"Là của anh...."
Lời cô ta nói ra, nhưng hắn không cảm xúc, cái gì mà là của hắn chứ, hắn không quan tâm, bởi vì hắn biết, bản thân hắn chưa từng chạm vào cô ta. Lần đó, hắn cảm thấy kinh tởm là vì đã bị cô ta gài bẫy, chuyện kia nếu như hắn đã hôn mê thì sao có thể làm. Cô ta xem chừng coi hắn là kẻ ngốc. Muốn đổ vỏ hắn ư, cũng cần phải xem lại hắn là ai chứ.
"A Bang!" Giọng hắn cất lên.
A Bang nãy giờ đứng ở ngoài phòng chợt nghe thấy hắn gọi liền chạy vào phòng.
Khi vừa nhìn thấy A Bang, đôi mắt của Dương Yến khẽ nheo lại. Người này....cô ta cảm thấy vô cùng quen mắt.
Nhưng chưa kịp cho cô ta thời gian xác định lại, Nam Trấn Ảnh đã nói.
"Đưa cô ta ra ngoài, từ nay về sau chưa có lệnh của tôi, không được phép cho người lạ vào."
A Bang mắt tròn nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, cậu ta tuy chưa biết chuyện gì nhưng cũng không dám cãi lời Nam Trấn Ảnh, ngay lập tức kéo Dương Yến ra ngoài.
Cô ta giãy giụa, liên tục gào lên.
"Nam Trấn Ảnh, anh như vậy là có ý gì!! Nam Trấn Ảnh, anh định chối bỏ mẹ con em sao??"
"Nam Trấn Ảnh!!!"
"Lẽ nào anh còn nhớ đến con tiện phụ đó?" Cô ta trợn mắt lên.
"Cô ta đã chết rồi anh có biết hay không hả, cô ta đã chết rồi, đến xác cũng chỉ là một đống tro bụi. Cô ta có gì bằng em!!!"
Bốp!!
Một tiếng thanh thúy phát ra khiến cho không gian chợt lắng yên lại. Hắn đã giơ tay đánh Dương Yến.
A Bang há hốc miệng trước hành động của Nam Trấn Ảnh. Còn Dương Yến, khoé miệng của cô ta đã rỉ máu. Thực chất cú tát đó rất mạnh. Nhưng là cô ta đã nhắc đến Nhạc Ca, lại còn sỉ nhục cô ấy, hắn làm sao có thể bình tĩnh được đây.
"Anh......anh đánh em???" Cô ta bàng hoàng ôm mặt nhìn hắn.
Nam Trấn Ảnh ánh mắt đầy sự phẫn nộ nhìn cô ta.
"Không ai được phép nói cô ấy đã chết!"
"Nhưng cô ta đã chết rồi!!!" Dương Yến hét lên.
Hắn bịt tai lại, liên tục lắc đầu.
"Không!!!"
"Không phải!!!"
Nhưng Dương Yến vẫn cứ lặp lại.
"Cô ta đã chết rồi! Đã chết rồi."
A Bang thấy tình hình như vậy, đành ra sức kéo Dương Yến ra ngoài. Vậy là cô ta cứ ồn ào như vậy mà bị lôi đi.
Sau tai nạn ngày hôm đó, hắn mất đi Nhạc Ca, có lẽ cũng là mất đi chính mình rồi.
Phòng bệnh lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc đến khó chịu. Trái tim hắn trống rỗng, bức bối, quặn đau. Trên đời này có những thứ tốt đẹp như thế lại có thể mất đi dễ dàng đến vậy. Hắn thừa nhận là mình sai. Nhưng lẽ nào là ông trời đang trừng phạt hắn sao. Trừng phạt hắn....thế nhưng sự trừng phạt này cũng quá đỗi nhẫn tâm rồi. Nhạc Ca đối với hắn là cả tính mạng, cô đi rồi, lẽ nào hắn còn có thể sống được hay sao.
Hắn gục xuống nền nhà lạnh ngắt, gương mặt góc cạnh như có thêm vài phần yếu ớt, mái tóc đen nhánh phủ lên bờ mi rậm sâu hun hút che đi giọt lệ vì khổ đau mà rơi xuống lúc nào không hay. Môi hắn khô khốc, mấp máy như đang nhắc mãi một cái tên, trong lớp ảo ảnh đầy mơ hồ kia hắn dường như đã thấy được cô.
Cô xinh đẹp, dịu dàng, ngây thơ, giống như một đoá ngọc lan thơm mát. Cô là cô gái mà từ lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cho hắn cả đời này bắt buộc phải yêu thương. Cô đàn rất hay, tiếng nhạc du dương như hút lấy tâm hồn hắn. Cô hay giận hờn, nhưng cũng rất quan tâm người khác, cô thiện lương, khi kiên cường, khi lại yếu đuối.
Hắn yêu cái nhu mì của cô, yêu cái dáng vẻ của cô. Và có lẽ hắn yêu tất cả những gì thuộc về cô.
Nhưng hắn bỗng bật khóc...lần đầu tiên người đàn ông lạnh lùng nhẫn tâm như hắn lại bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Cơ thể hắn cuộn tròn lại, hai tay ôm lấy đầu mình. Nỗi thổn thức đã ấp ủ trong lòng hắn day dứt âm ỉ theo những giọt nước mắt tuôn ra. Hắn luôn kiên cường, nhưng hiện tại đầy khổ đau này lại vùi dập đi ý chí đấy của hắn.
Thật ra còn người đều giống nhau, kiên cường là bản năng, yếu đuối cũng là bản năng.
Hắn cũng là con người....không phải là ác ma....
Chỉ là quá khứ đau thương cùng tuổi thơ khốc liệt đã biến hắn trở nên như vậy. Nhưng rồi hắn gặp được Nhạc Ca, chính cô đã làm cho hắn trở về là một con người, nhưng rồi cô lại biến mất, để lại cho hắn, cuối cùng cũng chỉ là một trái tim chằng chéo vết thương...
Nhân gian này đầy rẫy khổ đau, nếu được là một áng mấy vô ưu, có lẽ Nam Trân Tâm muốn nhất chính là như vậy.
Thời gian gần đây cô suy nhược, ăn không được, ngủ cũng chẳng được ngon giấc.
Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng, sau những khổ đau này, có lẽ sẽ là hạnh phúc. Nhưng cô dường như đã chẳng còn thể tin được vào lời nói ấy nữa. Nhạc Hiểu hắn hành hạ cô, giống như ác ma mà nhấn chìm mọi ánh sáng trong cuộc đời cô. Nhất Hoàng rơi vào AG. Bất động sản lung lay, vài công ty con đã bị đưa ra điều tra. Nam gia trở nên lụi bại hơn bao giờ hết.
Cha cô là công chức quân đội. Đối với mấy thứ này ông không quan tâm và cũng chẳng còn thời gian để quan tâm. Cô chống đỡ không nổi, tất cả đều bị Nhạc Hiểu thao túng, kể cả thể xác này của cô cũng không ngoại lệ.
Khi cô tỉnh lại đã hai giờ sáng, mồ hôi trên trán lạnh ngắt đến đáng sợ. Cô vừa gặp ác mộng. Phải, chính là mơ thấy hắn, mơ thấy hắn giết chết Nam Trấn Ảnh, giết chết Lăng Thiếu Hà, giết chết cả Nam gia.
Ánh trăng bên ngoài của sổ dịu dàng mà u uất, cô sợ hãi ôm lấy hai chân mình, nước mắt lại tuôn rơi.
Nam Trấn Ảnh tỉnh lại, Nhạc Hiểu hắn ngược với không vui thực chất chính là vô cùng vui mừng. Vì sao ư? Đơn giản chính là vì hắn muốn chính tay mình giết chết Nam Trấn Ảnh. So với một con vật đã chết, hắn càng muốn hành hạ một con vật sống hơn. Như vậy không phải sẽ rất hưng phấn hay sao.
Nam Trân Tâm bị hắn làm nhục, Nam gia bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, lẽ nào Nam Trấn Ảnh còn có thể không quan tâm.
Nhưng không sao, mọi chuyện chỉ mới vừa bắt đầu. Hắn chính là muốn chơi cho thật vui, cục diện này là hắn bày ra, tất cả đều chỉ là con cờ trong tay hắn, lẽ nào hắn lại không thể thắng??
Lăng Thiếu Hà gần đây đều rất muốn gặp Nam Trân Tâm, nhưng đều bị cô từ chối gặp. Thỉnh thoảng gia đình bên đó cũng gọi điện hỏi thăm cô, thế nhưng cô cũng chỉ biết nói vài lời khách sáo, nói rằng mình rất ổn, chỉ là công việc có hơi cực nhọc nên không có thời gian.
Bác Lăng chỉ cười, hiền hậu nói với cô.
"Con ấy, nên chăm sóc bản thân cho tốt vào, đừng vì công việc mà ảnh hưởng đến sức khoẻ. Mấy cái công ty đó ta thấy cha con cũng không có coi trọng. Đừng nên lao lực quá. Có việc gì thì cứ để thằng nhóc Thiếu Hà làm. Nó mà có không nghe lời, cứ gọi điện mách bác, nghe chưa!!!"
Cô cười nhẹ, chỉ biết vâng vâng dạ dạ lời bác Lăng. Trong lòng chợt có chút không được thoải mãi. Rõ ràng Lăng gia rất yêu thích cô, bác Lăng thương cô như con ruột, còn cả Lăng Thiếu Hà nữa, anh yêu cô nào có vụ lợ, nào có đòi hỏi gì, vậy mà cô lại giẫm đạp lên tấm lòng của họ. Cô không xứng đáng có được tình yêu và sự cảm thông. Cô đã chẳng còn tư cách gì để đối mặt với họ nữa.
Một tháng sau, Nhạc Hiểu suốt thời gian một tháng không động tĩnh, Nhất Hoàng bị gộp vào AG, nhân sự may là không có thay đổi gì lớn, cô vẫn là tổng giám đốc của Nhất Hoàng, vẫn phải đến để làm việc, nhưng tất cả đều phải nghe theo sắp đặt của AG. Thật không thoải mái gì.
Theo lời của trợ lý nói, hắn đi công tác Thụy Điển, đó cũng chính là lý do mà một tháng nay cô được yên ổn chăm sóc Nam Trấn Ảnh. Nam Trấn Ảnh đã khoẻ hơn trước rất nhiều, chỉ là luôn cứ im lặng như vậy, chưa ra viện được mấy ngày đã điên cuồng vùi đầu vào công việc. Hắn làm việc đến đáng sợ, ngay cả Triệu Triết cùng A Bàng đều không thể cản được hắn. Trở lại, nhưng hắn vẫn là hắn tàn bạo của ngày trước, Nam Trấn Ảnh không kiêng nể đá mấy kẻ nhân nguy mà chiếm lợi của hắn. Dẹp loạn tổng cục. Năm Trấn Ảnh trở lại như một đòn đánh nặng nề đối với những kẻ phe đối lập. Không biết Nhật Hoàng có hành động gì không, chỉ biết rằng lần trở lại này của Nam Trấn Ảnh không chỉ đơn giản như vậy. Cách hành cử của hắn, dường như giống trả thù hơn.
Gần đây Nam Trân Tâm đã gặp lại Lăng Thiếu Hà, anh lo lắng cho cô rất nhiều. Gặp lại, anh ôm lấy cô, đặt lên mái tóc cô một nụ hôn thật dài của sự nhớ nhung. Cô nằm trong vòng tay anh, rõ ràng là ấm áp như thế, nhưng cô lại run rẩy.
"Trân Tâm, em có biết là thời gian qua anh rất lo lắng cho em hay không? Tại sao không muốn gặp anh? Có chuyện gì hay sao?"
Cô cười gượng, thoát khỏi vòng tay của anh.
"Không có chuyện gì đâu, anh nghĩ nhiều rồi."
"Anh nghĩ nhiều, đúng, anh nghĩ rất nhiều." Lăng Thiếu Hà cầm lấy vai vô, cố đối diện với đôi mắt của cô. Giọng anh trầm ấm, dịu dàng. "Trân Tâm, em là người mà anh muốn che chở, em biết không, có trời mới biết anh muốn che chở cho em đến nhường nào. Anh biết em phải đối diện với rất nhiều chuyện. Em rất mệt mỏi, thế nên hãy để anh thay em gánh vác những chuyện này, được không?"
Cô hổ thẹn nhìn anh, trái tim cô quặn đau, anh chân thành đến thế. Chỉ tiếc cô vẫn không thể.
"Em...."
"Mình kết hôn nhé..." Anh đột nhiên nói.
Cô thẫn thờ, hai mắt tròn nhìn anh. Kết hôn.....anh nói kết hôn.
"Em...."
Anh không để cô kịp trả lời, cứ như thế mà hôn cô.
Nụ hôn của anh thật ấm, nhẹ nhàng, không cuồng bạo chất đầy thù hận như của Nhạc Hiểu, nhưng cô lại sợ hãi đẩy anh ra.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, giọng bất an.
"Không.... Thiếu Hà!!! Thiếu Hà!!"
Lăng Thiếu Hà bị đẩy ra có chút mạnh, vì bất ngờ nên bị ngã ra phía sau, bàn tay va phải lan can đến chảy máu.
Cô hốt hoảng đỡ anh dậy, lúng túng níu lấy tay anh.
"Thiếu Hà....em...em xin lỗi..."
Lăng Thiếu Hà nhìn cô gái nhỏ như sắp khóc đến nơi, liền xoa xoa mái tóc của cô.
"Cô gái ngốc, là anh quá nóng vội, là anh sai, tại sao em phải xin lỗi..."
Cô lắc đầu.
"Không, là em sai...tay...tay anh...."
Lăng Thiếu Hà nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, cười nhạt.
"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi..."
Cô nhăn mặt nhìn tay anh, giọng như nấc.
"Anh đừng nói dối, rõ ràng là rất nghiêm trọng, không được, nhanh, em phải đưa anh đến bệnh viện!!"
Nghe đến bệnh viện, Lăng Thiếu Hà có chút không được tự nhiên, nhưng biểu cảm đó rất nhanh chóng đã bị sự lo lắng của cô che lấp.
"Không cần đâu, anh tự xử lý được."
Nhưng cô không yên tâm vẫn một mực dẫn anh đến bệnh viện.
Sau khi để bác sĩ sơ cứu xong, Lăng Thiếu Hà phải đi tiêm thêm một mũi chống uốn ván. Cô đứng ở bên ngoài đợi anh, cảm thấy bản thân mình thật là đáng ghét, tại sao lúc đó cô lại có thể làm như vậy cơ chứ. Lại làm cho anh bị thương.
Anh nói anh muốn kết hôn với cô, cô tự hỏi bản thân rằng mình có muốn không. Có lẽ là có, và cũng có lẽ là không...nếu như không có sự xuất hiện của Nhạc Hiểu, nếu như không có mối hận thù này của hắn thì có lẽ mọi thứ đã khác.
Trái tim cô bộn bề, sâu thẳm là âu lo không điểm kết.
Lăng Thiếu Hà và cô, đã định sẵn là không có kết quả, cô như thế này, liệu có xứng đáng với anh không. Cô không biết...
Lăng Thiếu Hà đứng từ xa nhìn Nam Trân Tâm thẫn thờ ngồi đó. Giữa ánh nắng vàng, cô mỏng manh như hạt bụi. Anh nhìn lấy mà xót xa, cô gầy đi rất nhiều, cũng khiến anh xót thương rất nhiều, nhưng anh lại chẳng thể làm được gì giúp cho cô. Anh muốn kết hôn với cô, âu cũng chỉ là cách duy nhất anh có thể làm. Anh biết người khiến cô trở nên như vậy là ai. Lăng Thiếu Hà tuy không phải nhân vật máu mặt gì, nhưng ở thành phố này cũng có vài mối quen biết, vì thế không khó để anh có thể biết được người đứng sau AG kia là ai, và hắn đã làm gì để bức ép Nam Trân Tâm. Những lần cô từ chối gặp anh, những lần cô không nghe điện thoại của anh. Anh lo lắng đến phát sốt, cả đêm chờ đợi cô ở ngoài cổng, sương lạnh rơi xuống vai anh như buốt giá, nhưng anh vẫn chờ đợi cô. Và rồi cuối cùng anh cũng đã đợi được cô. Chỉ là lưc ấy trên vai anh, sương như lại buốt thêm vài phần.
Cô bước ra từ chiếc xe BWM xám bạc, tóc cô đã rối bù, khuôn mặt đầy nước mắt, bước chân xuống đường chẳng còn vững nữa. Anh định chạy tới bên cô, bỗng một người đàn ông từ trong xe bước ra, toàn thân hắn cao lớn, khí chất vô cùng nguy hiểm. Lăng Thiếu Hà bỗng trùng chân lại. Chỉ thấy bàng hoàng diễn ra trước mắt. Hắn ta bất ngờ ôm lấy eo cô, bàn tay giữ lấy gáy cô, ngay giây tiếp theo, chính là một nụ hôn đầy cuồng dã.
Đêm ấy mưa rơi, lòng Lăng Thiếu Hà dường như đã chết.
Nhưng anh muốn dùng việc kết hôn để giúp cô thoát khỏi tên ác ma đó, huống hồ, anh yêu cô, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, anh nhất quyết sẽ không buông tay.
"Thiếu Hà??" Bỗng một giọng nói từ phía sau cất lên.
Lăng Thiếu Hà ngoảnh lại.
"Thái Ân?"
Thái Ân đang khệ nệ ôm bệnh án xếp chồng lộn xộn, nhìn Lăng Thiếu Hà đang cầm sổ khám bệnh mà cười hớn hở nói.
"Cậu lại đến khám mắt sao? Nghe nói viện trưởng đã tìm được giác mạc mới cho cậu rồi? Thật tốt quá!"