Người Quan Trọng

Chương 2




"Người kì lạ"

Editor: CO6TINY

Vạch đếm ngược cho kỳ thi tuyển sinh Đại học ngay từ hôm khai giảng đã bắt đầu phát động, có người đã trang bị đầy đủ hành trang cho mình, khí thế dũng mãnh xông tới đương đầu với nó, tất nhiên, cũng có người mang tâm lý mặc cho số phận đưa đẩy, không ngừng buông thả bản thân. Còn một vài người khác nữa nằm trong phần thiểu số ít ỏi, vẫn bình chân như vại. Những ngày tháng ôn tập của năm cuối cấp 3 ấy, buồn tẻ nhạt nhẽo, còn có không ít học sinh giãy giũa vùng vẫy cố thoát khỏi nó.

Tưởng Đông Hiểu thực ra khá thoải mái, ít nhất cậu vẫn còn thời gian chơi bóng rổ. Kết thúc buổi học, Tưởng Đông Hiểu vội vã chạy xuống sân bóng, khiến không ít bọn con trai trong lớp nhìn phát bực, do chênh lệch điểm số một trời một vực không tưởng, cũng chả hiểu mẹ Tưởng dạy con thế nào, thành tích luôn nằm trong top khiến người người với không tới.

Có điều, Tưởng Đông Hiểu gần đầy không vểnh đuôi đắc chí được nữa, mẹ Tưởng đã tịch thu bóng rổ của cậu rồi, haiz, trẻ ngoan ấy à, vẫn nên nghe lời mẹ mới phải đạo, huống chi người ta còn có bà mẹ kiên cường nỗ lực đến thế.

Trong giờ thể dục.

"A Đông, bóng rổ của ông đâu?" Triệu Minh cùng bàn hỏi.

"Không chơi nữa."

"Thật hả cha?"

Tưởng Đông Hiểu bình tĩnh nói, "Không chơi, ông đi với mấy đứa kia đi."

"Ái chà chà, làm cục cưng ngoan của mẹ hả?"

"Nói bậy gì đó, chỉ là không muốn mẹ tôi buồn thôi."

"Ông đó~ phục mẹ ông luôn."

Xa xa, một bóng người thanh tú yên tĩnh đọc sách dưới gốc đa cổ thụ, dưới ánh mặt trời chói chang, cây đa cổ thụ bên kia trông càng yên ắng tịch mịch. Tưởng Đông Hiểu chú ý tới cái người suốt ngày cứ luôn bày ra bộ dáng như 'lạc trong cõi thần tiên' kia, hoạt động ngoại khóa gì cũng không tham gia, tan lớp giữa tiết cũng ít khi thấy cậu ta ra khỏi lớp, nghe bảo còn nộp đơn không đến tự học tối. Nhưng dù im hơi lặng tiếng thế nào, người khác vẫn rất khó bỏ qua sự tồn tại của cậu, tỉ như ngoại hình, hay điểm số vân vân chẳng hạn...

"A Đông, nhìn ai đó? Ngắm em gái xinh đẹp nào đấy?" Triệu Minh hỏi, nhìn về hướng Tưởng Đông Hiểu đang nhìn, Triệu Minh nhìn thấy một người đang ngồi dưới gốc cây đa.

"Ơ, sao ông còn ở đây, không đi đánh bóng rổ à?" Tưởng Đông Hiểu quay đầu lại nhìn, nói.

Triệu Minh ngồi xuống, "Tôi xem gái xinh với ông nè, khai mau, đang nhìn cô nào?"

"Không có, đừng nói nhảm."

"Này, không phải Dương Văn Húc hả? Sao cậu ta không đi tập thể dục?" Triệu Minh nhìn theo hướng Tưởng Đông Hiểu đang nhìn, nhận ra người đang ngồi dưới gốc đa kia là bạn cùng lớp.

"Có lẽ người ta không thích vận động thôi." Tưởng Đông Hiểu nói.

"Mà nói chứ người này cũng quá đỗi kỳ lạ, nghe mấy đứa con gái trong lớp tám mấy nhỏ tìm cậu ta nói chuyện phiếm, người ta chả thèm hé môi nửa lời, bọn con trai cũng không hơi đâu mắt tới nó, ai tới thằng đó cũng chả thèm liếc mắt một cái."

"Không bằng hai đứa mình tới đó bắt chuyện đi?"

"Hả? Thôi đi." Không đợi Tưởng Đông Hiểu nói xong, Triệu Minh đã đẩy cậu đến gốc đa cổ thụ.

"Này! Sao lại xem sách một mình thế? Cậu không học thể dục hả?" Triệu Minh nở một nụ cười thân thiện, giống như ông chú hiền hòa nhìn trẻ nhỏ.

Dương Văn Húc rời mắt khỏi cuốn sách, vẻ mặt bình tĩnh, sau đó cúi xuống tiếp tục xem. Cảm giác mặt nóng dán mông lạnh thật khiến người ta thấy mình như kẻ biến thái quấy rối dân lành, ít nhất bây giờ Triệu Minh cũng hơi nóng máu. Tưởng Đông Hiểu nín cười, nói: "Đi thôi."

"Xoạch!" Sách bị cướp đi. Dương Văn Húc ngẩng đầu lên, trong con ngươi bình tĩnh kia hiện lên một tia nghi hoặc không kiên nhẫn. Tưởng Đông Hiểu cảm thấy người trước mặt có lẽ giận rồi, bèn khuyên Triệu Minh trả lại sách cho người ta, không ngờ Triệu Minh lại nói: "Cậu đừng có bày ra bộ dáng thanh cao đó dùm, này bạn học, đều là bạn cùng lớp cả, cuối đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cớ gì cứ năm nóng năm lạnh với mọi người thế kia."

Dương Văn Húc mặt không cảm xúc đưa mắt nhìn sinh vật trước mặt này, từ trong mắt cậu, nhìn ra được cậu xem hai người họ như sinh vật ngoài hành tinh không cùng đẳng cấp cũng chẳng cần thiết phải hé miệng.

"Trả sách cho tôi." Tuy giọng nói rất nhẹ nhưng có một sự cố chấp đừng mong nhận thua. Tưởng Đông Hiểu nhìn người trước mặt, nhận ra biểu cảm của người này ngay từ đầu đã không có một tia gợn sóng, rốt cuộc quái nhân gì đây, kỳ quặc thật.

"Được thôi, qua đây cướp này, cướp được thì trả cho cậu." Triệu Minh khiêu khích nói với Dương Văn Húc.

"A Minh đừng quậy nữa, mau trả cho người ta đi." Có chút ngang ngạnh không thèm nói lí rồi, Tưởng Đông Hiểu khuyên.

Nhưng Triệu Minh đã chạy mất hút, thấy chủ nhân cuốn sách cũng không thèm đuổi theo, bèn nói: "Tới đây này, đừng lề mà lề mề như con gái nữa, y tên ẻo lả."

Haiz~ Lời này quá nặng rồi, tuy giọng văng vẳng ở tút đằng xa kia, nhưng Dương Văn Húc nghe rõ mồn một, mấy đứa xung quanh nghe thấy cũng bịt miệng cười trộm. Sắc mặt Dương Văn Húc thoáng chốc trắng bệch.

Trên sân bóng, mọi người nhìn thấy Dương Văn Húc chạy về phía người đang quơ quơ cuốn sách kia trên tay kia. Triệu Minh nhìn thấy người ta đang chạy về phía mình, ác ý xấu xa trong lòng tràn đầy thỏa mãn. Thấy đối phượng sắp đuổi tới kịp, cậu ta chạy vòng lại chỗ Tưởng Đông Hiểu, đem cuốn sách ném cho cậu, giống như ở đây đang diễn ra trận đấu bóng rổ. Tưởng Đông Hiểu nhận sách, nhìn Dương Văn Húc đang chạy về phía mình, muốn đem sách trả lại cho đối phương. Triệu Minh nào biết được bạn cùng bàn ngây ngốc đứng y đó, lấy được sách vẫn không chịu chạy đi, vừa định lên tiếng nhắc nhở, không ngờ sự cố ngoài ý muốn lại bất ngờ xảy ra.

Editor: CO6TINY