Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 603 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 603HÔN THÊ CỦA TÔI, LĂNG MẬT!
Nghiên Thời Thất kéo Ưng Phi Phi và Doãn An Táp cùng ngồi xuống xô pha, cười nói vui vẻ. Cô ngước nhìn Kiều Phỉ Bạch đang đứng trước mặt Kiều Mục và Kiều Kình.
Cô ta đang cúi đầu nói gì đó với hai người họ, nhìn nét mặt có vẻ vô cùng cô đơn tiều tụy.
Kiều Phỉ Bạch có thể tới tham gia tiệc rượu, dám chắc đó là ý của Lăng Mật.
Nhưng cô ta và Mặc Lương Vũ vẫn chưa chịu xuất hiện, điều này khiến cho Nghiên Thời Thất càng thêm hứng thú, muốn xem một lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì đây.
Lăng Mật biết rõ tình hình dầu sôi lửa bỏng của nhà họ Kiều bây giờ mà còn kéo Kiều Phỉ Bạch tới. Hành động đó không phải cố tình làm hai anh em nhà họ Kiều cảm thấy ngột ngạt sao?
***
Khoảng mười phút trôi qua, mọi người trong phòng tụ năm tụ ba chuyện phiếm.
Trong khoảng thời gian này, Nghiên Thời Thất vẫn quan sát mọi cử chỉ hành động của Kiều Phỉ Bạch. Cô ta nói chuyện với hai người họ Kiều xong thì vào trong góc ngồi một mình, mặt cúi gằm không nói không rằng, không ngừng táy máy cái túi xách trên đầu gối.
Dáng vẻ này của cô ta khác biệt một trời một vực với những tư thế vênh váo hất hàm sai bảo người khác trong giới giải trí trước kia.
Nghiên Thời Thất khẽ cười thu hồi tầm mắt, mới cầm đĩa trái cây đưa cho Ưng Phi Phi thì cửa phòng bị đẩy ra, người bước vào đầu tiên là Mặc Lương Vũ diện cả cây vest.
Mà cậu ta còn kéo theo một người, là Lăng Mật.
Trang phục của cậu ta tối nay vô cùng lịch sự trang trọng. Không còn là áo sơ mi hoa và quần bó như thường ngày, hôm nay cậu ta mặc bộ vest thiết kế và áo sơ mi cùng màu, làm tăng lên nét nghiêm túc cao quý cho gương mặt của cậu ấm.
Mặc Lương Vũ nắm tay Lăng Mật, vừa vào cửa là tươi cười ngay, “Xin chào xin chào, xin lỗi, chúng tôi đến muộn rồi!”
Dường như cậu ta rất vui vẻ, nói đoạn bèn kéo Lăng Mật đến sát mình hơn. Dưới ánh đèn, mọi người mới thấy mười ngón tay của cậu ta và Lăng Mật đang đan chặt vào nhau.
Lăng Mật đứng cạnh cậu ta, mặc bộ váy ôm đến gối phối với áo khoác dài cùng tông, mái tóc hiếm khi được búi tròn sau ót.
Nghiên Thời Thất thầm nghĩ, cô ta đâu có sợ lạnh.
Lăng Mật dường như vẫn là người phụ nữ cao ngạo ấy, nhưng kiểu tóc búi cao này hoàn toàn không hợp với phong cách của cô ta, rõ ràng nó ảnh hưởng xấu đến phong cách vốn có của cô ta.
Nghiên Thời Thất nhìn không chớp mắt hai người đến muộn mà vẫn thong dong, tầm mắt không khỏi dừng lại trên bộ vest của Mặc Lương Vũ.
Sao cô nhớ anh Tư cũng có một bộ vest y hệt thế này ấy nhỉ?!
Nghĩ vậy, cô lơ đãng nhìn sang người bên cạnh.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của cô, anh cũng nhìn sang từ xa, đôi mắt màu mực sâu thẳm tựa như lóe lên một tia ẩn ý.
Giờ phút này, tâm tư mỗi người mỗi khác.
Mặc Lương Vũ cười ngây ngô như người không tim không phổi, ai cũng có thể thấy được vẻ mãn nguyện không thể che giấu toát ra từ đuôi mày khóe mắt của cậu ta.
Cậu ta buông tay Lăng Mật, vòng tay qua vai cô ta, kéo sát đến bên người, lên tiếng, “Chính thức giới thiệu với mọi người, vợ chưa cưới của tôi, Lăng Mật!”
Lúc này, Kiều Mục đang vắt chân lên bàn, ngón tay kẹp điếu thuốc chưa châm, nhìn cái bản mặt hưng phấn khó nén của Mặc Lương Vũ, nói móc, “Không cần cậu giới thiệu, người quen cả!”
Nguồn : ngontinh hay.com
Mặc Lương Vũ cười ha hả, “Anh Hai, đâu giống nhau đâu! Người anh quen là Tiểu Mật chơi với chúng ta từ bé, nhưng em giới thiệu Tiểu Mật đây là hôn thê của em mà!”
Giọng điệu cậu ta vô cùng che chở, bất giác ôm Lăng Mật càng chặt hơn, “Vợ chưa cưới của anh, đúng vậy không em?”
Lăng Mật ngước nhìn cậu ta, bốn mắt chạm nhau, khóe môi cong lên mang theo ý cười, đẩy cậu ta ra, “Anh cứ nói bậy đi, để bọn họ cười cho.”
Mặc Lương Vũ mặc kệ cô ta cự nự, vẫn cứ ôm chặt lấy cô ta, khẽ xoay người về phía bức tường dán đầy ảnh, “Bất ngờ dành cho em, có thích không?”
Lăng Mật nhìn theo ánh mắt cậu ta, lúc nhìn thấy bức tường ảnh chụp, ánh mắt rõ ràng sững lại.
Dù sao thì cũng là phụ nữ, nếu nói không cảm động là giả, thật sự là không thể không bị cảm động. Trong hình ghép vô số bức ảnh từ trước đến nay của cô ta, có cả Mặc Lương Vũ.
Cô ta thật không tin nổi, cậu ta lại dành nhiều tâm tư đến như vậy.
Nhưng ngay phút giây Lăng Mật hơi lộ vẻ cảm động, Ưng Phi Phi nhìn bức tường ảnh chụp xong bèn thì thào với âm lượng không lớn không nhỏ, “Thập Thất, bức tường ảnh chụp này y hệt bức tường ảnh chụp ở nhà cậu mà đúng không?”
Bấy giờ, vẻ mặt cảm động của Lăng Mật chợt biến đổi!