Người Dấu Yêu

Chương 415




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 415 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









MAY MẮN ĐỜI NÀY GẶP ĐÚNG NGƯỜI!

Nghe vậy, Tần Bách Noãn trợn mắt, “Đương nhiên chị biết em giải quyết được, nhưng nhà chúng ta cả nể quá mới cho phép Kiều Phỉ Bạch dám gây sự với em ngay trong bữa tiệc của nhà họ Tần. Em yên tâm đi, chị Ba không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”





Nhà họ Tần, chưa bao giờ biết ngậm bồ hòn làm ngọt!





Nghiên Thời Thất ngạc nhiên, trong lòng cũng trào dâng cảm giác ấm áp. Cô cảm nhận được tình cảm nồng ấm, được bảo vệ, được coi trọng, thật sự rất cảm kích.





Ngoài ban công, Lãnh Dịch Trì đứng cùng Tần Bách Duật, trên tay mỗi người đều kẹp một điếu thuốc.





Trong nhà, hai người phụ nữ đang to nhỏ trò chuyện, hai người đàn ông xoay người lại không nhìn bên trong nữa. Tần Bách Duật trầm giọng hỏi, “Anh nói với chị Ba rồi à?”





Mặc dù không nói rõ là chuyện gì, nhưng Lãnh Dịch Trì hiểu.





Lãnh Dịch Trì im lặng một lát, lắc đầu, “Chưa, Tiểu Noãn chưa từng gặp Ôn Xu Tranh bao giờ. Năm nhà họ Ôn xảy ra chuyện, anh và Tiểu Noãn còn chưa đến với nhau.”





Tần Bách Duật đưa thuốc lá lên môi, rít một hơi, phun ra khói mờ, đôi mắt lạnh híp lại, không nói gì.





Lãnh Dịch Trì cúi đầu nhìn điếu thuốc trên tay, khói trắng lượn lờ trong không khí.





Anh xoay người nhìn về phía phòng ngủ, hạ giọng hỏi: “Sau này hai người định thế nào? Dì Hoa gặp Thời Thất rồi, có lẽ cũng không giấu được nhà họ Ôn lâu hơn nữa.”





Ôn Nhĩ Hoa là con gái lớn của Ôn Sùng Lễ ở Đế Kinh, cũng là bác của Ôn Xu Tranh và Ôn Tri Diên.





Cho dù là ở nhà họ Ôn hay nhà họ Kiều thì địa vị của bà đều rất vững vàng.





Hôm nay gặp Nghiên Thời Thất, e rằng Ôn Nhĩ Hoa đã nghi ngờ rồi.





Tần Bách Duật chống hai tay lên lan can ban công cẩm thạch, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ run, ánh mắt sâu thẳm nhìn xa xăm, giọng nói trầm thấp mang theo tia lạnh lẽo, chỉ buông một câu: “Nhà họ Nghiên.”





Lãnh Dịch Trì nhíu mày, từ chối bình luận.





Anh đã nghe Ôn Xu Tranh nói chuyện với Nghiên Thời Thất, cũng coi như đã biết chuyện của Ôn Tri Diên.





Quả thật phải dò xét xem rốt cuộc vợ chồng ông Nghiên che giấu âm mưu gì.





Hai người lặng lẽ hút nốt điếu thuốc, gió đêm hất cổ áo của hai người lên. Lãnh Dịch Trì vừa dựng cổ áo xuống thì nghe Tần Bách Duật nói, “Anh sắp xếp người quản lý chi nhánh bất động sản Tần thị ở Đế Kinh giúp em.”





Lãnh Dịch Trì ngẩn ra không hiểu, “Chuyện gì? Không phải vừa thành lập à? Cậu không tự mình quản lý sao?”





Sau đó, Lãnh Dịch Trì bị ngược cho một mặt đầy máu, bởi vì Tần Bách Duật nói, “Em phải ở bên cô ấy!”





Ở kiểu gì, ở thế nào, Tần Bách Duật không nói.





Mà dù sao Lãnh Dịch Trì cũng không muốn biết!





Sau khi hoàn hồn, Lãnh Dịch Trì âm thầm nuốt ngược hơi lạnh vừa bị sặc, thốt lên: “Lần đầu anh thấy cậu, cậu lạnh như một khối băng ủ thế nào cũng không ấm lên được. Không ngờ bây giờ cậu lại biến thành dải lụa mềm rồi!”





Lãnh Dịch Trì vốn còn định trêu chọc vài câu, nghĩ một lát lại cảm thấy bản thân cũng chẳng khá hơn cậu Tư là bao, đành câm bặt.






Lúc theo đuổi Tần Bách Noãn, anh còn giả vờ tàn tật ngồi xe lăn suốt một năm ròng đây này.





Tình yêu ấy mà, đúng là mẹ nó vô địch!





Mặc kệ các người là Ngọc Hoàng đại đế hay ăn mày đầu đường, gặp phải đều ngoan ngoãn mà phục tùng.





May mắn đời này gặp đúng người, mới có thể mỗi lần gặp nhau đều dịu dàng nhìn cô ấy, nói trăm nghìn lời yêu thương.





Cũng đáng lắm!

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

***





Chín giờ tối hôm đó, tại bãi đỗ xe trấn Phổ Lan.





Trong một chiếc xe thể thao Pagani màu bạc bắt mắt, Mặc Lương Vũ ngồi trên ghế lái hút thuốc, gió lạnh lùa vào qua cửa kính kéo xuống một nửa, phả ngược lại không ít khói thuốc vào trong xe.