em...đối với tôi, em là quan trọng nhất."
Cánh cửa đóng lại, căn phòng nhỏ vang lên một tiếng cạch. Ánh nắng từ đâu sắc bén chiếu lên những hạt bụi nhỏ lơ lửng trên không trung, vô định như tâm trí lúc này của cô.
Bàn tay cô bám trên cổ áo dần buông thõng.
*****
Nam Vi vào phòng tắm, làn nước lạnh làm hắn trở nên tỉnh táo hơn, nhưng vẫn không thể xua tan đi những suy nghĩ ấy.
Hành động của hắn quá bồng bột, nhưng hắn không hề hối hận.
Hai ngày trôi qua, đó là khoảng thời gian dài nhất mà Nam Trấn Ảnh đã từng trải qua. Triệu Triết không liên lạc được với Nam Trấn Ảnh, cả tổng cục như rắn mất đầu, hỗn loạn rối tung.
Biệt thự của tổng cục đặc phái. Nam Trấn Ảnh dẫn theo một đoàn người, điều vài chục chiếc xe quân đội, binh lính được trang bị vũ khí hiện đại bao vây lấy toà nhà.
Phu nhân là Miko ngồi ngay phòng khách, đối diện là Nam Trấn Ảnh. Đây là lần thứ hai cô ta gặp hắn. Cái nhìn đầy sắc bén này. Cô ta biết vốn dĩ con người này không phải là kẻ đơn giản, nếu không muốn nói là tàn ác.
"Ngài đại soái như thế này là có ý gì? Tổng cục đặc phái không phải là thứ ngài muốn đụng là đụng."
Nam Trấn Ảnh vắt chân, gương mặt có chút nhợt nhạt, nhưng khí thế bức người lại chẳng hề giảm sút.
Hắn mân mê chiếc súng ngắn trên tay, nòng súng sâu hoẵm đen ngòm đến đáng sợ, mà khoá súng, vốn không hề đóng. Lỡ như bóp còi một cái.....
"Tổng cục đặc phái là nơi không dễ đụng, vậy người của Nam Trấn Ảnh này rất dễ đụng có phải không?"
Giọng hắn không nhỏ cũng không lớn, đủ lạnh lùng, đủ áp chế.
Miko khó hiểu nheo mắt.
"Ngài nói vậy là ý gì?"
"Ý gì ư?, người tôi muốn gặp là Mastuki, ý mà tôi muốn nói đến, hắn là kẻ hiểu rõ nhất."
Miko nghe nói vậy không khỏi tức giận, có chuyện gì mà cô ta không biết.
"Chuyện của anh ấy cũng là chuyện của tôi, nếu như ngài đại soái đây muốn nói với anh ấy, cũng có thể nói với tôi!"
"Nói với cô?" Hắn nhìn lên. "Chỉ sợ nói với cô, cô sẽ không chịu được mà thôi."
Miko mất kiên nhẫn. Cô ta đứng phắt dậy.
"Đừng úp úp mở mở nữa, anh ấy hiện giờ không có ở đây. Anh nhân lúc nơi này không có nam nhân chống đỡ mà cho người bao vây, ỷ mạnh hiếp yếu, tôi nghĩ ngài đại tướng sẽ cần phải cho chúng tôi một lời giải thích đấy!"
"Chuyện Nam Trấn Ảnh này làm, chưa từng cần phải giải thích với ai. Tôi nói rồi, người tôi muốn gặp là Mastuki. Gặp được hắn, người của tôi sẽ tự động rút lui."
Miko tức giận.
"Làm ra chuyện như vậy, anh coi chúng tôi là cái gì, sự khinh thường này sao có thể chấp nhận? Anh nói muốn gặp là gặp. Muốn đòi người là đòi người. Cũng quá coi chúng tôi rồi. Dựa vào cái gì mà chỉ bằng một vài lời vô nghĩa từ anh mà tôi phải tin. Tôi nói cho anh biết, nếu như anh không cho đám người đó cút đi, đừng trách tôi không nương tay!"
"Khẩu khí hay lắm, Mastuki không có mặt ở đây đúng không?" Hắn đứng dậy, liếc không gian trong này, đây vốn là căn biệt thự trước kia của Nhạc gia. "Vậy thì tôi cho cô một cơ hội, gọi hắn trở về, nếu không....như lời cô nói...đừng trách tôi đây không nương tay!"
"Anh..anh...phản rồi! Có còn công lý nữa hay không, kẻ giết người còn đòi công khai. Chính phủ các người có phải không cần mặt mũi nữa hay không!!"
"Mặt mũi?" Hắn nhếch mép. "Mặt mũi thì ai mà chẳng có, cần thì sao mà lại không cần, nhưng có liên quan gì đến tôi?"
"Anh......anh.....các người các người được lắm..."
" Tôi đã nói rồi, gọi Mastuki ra đây, người, sẽ tự động rút lui."
"Nhưng...." Miko ấp úng, chính cô ta cũng không thể biết được Mastuki rốt cuộc đã đi đâu. Cô ta sốt ruột tìm cách. Nam Trấn Ảnh này là kẻ như thế nào cơ chứ, cô ta không đủ năng lục để đối phó với hắn.
Đại tướng nghe được tin Nam Trấn Ảnh cho quân bao vây tổng cục ngoại giao thì nổi trận lôi đình, quát tháo chửi rủa đòi bãi chức đại soái của hắn.
Triệu báo tin tới, Nam Trấn Ảnh vẫn chẳng mảy may mà nhướng mày.
"Muốn bãi chức...phải xem ông ta có năng lực đó không đã."
*****
Nhạc Ca nằm trên giường, tay bị trói, chân cũng bị trói. Nam Vi nằm bên cạnh cô, những ngón tay thô cứng vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, vén chúng ra sau vành tai, hắn như kẻ thất thần mà ngắm nhìn hàng mi dài của cô, đôi môi cô. Hắn cố so sánh nó với cô của năm ấy. Vẫn như vậy, dáng vẻ khiến hắn mê say. Nhưng cảm giác, có lẽ không chỉ là yêu nữa mà là cảm giác muốn độc chiếm. Hán khát khao muốn đem cô chôn cất trong lòng, chiếm hữu cả thể xác lẫn tâm hồn cô. Nhưng hắn lại bất lực. Rốt cuộc hắn phải làm sao đây, khi hắn chính là Nam Vi, nhưng hắn cũng là Mastuki. Nỗi dày vò trong tim cứ như sợi dây xích siết chặt tâm trí hắn.
Hắn khổ sở muốn đặt lên khuôn mặt cô một nụ hôn, nhưng khi khoảng cách gần nhất được cảm nhận, hắn lại trở nên hụt hẫng. Nhạc Ca quay mặt đi, ánh mắt như dao sắc nhằm vào hắn.
"Xa lạ như vậy sao, xin em....đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó..." Hai tay hắn ôm trọn khuôn mặt cô, lại đặt về đối diện mình. "Tôi sẽ rất đau lòng...em biết không...."
Đau lòng ư, cô không biết hắn đang nói lời thật lòng hay chỉ là giả tạo. Nhưng cô biết, đối với sự chân thành này của hắn, cô sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy cho kẻ ấy thật đáng thương.
Toàn thân Nhạc Ca không thể cử động, đến nói cũng không. Hắn tiêm thuốc vào người cô, căn biệt thự này chỉ có duy nhất hai người. Hắn vừa nhận được tin từ Miko, Nam Trấn Ảnh đã cho người bao vây lấy biệt thự của hắn, nếu không phải vì vậy, hắn cũng sẽ không có ý định rời đi.
Nhưng hắn lo sợ cô sẽ bỏ chạy, người con gái này trông thì mềm yếu, nhưng hắn là người hiểu rõ cô nhất. Cô trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều tự biết tìm cho mình một con đường thoát thân. Vì thế, hắn buộc phải dùng đến loại thuốc này, đây là loại thuốc vốn dùng trên người các con tin, do bộ quốc phòng sản xuất ra, tác dụng vô cùng mạnh. Tuy dùng trên người cô có hơi nguy hiểm, nhưng hắn không có nhiều lựa chọn.
"Đừng lo....tôi sẽ trở lại nhanh thôi, ngoan ngoãn đợi tôi..."
Hắn cúi người muốn hôn lên môi cô, Nhạc Ca bất lực nghiến răng. Hắn chỉ kịp nhìn thấy phản ứng ấy của cô, trong lòng bỗng nghẹn lại. Sau cùng, hắn chỉ đành cười gượng mà hôn nhẹ lên mái tóc mềm. Nhìn cô thêm một chút rồi rời khỏi.
Khi bóng lưng ấy biến mất, khi tiếng động cơ xe vang lên, trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là phải chạy trốn. Cô đã từng bị Nam Trấn Ảnh giam cầm. Cô không muốn mình lại phải trải qua cảm giác ngột ngạt ấy thêm một lần nữa. Nhưng toàn thân cô đã không còn cảm giác gì, một chút cử động cũng không làm nổi.