Dạ Phong đặt hai tay lên vai của Dương Hy, anh cúi người kề sát vào tai cô mà nói:
" Hy! Em yên tâm không đau đâu. Chẳng qua chỉ kiểm tra một chút!"
Dương Hy hừ lạnh một tiếng:
" Anh nói kiểm tra liền lập tức kiểm chẳng thèm hỏi qua ý của người ta!"
" Xin mời cô vào phòng ạ!"
Vị y tá mở cửa nhẹ nhàng mời Dương Hy vào phòng. Cô quay mặt qua nhìn Dạ Phong chu đôi môi hồng hào của mình ra. Dạ Phong biết thái độ của cô với việc kiểm tra như vậy rõ ràng không thích nhưng anh cũng vì muốn tốt cho cô. Nếu DNA không trùng khớp với thi thể kia, có lẽ vẫn còn hy vọng về Dương Thiên. Có lẽ cha cô không sao.
Anh nhìn Dương Hy mỉm cười rồi đẩy nhẹ cô vào phòng.
Dạ Phong đứng bên ngoài chờ đợi. Bệnh viện này là của một người bạn, những gì cần thiết cho việc giám định DNA chắc chắn đã có sắp xếp. Ánh mắt anh trầm tư về phía xa.
Những câu nói lúc nảy làm anh suy nghĩ. Anh đang nghi ngờ chính bản thân mình sao? Có thật cuộc sống này công bằng?
….
Bên trong phòng rất tối và lạnh. Dương Hy có hơi run. Vị bác sĩ nữ nhẹ nhàng thăm hỏi. Sau đó tiến hành một số bước kiểm tra cơ bản và lấy máu:
" Không sao chỉ đau một chút như kiến cắn thôi!'
Dương Hy gật đầu răng cắn chặt môi, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn. Cho đến khi giọng của bác sĩ cất lên lần nữa:
" Xong rồi!"
Dương Hy lúc này mới dám mở mắt ra.
Bác sĩ hỏi cô:
" Năm nay con bao nhiêu tuổi?"
Bác sĩ già nâng giọng kính cẩn thận cho máu vào lọ.
" Dạ con chuẩn bị ăn sinh nhật 19 tuổi!"
" Tuổi còn trẻ như vậy con có chuẩn bị tinh thần cho việc có con chưa?"
" Dạ chưa!"
Cô tỏ vẻ lo lắng. Ánh mắt trùng xuống. Quả thật Dương Hy suy nghĩ rất đơn giản. Cô không biết phía trước như thế nào, tương lai ra sao nhưng nếu có Dạ Phong và Dương Thiên thì ít ra cô vẫn còn chỗ dựa cho mình.
" Thôi được rồi! Tôi chỉ hỏi vậy thôi! Kết quả sẽ được gửi cho Dạ chủ tịch!"
Dương Hy gật đầu bước ra bên ngoài.
" Tách…"
Ánh đèn flash liên tục bật tắt vào mặt của Dương Hy kèm theo những câu hỏi dồn dập:
" Xin lỗi cô phải Dương Hy con của Dương Thiên không vậy ạ?"
" Cô có biết Dương Thiên đã qua đời rồi không?"
" Ba cô được chuyển đến bệnh viện này. Đang nằm đợi cô đến nhận mà cô còn ở đây khám thai sao?"
" Đứa con này của ai? Có phải của Trịnh gia?"
" Cô có biết em chồng của mình vì việc này mà hủy đám cưới không?"
Những câu hỏi dồn dập liên tục làm Dương Hy không biết xoay xở như thế nào. Cô nghe nói đến cha của mình bèn không chịu được mà lớn tiếng:
" Các người nói bậy. Cha của tôi vẫn khỏe mạnh. Các người dựa vào đâu?"
Đám người xô đẩy lấn tới. Họ đông đến mức bảo vệ còn cản không được.
Dương Hy nhíu chân mày đưa ánh mắt căn phẫu nhìn về đám phóng viên:
" Các người dựa vào đâu mà nói lung tung?"
Tên phóng viên hung hăng quăng vào mặt Dương Hy một tấm hình
" Nhìn đi! Hình chụp thi thể đây này. Tôi thật không hiểu cha cô mất mà cô một giọt nước mắt cũng không có. Đã không lo lắng còn đi khám thai. Trên đời này còn có đứa con như vậy? Nói không chừng đứa con trong bụng còn là nghiệt chủng. Lén lút với người khác mà mang!"
Dương Hy ngây người nhặt tấm hình lên. Trong ảnh quả thật là gương mặt với đôi mắt nhắm nghiền của Dương Thiên. Da thịt màu trắng xanh xao. Cả thân người ướt sũng. Cô như mất hết sức lực mà quỵ xuống. Miệng lí nhí gọi:
" Phong ơi! Anh đâu rồi? Có thật không?"
Cô ôm ngực khóc. Đám phóng viên được nước chen lấn đến hỏi dồn dập liên tục không chịu bỏ qua cho cô.
Đột nhiên giọng nói âm trầm hùng dũng cất lên:
" MAU CÚT HẾT CHO TÔI!"
Dạ Phong mạnh mẽ bước đến nét mặt bây giờ của anh giận dữ bức người. Đi theo anh còn có đội bảo vệ.
Vừa rồi anh chỉ vừa đi nghe điện thoại vậy mà ở đây lại loạn hết cả lên. Đám người này còn dám cả gan ức hiếp người của anh?
Tên phóng viên nhếch mép giọng đanh thép hỏi dồn:
" Có phải ngài là chủ tịch Dạ Phong của tập đoàn YeFeng? Dương Hy tiểu thư đây có quan hệ gì với ngài? Hai người vụng trộm sau lưng Trịnh thiếu đúng không? Nghiệt chủng trong bụng là còn của hai người?"
Những lời này quả thật khó nghe. Nhưng anh không trả lời mà nhanh chóng gạt bọn họ sang một bên đến đỡ Dương Hy dậy. Dương Hy thấy anh như tìm được phao cứu sinh của mình. Cô lấy hai tay đặt lên hai cánh tay của anh siết chặt. Mắt ngấn lệ hỏi:
" Phong! Những lời bọn họ vừa nói có thật không anh? Cha của em có thật….? Huhu…"
" Em bình tĩnh đi theo anh!"
Anh đỡ cô dậy. Ôm chặt cô vào lòng. Ngẩn mặt lên nói với đám phóng viên:
" Nghe cho rõ đây là người phụ nữ của tôi. Cô ấy không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Trịnh. Trong bụng cô ấy chắc chắn sẽ là con của tôi. Bây giờ không có thì sau này sẽ có. Các người còn nói lung tung thì chờ nhận thư của luật sư đi!"
Anh hiên ngang ôm cô rời khỏi. Đám phóng viên cuối cùng cũng biết điểm dừng.
" Ting"
Cửa thang máy đóng lại. Không gian rơi vào yên tĩnh. Đến khi cửa thang máy mở ra. Anh đưa cô vào căn phòng VIP của bệnh viện. Cô mới gục xuống, mắt đỏ hoe nhìn anh:
" Anh nói em nghe đi Phong! Có phải là thật không?"
Anh xoay lưng về phía cô. Mặt ngước lên cao, có lẽ hành động này để ngăn nước mắt chảy ra.
Trong thâm tâm anh, ở hoàn cảnh này, ngay lúc này đây, không ai khác có thể thấu hiểu cô như anh. Vì anh đã từng…
Giọng anh trầm lại:
" Cha em mất tích. Chỉ tìm thấy thi thể với gương mặt biến dạng. Thi thể bị dìm ở dưới nước không thể nhận dạng. Y tá chăm sóc cho cha em cũng biến mất…Tôi vì sợ em không chịu được nên trước khi xác định kỹ tôi không trực tiếp nói với em"
Dương Hy như người mất hồn. Cô chạy đến níu lấy tay của Dạ Phong:
" Có nhắm mắt em cũng nhận ra cha. Anh mau dẫn em đi xem. Em xin anh! Xin…anh…"
Vừa rồi cô cảm thấy bầu trời như sụp đổ. Nhưng ít ra lúc này cô vẫn còn một cơ hội. Cô vẫn còn hy vọng.
" Được!"
Anh xoay người dìu cô dậy. Sự việc này lệch ngoài tầm kiểm soát của anh. Nếu không có đám phóng viên vừa rồi. Có thể cô không phải tốn thêm một giọt nước mắt nào cả. Chỉ hận mọi việc đã được sắp xếp sẵn theo kế hoạch.
Anh dùng hai tay của mình đặt lên vai cô. Dù có anh bên cạnh nhưng mỗi bước đi của Dương Hy như bị quả tạ đè lên nặng nề khó mà di chuyển.
Anh và cô đi đến khu nhà nằm tận cuối khuôn viên của bệnh viện. Con đường khá vắng vẻ không có nhiều bác sĩ và bệnh nhân qua lại như những khu khám chữa bệnh.
" Éc…"
Cánh cửa sắt từ từ mở ra. Đón anh và cô là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi ngoài. Người đàn ông bịt kín khẩu trang. Đôi mắt nheo lại, trong đáy mắt chứa đựng sự trầm tĩnh đến lặng.
Trước mắt cô là một màu xám u ám. Trong phòng lạnh chỉ có mỗi một bóng đèn, ánh sáng ở đây không đủ vô cùng âm u.
Người đàn ông trung niên dẫn Dạ Phong và Dương Hy đến phòng lạnh lưu trữ xác. Ông cẩn thận kéo tủ đông ra. Mùi tử khí xộc vào mũi làm họ khẽ nhíu mày.
Dương Hy dựa vào vai Dạ Phong. Có lẽ những gì sắp tới đây sẽ khiến cô gục ngã. Cô lấy tay che miệng kìm lại cơn nấc nghẹn sắp trào lên.
"Ẹc…"
Tủ đông mở ra, người đàn ông trung niên kéo dây kéo túi chứa thi thể xuống:
" Rẹt…"
Dương Hy cắn chặt môi, tay bấu chặt vào Dạ Phong.
Tay chân cô run rẩy, tim như ngưng đập. Trên đôi bàn tay lạnh ngắt kia đang đeo chiếc nhẫn cưới mà ba cô nâng niu. Mắt cô nhòe đi khi thấy những gì đang ở trước mặt.
Bây giờ trong đầu cô chỉ còn một màu đen u ám. Cô ngã người về sau trong vòng tay của Dạ Phong.