Người Quan Trọng

Chương 1




"Gặp được nhau, là một điều tốt đẹp"

Editor: CO6TINY

"Các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón một bạn học mới, em ấy sẽ cùng mọi người chạy đua nước rút cho kì thi Đại học sắp tới. Bạn học Dương Văn Húc, em đứng dậy giới thiệu về mình, cho mọi người cùng làm quen nhé."

Một dáng người thanh tú chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, ánh nắng ban mai nghiêng một góc 45 độ xuyên qua tấm kính trong suốt, đôi mắt mơ màng ngáy ngủ hằn lên trên người đối phương. Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, tóc mái thưa che khuất hàng lông mày, môi mím chặt lộ ra chút bướng bỉnh. Thật ra nếu nhìn kĩ trông cậu khá giống con gái, cho dù nhìn ở góc độ nào đi nữa, cũng bởi làn da trắng như sứ kia, hoặc có lẽ vì hàng lông mi cong vút kia, trông cậu non nớt mềm mại lại vô cùng tinh xảo.

Dương Văn Húc không giới thiệu về mình, chỉ chậm rãi đứng lên rồi lập tức ngồi xuống, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không hé miệng đến một lời.

Học sinh trong lớp ồn ào thì thầm to nhỏ với nhau, Tưởng Đông Hiểu nhìn lướt qua người ngồi bên kia cửa sổ, loáng thoáng nhìn thấy vết đỏ ửng trên mặt đối phương.

Tháng chín tới, cái nóng gay gắt khó chịu cũng sắp lui dần, từng cơn gió thổi qua khiến lòng người thoải mái lạ thường. Thị trấn nhỏ phía Nam bên này, phố xá vẫn tấp nập nhộn nhịp, hoa lá bay phấp phới đầy trời, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương thơm ngát, nhưng người lao động vẫn đang miệt mài làm việc ngoài kia. Lúc này, ánh chiều tàn ló dạng phía cuối chân trời, tiểu khu yên ả thanh bình vô cùng.

Tưởng Đông Hiểu một tay ôm bóng rổ, tay kia dắt xe, hai chân giẫm lên bàn đạp, như gió đêm lao vun vút xuyên qua bóng râm.

"Đông Hiểu đó à, lại chơi bóng rổ mới về hả cháu?" Bà Trương đang trên đường chuẩn bị đến quảng trường nhảy múa hỏi.

"Vâng." Nam sinh cười nói, khoe hàm răng trắng bóc đều tăm tắp ra, rạng rỡ vô cùng.

"Không phải cháu học mười hai rồi sao, còn chạy lung tung bên ngoài nữa, không sợ mẹ mắng hả?"

"Giờ cháu về làm bài đây ạ, bái bai bà Trương." Dứt lời, cậu dậm mạnh bàn đạp phóng xe đi.

Quảng trường rất rộng, mùi cỏ xanh thoảng qua trong gió, một bóng người mặc áo trắng đang đọc sách trên bãi cỏ, trời hơi tối, cũng không nhìn rõ lắm, nhưng bóng dáng thanh tú kia vẫn không khỏi khiến người đi đường phải liếc thêm vài lần. Lưng Tưởng Đông Hiểu mướt rượt mồ hôi, cảm giác nhớt nhác khiến cậu muốn nhanh chóng trở về xối nước lạnh, nhìn thấy bạn học trên bãi cỏ kia, cậu theo thói quen lịch sự chào: "Này cậu!", nhưng người kia vẫn không thèm để ý đến, chả buồn ngẩng đầu lên tiếp tục xem sách của mình, nhưng Tưởng Đông Hiểu cũng không để bụng, sớm đã nghe nói cậu bạn cùng xóm kiêm bạn cùng lớp vừa chuyển tới kia tính tình có hơi kì quặc, nên cũng không bận tâm mấy tiếp tục đạp xe rời đi.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, mẹ Tưởng vội vàng chạy ra. Thấy Tưởng Đông Hiểu đang xếp gọn xe vào trong, bà đưa tay vỗ mạnh bả vai cậu, tiếp đó nói, "Thằng nhóc thối này! Biết mấy giờ rồi không, còn biết xách mặt về đây cơ đấy! Có biết bây giờ con đã lên mười hai chưa, còn chạy lông nhông ngoài đường, còn muốn thi đại học nữa không."

"Aiya, a~ ma mi của con ơi ~ Mẹ ơi, đừng véo, đau."

...

Sáng hôm sau.

"Gần bảy giờ rồi! Còn chưa rời giường nữa!" Giọng mẹ Tưởng từ dưới lầu vọng lên.

Vật thể dưới lớp chăn mỏng trên giường nhúc nhích vài cái rồi bất động, quạt điện cũ kỹ kêu kin kít xoay tròn. Chỉ chốc lát, một bàn tay ám đầy mùi cá duỗi ra ấn tắt, cánh quạt ngừng lại, một lúc sau, rốt cuộc ứhhhhh ~ một tiếng duỗi người dậy! Tưởng Đông Hiểu vén chăn lên, cào cào cái đầu bù xù như ổ gà của mình, đi xuống lầu.

Trên bàn ăn đặt một ly sữa, hai lát bánh mì, thêm quả trứng gà vừa luộc xong còn nóng hổi, mẹ Tưởng nghe người ta nói con cái sắp thi Đại học, phải kịp thời bổ sung dinh dưỡng cho nó, nên bà càng để ý bữa sáng hơn trước.

"A Đông, mẹ ra chợ đây, mau ăn sáng đi để còn tới trường." Mỗi sáng mở mắt ra mẹ Tưởng đều nhắc mãi câu này, bình thường nói xong đã vội biến mất trong màng sương sớm.

"Vâng...."

Bên ngoài im ắng, xem ra mẹ Tưởng đã ra ngoài rồi. Hàng ngày bà đều đến chợ từ rất sớm để bán cá, mỗi khi tới giờ này sẽ mua sữa tươi với trứng gà về cho cậu. Từ khi nhớ được tới nay, cậu chỉ toàn nhìn thấy bóng dáng bận rộn của mẹ, dẫu dài dòng, nhưng rất kiên cường còn...ấm áp... Chàng trai trong gương chớp nhẹ đôi mắt ẩm ướt, phấn chấn mở miệng cười thật tươi.

"Cố lên nào! Tưởng Đông Hiểu..."

Gặp được nhau, cũng chả thể nào báo trước được, có khi người ta cứ thể đến bên bạn, vẫn ở mãi đằng sau đấy nhưng có ai hay đâu, ai ngờ được người xa lạ trước mắt kia chớp mắt một cái đã là người quan trọng nhất đời mình. Dương Văn Húc là ai, ai sẽ biết yêu ai, ai sẽ đau khổ vì ai. Gặp gỡ nhau, là tốt đẹp, hay là đau khổ? Nào ai biết được.

Editor: CO6TINY