Người Tình Sống Mãi Tuổi Hai Mươi Tám

Chương 32: Từ bỏ nổ lực




Lúc vừa khuất hẳn tầm nhìn nhau thì nụ cười trên môi Ngọc Minh cũng theo đó mà vụt tắt. Anh đạp xe một quãng, lúc tới trước nhà thì theo thói quen mà dựng xe vào sát vách. Vừa hay, khi chuẩn bị vào trong thì lại gặp cô Liên bên nhà hàng xóm đi ngang. Vốn cũng chẳng phải chuyện khác thường gì, chỉ là cô Liên lại cất giọng vẻ hỏi han vài câu xã giao:

- Ủa Minh mới học về hả con? Cỡ này tóc dài nhiều rồi nha, cắt lên thêm tí cho nó men.

Anh chỉ đưa mắt nhìn rồi khẽ gật đầu một cách lịch sự để đáp lại, xong cũng nhanh chân bước vào nhà. Người này bình thường cũng không tỏ ra ghét bỏ hay kì thị gì anh, thỉnh thoảng lại còn nói mấy câu bông đùa, không hẳn tệ, nhưng lại đem lại chút cảm giác không tốt nên liền thấy không tiện tiếp xúc cho lắm. Song, Ngọc Minh cũng vội treo cặp lên rồi thay quần áo. Anh bước ra phía bếp úp tạm bát mì để ăn dằn bụng rồi lại quay sang rửa bát. Vừa xong lại bỏ quần áo vào máy giặt rồi đi lau dọn nhà cửa. Chăm chỉ như thế mà cũng chẳng có lấy một lời khen từ mẹ mình. Anh cũng từ bỏ rồi, việc bản thân mong muốn làm hài lòng người phụ nữ mà mình kính yêu, anh biết rõ rằng ngày nào bản thân còn muốn sống một cuộc đời như mình hằng ao ước thì ngày đó mẹ anh sẽ còn thấy ngứa mắt và tỏ ra cay nghiệt. Ngọc Minh cũng không nghĩ thêm nữa, phơi quần áo lên xong anh cũng vội đi học bài. Được đâu tầm khoảng hai tiếng thì anh nghe bên ngoài có tiếng mở cửa, giờ này cũng tầm lúc mẹ anh tan làm. Bỏ chuyện sang một bên, nhìn lại đồng hồ khi này cũng đã gần 4 giờ chiều, anh mới vội vào tắm rửa rồi thay đồng phục đi làm vào. Lúc bước ra khỏi cửa thì anh vô tình bắt gặp mẹ mình đang trò chuyện gì đó với cô Liên hàng xóm. Vốn chỉ định cúi đầu chào một cái rồi giả vờ lờ đi để chuồng, nào ngờ chưa kịp lễ phép thì đã bị lời của cô Liên chặng lại:

- Ủa Minh đi làm hả con? Giỏi vậy ta, con cô lớn già đầu rồi mà giờ nó còn nằm ở nhà xin tiền đi chơi kìa. Không biết chừng nào nó mới bằng được một góc của con nữa.



Ngọc Minh chỉ biết ngơ ra rồi dạ lấy dạ để mong lấp liếm dừng cuộc trò chuyện lại. Mẹ anh bên này vậy mà lại đưa tay lên xoa đầu anh một cái, khóe miệng cũng có hơi cong lên, liền nói:

- Con bé thấy em cực quá nên nó phụ thôi chị, một tháng làm không biết bao nhiêu mà tháng nào cũng đưa cho em hai, ba triệu. Em cũng trang trải thêm được nhiều thứ lắm.

Cho dù khi này là khen hay dè bỉu thì anh cũng muốn lập tức rời khỏi, càng ở thêm một lúc, Ngọc Minh lại càng thấy ngộp ngạt đến lạ. Anh cũng chẳng thấy vui vẻ gì khi nghe mấy lời này, cũng chẳng phải là lời thật lòng thật dạ mà mẹ muốn gửi gắm tới anh. Chỉ là bà thấy hài lòng vì được tiếng thơm lây. Phía này, cô Liên lại à một hơi rồi nói tiếp:

- À mà cô thấy mấy đứa cỡ tuổi con bây giờ hay xỏ khuyên lắm. Minh không đeo hả con? Như phong cách của con thì cô thấy xỏ một bên thôi thì hợp lắm.

Nghe được lời này, nụ cười hài lòng ban nãy cũng vụt tắt, mẹ anh thở ra một hơi xong đáp lại với giọng đầy khó chịu:



- Phong cách cái gì hả chị? Đeo thì đeo cho đàng hoàng, hẳn hoi chứ, nó mà đeo kiểu đó thì em cắt tai nó vứt đi cho rồi.

- Đâu có, tại chị thấy tính nó vậy...

Không đợi cô Liên nói hết lời, mẹ anh vẫn đinh ninh thái độ khó chịu ban nãy rồi xen ngang:

- Tính cách gì hả chị? Cha mẹ sinh mình ra là con gái thì là con gái, là con trai thì là con trai chứ nam không ra nam, nữ không ra nữ thì tính cách gì? Nó cũng chỉ theo phong trào, học đòi từ mấy đứa trên mạng thôi. Em mà biết cho nó dùng điện thoại rồi nó hư như vậy thì em đã không mua rồi.

Cô Liên bên này mới cười gượng gạo một cái, mở lời giải vây:

- Sao em nói nặng vậy, đâu phải cái gì cũng tại điện thoại đâu..

Ngọc Minh đứng lặng như tờ, lời nói có ngấm vào da thịt hay chạm tới trái tim thì anh lúc này cũng không dám thể hiện thái độ bất mãn của mình. Mẹ anh cứ vậy mà ngày một lớn tiếng hơn:

- Chị đừng có bênh vực nó, chị nói vậy nó lại tưởng nó hay rồi làm tới.

Anh thở ra một hơi rồi quay người đi lấy xe đạp, ở lại thêm chút nữa e là chịu không nổi. Rời đi được một quãng xa, nhưng lòng anh vẫn không hết ngứa ngáy, như có mũi tiêm đâm chọt nhưng mà lại chẳng tính là đau. Cảm giác lạ lẫm đến khó nói. Không suy tính thêm nữa, tự dặn lòng nghĩ nhiều là không tốt nên anh cứ vậy mà cho qua rồi tập trung vào làm việc của mình.