Lúc ra về, Dương Hy không nỡ rời đi. Lũ trẻ cũng vậy, chúng níu kéo vạt áo của cô, đứa khác ôm chân cô. Không ai nói lời nào với ai. Tất cả quyến luyến đều chứa đựng trong ánh mắt ngây ngô của lũ trẻ.
Dương Hy mỉm cười xoa đầu từng đứa chào tạm biệt.
" Mẹ nhất định sẽ quay lại…"
" Bái bai ba mẹ!"
" Ba mẹ nhớ về thăm tụi con…"
Tụi nhỏ chạy đuổi theo. Dạ Phong cũng không nỡ nhưng anh vẫn đạp ga tăng tốc.
Dương Hy chạnh lòng. Cô quay đầu nhìn lại, lúc này chỉ còn hai hàng cây bên đường.
Trẻ con cần tình thương yêu. Chúng rất ngây thơ. Chúng không có tội. Nếu không yêu thương cũng phải có trách nhiệm với những sai lầm của bản thân. Có điều mấy ai dũng cảm đối mặt với trách nhiệm thiêng liêng nhưng vô cùng nặng nề đó kia chứ?
Định kiến xã hội, cái nhìn và chỉ trích của người khác. Gánh nặng cơm áo gạo tiền và cả tương lai phía trước. Mấy ai có thể mạnh mẽ vượt qua?
Thật ra vui buồn sướng khổ đều do bản thân mình tự nhìn nhận. Cho dù người khác nói đó là đau khổ nhưng bản thân mình cảm thấy đó là hạnh phúc thì chính là hạnh phúc. Lựa chọn là do tự bản thân mỗi người. Vì không ai có thể sống thay cuộc đời của ai cả. Chỉ có bản thân mình mới làm chủ cuộc đời của mình.
Dương Hy ngồi tựa lưng ra sau ghế. Dòng suy nghĩ cứ miên man làm cô nhớ đến nụ cười hiền từ của Dương Thiên. Khi mẹ cô mất, cha cô có thể đi bước nữa. Tuy nhiên ông ấy vẫn ở vậy nuôi cô. Một mình vừa làm cha vừa làm mẹ có lẽ là một quyết định khó khăn. Dương Hy ngẫm thấy Dương Thiên thật khổ. Ông chưa từng một ngày dành cho riêng mình. Liệu hy sinh của ông có phải là khổ sở?
Câu trả lời chỉ có Dương Thiên mới biết. Hối hận hay không cũng chỉ có ông ấy mới có thể trả lời. Nhưng điều chúng ta có thể thấy là Dương Thiên vẫn luôn nở nụ cười trước mặt Dương Hy.
Còn cô sao này sẽ như thế nào?
Dương Hy nghĩ về tương lai có Dạ Phong. Cô mong mỏi có gia đình nhỏ để về. Có nơi để lưu luyến, có nơi để yêu thương. Lúc này, Dương Hy quay sang định hỏi Dạ Phong nhưng lời sắp sửa nói ra khi đến cổ họng thì nghẹn lại. Không khí trong xe trở nên trầm lắng hẳn.
Cô nhìn anh rồi lưỡng lự. Hồi lâu vẫn là không nhịn được nên Dương Hy buộc miệng hỏi:
" Phong...Nếu sau này chúng ta có con và...Nếu em không may gặp chuyện gì đó mà mất đi. Liệu anh có ở vậy nuôi con của chúng ta hay không?"
Gương mặt anh điềm tĩnh, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước:
" Dĩ nhiên là không!"
Nghe đến đây trái tim cô chợt nhói. Phải rồi Phong của cô đâu phải một người đàn ông si tình cơ chứ! Anh còn biết bao người phụ nữ bên ngoài vây quanh. Họ là những người rất rất đẹp thậm chí còn nổi tiếng. Cô có là gì?
Ánh mắt Dương Hy trùng xuống, hai tay nắm chặt vạt áo run rẩy. Cô là đau lòng ư?
Thấy hành động của cô, anh cười nhếch mép. Lấy một tay xoa đầu cô:
" Dương Hy! Tôi phải gọi em là Hy ngốc mới đúng!"
Dạ Phong lại trêu chọc Dương Hy. Cô là đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện tương lai sau này. Anh thì bảo cô là đồ ngốc. Tại sao chứ? Dương Hy quay mắt về phía cửa kính nhìn về phía xa xăm, tâm tình bực dọc khó tả, cảm xúc hỗn loạn đan xen. Phía bên ngoài là đường cao tốc. Vì là cao tốc nên xe chạy rất nhanh, Dương Hy không thấy gì khác ngoài một màu đen u ám. Thỉnh thoảng có ánh đèn từ nhà dân thắp sáng nhưng cũng chỉ vụt qua rồi trả lại xung quanh tầm nhìn của cô một màu đen. Có lẽ cũng giống như tương lai của cô sau này. Thật mờ mịt và tăm tối.
" Hy ngốc! Dĩ nhiên tôi sẽ không lấy người khác. Bởi vì ở cạnh tôi em sao có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ!"
Dương Hy tâm tình vui vẻ trở lại. Cô quay sang nhìn Dạ Phong
" Phong từ lúc nào mà miệng anh lại ngọt đến như vậy?",
" Từ lúc quen một đứa ngốc nghếch như em!"
Sau đó anh chăm chú lái xe cô cũng im lặng không làm phiền anh. Thật ra thì bản thân anh cũng không biết nói gì với cô nhiều hơn. Việc của cha cô anh cũng không biết nên mở miệng nói thế nào. Đành im lặng.
Tay Dạ Phong vỗ lên vô lăng, anh ném cái nhìn đâm chiêu mệt mỏi về phái trước mặt. Anh thở dài...
Dương Hy không biết làm gì nên cô lấy tay nghịch điện thoại.
"Ting"
Điện thoại hiển thị tin tức sốt dẻo: " Trịnh gia hạnh phúc chuẩn bị đám cưới.."
Tay Dương Hy run rẩy ấn vào tin tức vừa rồi. Tấm ảnh gia đình hạnh phúc của Trịnh gia hiện lên. Dương Hy nhìn thật kỹ nét mặt của những người trong ảnh. Quả thật những nụ cười này rất đẹp, rất hạnh phúc.
Dạ Phong quay sang thấy cô chăm chăm nhìn điện thoại xem ảnh của Trịnh gia, đôi mắt cô trùng xuống buồn bã nên anh cất giọng hỏi:
" Hy! Em đang buồn sao?"
Cô gật đầu trả lời:
" Phong! Liệu trên đời này có cái gọi là công bằng? Những gì họ gây ra họ không thấy có lỗi sao?"
Dạ Phong cười nhếch mép. Ánh mắt tuy có hững hờ nhưng giọng nói quả quyết vô cùng:
" Cuộc sống vốn dĩ rất công bằng không theo cách này thì cũng theo cách khác. Nếu không công bằng thì anh sẽ tìm mọi cách để cho nó trở nên công bằng! Tin anh đi Hy!"
Từ ngày chị anh mất anh vẫn luôn tin rằng có một ngày Trịnh Thanh sẽ phải trả giá cho những gì ông ta đã gây ra. Trong thâm tâm anh vẫn luôn muốn biết lý do tại sao. Anh vẫn chờ đợi sự công bằng của tạo hóa.
Điện thoại của anh reo lên. Dạ Phong liếc nhìn dãy số gọi đến. Chắc rằng kết quả điều tra đã có. Anh cẩn thận bật tai nghe bluetooth:
"Ừ!"
" Dạ thiếu! Đã tìm thấy! Gương mặt bị biến dạng được quấn chặt với tảng đá lớn rồi dìm xuống sông. Thời gian tử vong trùng với khoảng thời gian Dương lão gia mất tích. Có điều..."
" Mau nói!"
" Cần phải tiến hành kiểm tra DNA để chắc chắn người gặp nạn là Dương lão gia!"
" Tôi biết rồi! Cậu mau đi xử lí các việc còn lại!"
Dạ Phong tắt máy. Anh nhìn sang Dương Hy
" Chúng ta đi kiểm tra một chút!"
Dương Hy tròn mắt nhìn anh:
" Kiểm tra gì?"
Nếu chưa biết chính xác cũng không nên nói cho Dương Hy thêm phần lo lắng. Dạ Phong tìm đại một lý do nào đó để nói với cô:
" Đi kiểm tra xem chúng ta khi nào thích hợp để có con!"
Lý do này nghe có vẻ hợp lí nhất mà anh có thể nghĩ ra.
Dương Hy nghe đến lý do này gương mặt ngượng chín đỏ.
" Phong? Anh đang nói gì vậy? Kiểm tra gì cơ chứ?"
Cô xoay mặt nhìn ra phía cửa né tránh ánh mắt của anh. Anh thẳng thắn đến thế ư?
Xe rất nhanh đã đến cổng bệnh viện. Dạ Phong vòng qua mở cửa cho Dương Hy.
Dương Hy nghiên người bước xuống xe. Anh nắm tay cô bước vào bệnh viện kiểm tra. Cửa vừa mở, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, Dương Hy khó chịu một chút:
" Ọe..."
Dạ Phong nhíu mày vỗ nhẹ vào lưng cô:
" Dương Hy nói không chừng chưa kiểm tra thì em đã có cốt nhục của tôi!"
" Anh nói đi đâu vậy? Làm sao có thể?"
Anh lấy tay che miệng ho một tiếng:
" Gần đây em có uống thuốc của dì Thu đưa không?"
Cô suy nghĩ một chút. Rõ ràng trên bàn trang điểm có hai lọ thuốc thường ngày dì Thu vẫn căn dặn cô uống. Một lọ viên trắng là vitamin. Viên màu vàng trong lọ còn lại chứa thuốc. Cô vẫn đều đặn uống một viên màu vàng.
Cô nhờ dì Thu căn dặn uống viên màu vàng còn cẩn thận tự kính ghi chú lại. Làm sao có thể như anh nói! Cô khẳng chắc nịch:
" Dĩ nhiên là em vẫn uống thuốc đều đặn!", mét mặt Dương Hy trở nên căn thẳng hơn bao giờ hết.
" Được rồi tôi chỉ nói đùa! Em không cần phải căn thẳng như vậy
Nhưng nếu em có thì càng tốt!"
Dạ Phong đẩy nhẹ lưng Dương Hy thúc giục cô đi vào bên trong...