"Thái Ân?"
"Cậu lại đến khám mắt à, nghe nói viện trưởng tìm được giác mạc cho cậu rồi, thật tốt quá!"
Giọng của Thái Ân hơi lớn, có lẽ chính vì vậy mà đã khiến Nam Trân Tâm chú ý tới. Cô quay đầu lại nhìn, Lăng Thiếu Hà đã tiêm xong, hình như đang nói chuyện với ai đó. Cô nheo mắt nhìn, hoá ra là Thái Ân, bạn thân của anh, cũng là bác sĩ tại bệnh viện này.
Lăng Thiếu Hà hơi gượng gạo một chút, dường như là sợ cô sẽ biết được chuyện gì đó. Vội vàng vỗ vai Thái Ân rồi nói.
"Cảm ơn cậu, tôi...tôi có việc tôi đi trước, lần sau nói chuyện nhé, tạm biệt."
Nói xong liền chạy về phía Nam Trân Tâm. Thái Ân ngơ ngác một hồi, thật không biết Lăng Thiếu Hà sao lại như vậy.
Nam Trân Tâm thấy anh chạy đến có chút lo lắng.
"Anh chạy nhanh như thế làm gì, lỡ như lại..."
Lăng Thiếu Hà cười cười nhìn cô.
"Anh đâu phải đứa trẻ lên ba, lại còn có thể ngã thêm lần nữa hay sao?"
Cô lườm anh một cái, sau, lại nhìn về phía lúc nãy, hỏi anh.
"Lúc nãy là Thái Ân sao? Anh và anh ấy nói chuyện gì thế?"
Lăng Thiếu Hà có chút chột dạ, nhưng lại đem một nụ cười khác để che dấu. Anh kéo tay cô.
"Còn có thể có chuyện gì được chứ, cậu ta là đang thúc giục anh mau mau đem thiệp cưới đến đòi tiền mừng của cậu ta đấy mà."
Cô biết anh đang nói đến điều gì, lời đùa cợt nhưng lại là cả tâm nguyện của anh, cô cố cười, nhưng nụ cười ấy lại khó nhìn đến thê thảm. Phải chi cô dũng cảm thêm một chút, nhẫn tâm thêm một chút nói rõ với anh, chấm dứt với anh, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao...
Nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của anh khi đó...hay ngay cả lúc này cô đều không làm được.
Cô nắm chặt bàn tay mình, trách bản thân...tại sao lại...
Vừa ngu ngốc... vừa nhát gan...
------------------
Hà môn trời về chiều yên bình đến lạ thường. Đời người vốn là một dòng sông phẳng lặng, có gợn sóng, âu cũng là vì làn gió kia.
Dòng đời tấp nập, người đến người đi, để lại, có lẽ cũng chỉ là những bóng hình đã mờ nhoà theo năm tháng. Thế nhưng trước mắt cảnh còn mà người mất này, Nam Trấn Ảnh vẫn là không cách nào chấp nhận nổi.
Căn nhà hoa nhỏ nằm bên cạnh con đường lát đá yên ả, giàn hoa tím vẫn còn đó. Những chậu ngọc lan vẫn còn đó. Ấy vậy mà người con gái hắn yêu, lại cứ thế mà rời đi không một lời trăn chối.
Bóng chiều đã ngả, bóng người đàn ông cao lớn mà đơn côi như một bức tượng cổ đã từ rất lâu nằm ở đó bên bờ biển. Có vài ngư dân đi qua, họ tò mò ngó nhìn bóng lưng ấy, thế nhưng không một ai tiến lên để hỏi. Có lẽ, họ nghĩ đó là một vị khách tha phương, hoặc là họ không nghĩ rằng, tên ngốc A Tứ năm đó, chính là con người này.
Vệt nắng vàng xen đỏ rực nằm trong đôi mắt xám hổ phách sâu thăm thẳm, có một nỗi bi thương không thể nào tả nổi hiện lên trên gương mặt người đàn ông. Gió biển mặn đắng lạnh lẽo luồn qua mái tóc của hắn, lướt qua đôi mi của hắn, và càng là làm lạnh đi trái tim vốn đã ngừng đập này.
Hắn như một người mất đi linh hồn, bàn tay khẽ đưa lên tầm mắt một nửa bức ảnh đã nhoè nát, nụ cười của cô gái đó, lại thêm một lần nữa vừa ngọt ngào vừa chua xót đâm vào trái tim hắn.
Trong sự mơ hồ của bóng ngả, dường như hắn thấy được một người con gái thật xinh đẹp, cô quấn quýt lấy hắn, cười với hắn, cô giống như một đoá ngọc lan tinh khiết, trắng muốt, tinh khôi.
Hắn cười khổ, rồi lại như không quay đầu, trở lại căn nhà hoa, mỗi một vật đều là thấy cảnh nhớ người.
Tử đằng nở hoa tím biếc, rủ xuống như những chuỗi pha lê thật đẹp. Ngày đó cô nói. "Tử đằng như tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu không có gì có thể khuất phục được."
"Vừa có thể làm mát lại vừa có hương thơm. Tử Đằng sinh ra rất có ý nghĩa...!!" Nhạc Ca say xưa tưởng tượng thời gian tử đằng nở hoa, toả xuống dưới giàn. Những chùm hoa tím biếc thơm ngát đung đưa theo gió, vừa e thẹn lại vừa đẹp đẽ. Rực rỡ nhưng không chói mắt. Đến lúc đó có thể ngồi dưới giàn hoa. Từ đây nhìn lên trên thật đẹp. Giống như chốn thần tiên vậy....
Thế nhưng lúc này hoa nở đẹp như vậy...lại không có cô...
Phải...hắn nhớ lại rồi....
Từ lúc hắn bị chiếc xe đó đâm phải, từ lúc hắn ôm xác Nhạc Ca nằm trong biển lửa gào thét. Cho đến khi tỉnh lại, rừng mảnh ký ức như mũi dao sắc nhọn từng nhát từng nhát khiến hắn đớn đau đến quằn quại.
Chiếc nhẫn ngày đó hắn nhẫn tâm vứt đi, vì sao cô lại trân trọng đến vậy, giờ đây hắn đã biết được nguyên do...
Phải yêu thương đến mức nào, phải chân thành đến mức nào cô mới sống chết tiếc thương chiếc nhẫn ấy như vậy cơ chứ. Là cô yêu hắn, không phải sao. Thế mà khi ấy hắn lại nhẫn tâm hành hạ cô, ghen tuông với chính bản thân mình, dày vò cô, khiến cô rơi nước mắt đến cạn khô, khiến cô hận hắn đến thấu xương. Hắn ngốc, quả thật rất ngu ngốc.
Ngày đó, cô gọi hắn một tiếng "A Tứ!!" Có lẽ là đã hy vọng, và có lẽ cũng đã từng thất vọng. Hắn không biết được cô yêu Nam Trấn Ảnh hơn... Hay là yêu A Tứ hơn. Nhưng chỉ cần là cô, mọi thứ hắn đều có thể chấp nhận, chỉ cần cô quay trở về thôi, chỉ cần cô còn xuất hiện trước mặt hắn thôi, thì cô yêu ai còn quan trọng hay sao?
Hắn bỗng chốc sụp đổ. Bước chân hắn gục xuống dưới nền đất lạnh. Ngước nhìn giàn tử đằng đẹp đẽ trước mắt, hắn rơi lệ.
Nếu đời này là một dòng sông, hắn hy vọng mình sẽ không bao giờ gặp cô...dù có phải chấp nhận như dòng nước không tên chảy mãi không nơi trú ngụ, không đích đến, nơi đi, không thuộc về đâu....thì tốt biết mấy, vì không có hắn, cô vẫn sẽ là một cô gái bình thường, có một cuộc sống bình thường hạnh phúc.
Ít nhất, cô vẫn còn sống.
Còn hắn...chỉ là một kẻ không cần tình yêu, có thể không biết đến sự tồn tại của cô, nhưng có lẽ điều này vẫn chỉ là nếu như trong nỗi đau đớn đầy xót xa ấy của hắn. Đối với bất kỳ ai, hay chính hắn, đều là vô cùng xa xỉ.
------------
Màn đêm đã bao trùm khắp nơi. Giữa biết bao những ánh sáng, hắn lại ở nơi tối tăm nhất của cuộc đời.
Nam Trấn Ảnh đã ở Hà Môn được hai ngày, Triệu Triết từ thành phố S đến đây cũng đã được nửa tiếng. A Bang cảm thấy nơi này rất đẹp, mọi ngóc ngách đều chạy đi xem thử.
Nam Trấn Ảnh ngồi trên ghế, trên bàn là một lọ hoa ngọc lan, tay hắn mân mê cánh hoa mịn màng, khuôn mặt không cảm xúc.
"Đại soái, mỏ vàng ở đông bắc chính là của chính phủ, nhà họ Bạc đã nhân lúc ta không để mắt tới mà chiếm lấy, ngoài ra còn tự ý mở rộng khai thác..."
"Đúng đúng đại soái!! Nhất là tên oắt con Bạc Thận đó, hống hách ngang ngược, bọn chúng còn tìm con buôn mua nô lệ về đãi vàng, đối xử vô cùng tàn bạo, thật không có tính người!!" A Bang nhanh nhảu tiếp lời Triệu Triết.
Triệu Triết liếc mắt trừng A Bang một cái. Không cướp lời người khác thì cậu không thể yên ổn sống hay sao.
A Bang biết mình lại làm cho Triệu Triết nghĩ mình ngứa đòn liền vội vàng cười trừ rồi nhanh chóng làm động tác im miệng.
"Lần này hình như không chỉ có mỗi nhà họ Bạc, theo như thuộc hạ điều tra ra được...." Ánh mắt Triệu Triết hơi dò xét nhìn Nam Trấn Ảnh, giọng cậu ta trở nên dè dặt. "...còn có sự tham gia của nhà họ Lâm....và....Nam gia nữa..."
"Nam gia?" Ánh mắt Nam Trấn Ảnh hơi biến đổi.
"Phải đại soái....nhưng là bên các chi, dưới trướng của Nhất Hoàng, nghe nói là của bên công ty chủ làm ra. Tập đoàn tên là....AG thì phải..."
Nam Trấn Ảnh biết Nhất Hoàng vì sai lầm của lão nhị mà rơi vào tay người khác, dù sao hắn cũng không quan tâm đến mấy cái công ty đó, nhưng Anna lại vô cùng để tâm. Dạo này hắn thấy cô rất khác, hay thẫn thờ, suy nghĩ, đôi lúc lại giật mình hoảng sợ, đêm nào cũng gặp ác mộng. Hắn hỏi, cô lại nói chỉ là vì mình thiếu ngủ mà thôi. Hắn cũng không suy nghĩ gì, chỉ dặn dò thím Trần bồi bổ cho cô thêm một chút. Nhưng xem ra, mọi chuyện không có đơn giản như vậy.
"Sai người đi điều tra...rốt cuộc người đứng sau AG đó là ai." Hắn nói.
Triệu Triết gật đầu.
"Vậy còn chuyện mỏ vàng...đại soái, chúng ta nên xử lý như thế nào??"
Nam Trấn Ảnh buông cánh hoa ra, phủi tay, đeo chiếc bao tay da đã thật lâu không dùng đến. Đôi mắt xám hổ phách chợt lạnh như băng. Hắn đứng dậy.
"Thật lâu rồi chưa ngửi được mùi máu. Nếu chúng đã có gan làm...thì tại sao chúng ta lại không có lý do để giết."
Khi từ "giết" uy lực đến kinh người đó phát ra từ miệng hắn. Ngay phút giây đó, Triệu Triết đã biết được rằng Nam Trấn Ảnh hắn, đã thực sự trở lại rồi.
-------------
Lâu đài Chillon, Đại lộ Chillon 21, Veytaux.
Khung cảnh ở Chillon rất thích hợp để người ta thư giãn. Nhạc Hiểu mua lại toà lâu đài này, mục đích cũng chẳng có gì rõ ràng. Hắn đặt tro cốt của Nhạc Ca tại nơi này. Dường như là muốn cô được an nghỉ.
Hắn chôn tro cốt cô dưới một gốc bách tùng lớn, hướng ra phía hồ nước trước mắt.
"Chị biết không...em cứ nghĩ rằng, chỉ cần bản thân mình mạnh mẽ, là có thể bảo vệ được chị, nhưng em lại quá chậm trễ, để chị phải chịu nhiều đau khổ đến vậy, cho đến lúc ra đi... Cũng không được thanh thản..." Hắn cười, nhưng ánh mắt lại bi thương nhìn lên tấm ảnh của cô. Trách cứ.
"Chị còn cười tươi như thế...rõ ràng là bị người ta bắt nạt...vậy mà còn bảo vệ người ra...đúng là ngốc nghếch."
Hắn đứng đó nhìn cô thật lâu, thật lâu cuối cùng cũng rời đi.
"Chị...yên nghỉ nhé...em nhất định sẽ trả thù cho Nhạc gia...cho chị." Hắn nói ra câu đó, nội tâm cũng là giằng xé đến đớn đau.
Bước chân hắn nặng nề. Hắn trả thù Nam gia, nhưng càng lúc càng lấn sâu. Lần này đến Chillon lẽ nào chỉ là vì muốn an táng cho Nhạc Ca thôi ư...thâm tâm hắn có lẽ cũng không biết được rằng. Thực ra là hắn đang chạy trốn. Lần đó....
Nam Trân Tâm phản kháng, bị hắn tra tấn đến ngất đi. Hắn cười đến điên dại, bàn tay nhuốm máu đỏ rực mang theo một nỗi đau không thể chữa lành. Trong bóng tối, máu trên tay hắn và màu rượu vang đỏ như hoà vào làm một, hắn uống cạn ly rượu trên tay. Vị rượu vừa cay vừa ngọt như khiến cổ họng hắn trở nên khó chịu. Hắn đến gần cô, phát hiện cô chỉ còn hơi thở thoi thóp. Bỗng chốc khi ấy hắn có chút hốt hoảng. Hắn nhanh chóng gọi bác sĩ đến.
Cô nằm trên giường, ga giường trắng muốt như càng khiến hắn thấy rõ được dáng hình thê thảm của cô lúc này. Cô gầy quá, giống như chỉ cần hắn chạm nhẹ vào cô là liền vỡ tan vậy.
Bác sĩ nói cô bị suy nhược nghiêm trọng, mất ngủ và có thể mắc chứng rối loạn lo âu. Ngoài ra các vết thương ngoài da cũng cần phải được chăm sóc cho tốt, nếu không sau này sẽ để lại di chứng rất nặng.
Tay hắn có chút run rẩy đưa đến trước mặt cô, trái tim hắn thổn thức, nóng nảy như muốn vén lên vài sợi tóc dính trên mắt cô. Nhưng hắn lại không dám. Lần đầu tiên hắn lại sợ hãi một người con gái. Sợ cô sẽ bị đau bởi động tác của hắn, nhưng nực cười một điều chính là, không phải những đau đớn mà cô đang phải gánh chịu. Chính là do hắn gây ra hay sao?
Đêm đó hắn thức trắng bên cạnh cô, cho đến khi cô tỉnh lại, hắn lại rời đi không một động tĩnh. Giống như là trốn chạy.
Nhạc Hiểu là ác ma, nhưng có lẽ cũng là một đứa trẻ chưa lớn. Hắn ngông cuồng, nhưng thực chất đó lại là sự hiếu thắng của một đứa trẻ đang tuổi nổi loạn. Hắn khao khát được yêu thương, nhưng lại tự giẫm đạp chính bản thân mình. Chối bỏ tình thương của người khác. Đem bạo lực trở thành vũ khí để bảo vệ bản thân, để khẳng định chính mình còn tồn tại, còn lý do để sống trên đời.
Một tháng nay hắn ở lại Chillon, Thụy Điển có rất nhiều nơi đẹp đẽ, hắn đưa Nhạc Ca đi rất nhiều nơi, nhưng cuối cùng lại dừng lại ở Chillon. Nơi an nghỉ này, có lẽ chính là đẹp nhất, yên bình nhất. Hắn muốn Nhạc Ca được thanh thản, hận thù này, nỗi đau này cô không cần phải chịu đựng nữa. Hãy để hắn gánh vác, nhẫn tâm, hãy để hắn nhẫn tâm đi...
Bầu trời âm u đến lạ thường, những giọt mưa cứ rơi mãi rả ích âm ỉ. Nỗi u uất của nó có lẽ cũng như lòng người lúc này. Nhạc Ca ngủ trong lều, lâu lâu lại có vài tiếng cành cây gãy xuống khiến cô giật mình tỉnh dậy, cô ngồi dậy, thở dốc, rồi vội vàng lau đi vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài kia, nước chảy cuồn cuộn, cây cối ngả nghiêng bị gió đùa bỡn.
Cô gái nhỏ nằm trên đùi cô, đang miên man ngủ. Cô tựa vào lều, kéo tấm vải mỏng lên đắp cho cô gái. Bé con trong bụng lại đạp, cô mỉm cười nhẹ nhàng xoa xoa bụng, mỗi ngày trôi qua đều là một trải nghiệm kỳ diệu. Cô từng thời khắc đều trông mong bé con trào đời, thế nhưng đó cũng là từng khắc lo lắng của cô. Nơi này là thâm sâu cùng cốc, chưa kể là bọn người độc ác đó...họ làm sao có thể cho một đứa trẻ sơ sinh xuất hiện, chưa biết chừng khi bọn chúng biết cô mang thai, sẽ dìm chết hai mẹ con cô.
Cô bỗng nhớ đến người đàn ông đó, giờ này hắn đang làm gì, đêm nay của hắn, có lạnh lẽo như hai mẹ con cô không, hay là...trong chăn nệm ấm áp ấy của hắn, đã có người phụ nữ khác cùng đứa con của hai người rồi. Cô tủi thân, nước mắt rơi, buốt giá ôm lấy hai cánh tay mình.
Đêm đen bão tố, Nhạc Ca cùng nỗi lo âu thấp thỏm mãi mãi chẳng thể yên giấc.
Khi cả khu đãi vàng còn đang chìm trong giấc ngủ, thì ở bìa rừng cách đó không xa, không ai biết rằng có một đội quân đang tập kích gần đó.
Triệu Triết đi đầu, mặc một bộ quân phục của lính đặc vụ, tay cầm súng hướng về phía trước.