Người Xa Lạ Thân Quen

Chương 22: KHÁCH KHÔNG MỜI




Sau khi trở về từ căn hộ của Khả Hân, Phương Mỹ thẫn thờ, cô ta quay lại để xem vở kịch kia của mình liệu có tác dụng như mong muốn hay không thế nhưng mọi chuyện không như cô ta dự tính. Mím chặt môi, móng tay siết chặt, các móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến muốn rỉ máu. Cô ta cố buộc bản thân phải thật bình tĩnh trước thông tin từ việc nghe lén vừa rồi. Cô ta còn có cơ hội. Phải rồi, lúc này bối rối sẽ không thể khiến cô ta kéo Hữu Quân trở về bên cô ta. Cô còn nhiều thông tin hết sức quan trọng từ việc nghe lén Minh Khôi và Khả Hân nói chuyện, có vẻ như bọn họ đã nghi ngờ cô là kẻ dàn dựng ra vụ tai nạn. Bọn họ nói về một đoạn video nào đó. Muốn moi thông tin từ cô, hừ cô đâu phải con ngốc, sẽ không mắc mưu từ bọn họ.

Cô nhấc điện thoại lên, gọi cho một dãy số quen thuộc.

- Tôi đây, tôi muốn anh xử lý một kẻ ngáng chân tôi. Hắn tên Trần Minh Khôi. Đương nhiên nếu xong việc tôi sẽ đưa anh nhiều hơn nữa. nhưng nhớ, nếu lộ ra phải có người chết thay tôi đó biết chưa.

Phương Mỹ hài lòng cúp điện thoại, cô híp đôi mắt xinh đẹp lại nghiền ngẫm, nghe lén Khả Hân và Minh Khôi nói chuyện còn để cô nghe được thêm một thông tin vô cùng quan trọng. Bọn họ có nói đến một vụ tai nạn của nhiều năm về trước, còn nói đến Hạ Vũ. Nhấc điện thoại lên cô gọi cho trợ lí của ba mình, nếu đúng như cô dự đoán thì hẳn tin tức này sẽ khiến cho cô có thêm một cơ hội chia rẽ đôi tình nhân kia.

- Cậu tra cho tôi một thông tin…

Sau khi dặn dò đầu dây bên kia, cô ta cười bí hiểm và bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo cho chính mình. Nếu vụ ly gián lúc nãy không thành công thì cô phải tiếp tục, theo như cô thấy Khả Hân và Hữu Quân hẳn là mới có tình cảm với nhau trong thời gian gần đây. Nếu thế thì tình cảm của bọn họ chưa sâu, chỉ cần cô nhen trong bọn họ một mồi lửa nghi ngờ. Vậy thì tình yêu kia sẽ cháy rụi cùng sự đa nghi của đối phương. Phương Mỹ nhếch mép mỉm cười một nụ cười đắc ý, trên khuôn được trang điểm tỉ mỉ và xinh đẹp kia đã biến mất vẻ ngây thơ mà cô ta tạo ra hàng ngày, thay vào đó là vẻ nham hiểm như một con cáo già đang tính toán làm sao để nuốt chửng con mồi của mình.

Trong căn hộ, Bảo Vy mếu máo chạy sang kể khổ với cháu gái.

- Con nói đi, có đời ai như cậu ta không? Cô đây còn không gấp ấy thế mà cậu ta chạy đi mách anh hai cô là cô có bầu con cậu ta còn đi xem mắt người khác. Thậm chí còn lôi cả trưởng bối nhà cậu ta ra thuyết phục anh hai cho cưới sớm nhất có thể. Còn cái ông thầy bói ba láp ba xàm nữa, cái gì mà tháng này và tháng sau chỉ có ngày kia là ngày tốt chứ.

Một tháng có bao nhiêu là ngày, thế mà lão dám phán ngày nào cũng xấu. Con nói xem ba ngày thì cưới cái nỗi gì? Cô bảo hay sinh Bảo Bảo xong rồi cưới thì ba người họ nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.

- Ha…ha... con nói này, có cưới gấp thì chẳng phải bên nhà trai đã bảo sẽ lo hết hay sao, cô chỉ việc đến lễ đường. Ảnh cưới thì cũng chỉ cần chụp một tấm dựng ở cửa nhà hàng và treo phòng tân hôn thôi. Vậy mà còn ngồi đó than thở cái gì kia chứ, ba ngày đâu có gấp, ngày mai cưới con thấy còn kịp ấy chứ.

Nghe Khả Hân nói vậy Nhật Nam vừa chạy qua cũng chen vào góp vui, tranh thủ thêm lợi thế cho bản thân.

- Cháu gái cháu nói phải, ngày lại mặt chú sẽ chuẩn bị một bao lì xì thật dày… hi… hi…

Anh ta đang cố lấy lòng cháu gái vợ thì nghe cô vợ nhỏ tương lai mình nghến răng nghiến lợi tranh cháu gái và quay sang tìm cứu viện từ cháu rể.

- Cái con ranh, con bênh ai thế hả? Cháu rể, cháu nói một câu công bằng xem.

Hữu Quân ngại ngùng nhìn Bảo Vy, anh nhìn vẻ đáng thương của cô ấy nhưng thật xin lỗi anh cũng không muốn bà xã đại nhân tương lai dỗi với mình.

- Cháu thì cho rằng chỉ cần gặp đúng người, nhanh hay chậm không thành vấn đề. Khả Khả, anh nhớ hình như chúng mình còn quen trước cô út nhà em, vậy mà giờ cô út nhà em cũng đã cưới rồi.



Hữu Quân vừa nói vừa tỏ vẻ đáng thương cọ cọ đầu vào vai Khả Hân. Anh có chút ganh tỵ với Nhật Nam, anh và cô rõ ràng quen biết trước, từ rất lâu về trước thế nhưng đến tận bây giờ thì bọn họ quen nhau trong trí nhớ cô mới vỏn vẹn hai tuần lễ.

- Hazi, Nam à, chúng ta về căn hộ của mình thôi, em không muốn ở đây xem bọn nó show ân ái nữa đâu.

Vừa nói Bảo Vy vừa kéo tay Nhật Nam về phía cửa. Từ ngày tìm được Bảo Vy, anh ta cũng mang hành lý đóng đô tại đây, cư nhiên chiếm dụng căn hộ của Hữu Quân khiến cô đành mặt dày mượn tạm căn hộ của cháu rể tương lai xài tạm. Thế nhưng cô biết Hữu Quân hết sức vui vẻ nhường căn hộ cho cô, để hợp tình hợp lý dọn vào ở cùng Khả Hân. Đừng nói cô út này không tạo cơ họi thêm cho cháu gái nhà mình, cô cũng rất biết điều nhường không gian lại cho đôi trẻ gia tăng thêm tình cảm, kéo gần lại khoảng cách.

Khả Hân nghe Bảo Vy nói vậy thì ngượng ngùng đỏ mặt, cô có phần luống cuống không biết phải nói gì để xua tan không khí xấu hổ này. Như nhìn ra bối rối của cô, Hữu Quân tiến lại kéo cô lại gần anh, anh nâng khuôn mặt cô lên nhìn vào mắt cô sau đó anh vòng tay ôm Khả Hân vào lòng, anh cọ đầu lên hõm vai cô thở dài. Anh chỉ ganh tỵ một chút với bọn họ, cũng không phải muốn làm cô khó xử hay ngượng ngùng, anh biết con đường phía trước còn dài. Lúc trước cô cũng thế, dù mạnh miệng nhưng hay ngượng ngùng và bối rối.

Khi cả hai đang chìm đắm trong sự ngọt ngào thì chuông cửa vang lên, Khả Hân giãy khỏi vòng tay của Hữu Quân, cô cà nhắc đứng lên đi mở cửa. Chân cô đã tháo bột nhưng đi lại vẫn phải cẩn thận.

Trước cửa xuất hiện một cô gái xinh đẹp sắc sảo động lòng người, đôi mắt to tròn long lanh mang vẻ mong manh khiến cho ai trông thấy cũng muốn che chở bảo vệ. Cô gái thấy Khả Hân ra mở cửa thì hết sức ngạc nhiên, cô mở to đôi mắt tròn xinh đẹp. Nói thật đến cô còn có thể bị hớp hồn bởi đôi mắt đó huống chi là phái nam.

- Chị là…???

Hữu Vân quan sát Khả Hân ở cửa, cô mặc một chiếc áo thun rộng và chiếc quần thể thao lửng hết sức năng động và gọn gàng. Nhưng nhìn qua có thể nhìn ra ngay là trang phục mặc ở nhà. Cô dè dặt hỏi với vẻ mặt tò mò. Lúc nãy cô sang nhà bên cạnh, nhưng có vẻ anh hai không ở bên đó. Thấy bên đây sáng đèn cô cứ nghĩ anh hai cô cho bạn mượn căn hộ ở tạm rồi dọn sang đây.

Căn hộ này luôn là bảo bối bất khả xâm phạm của anh hai, từ khi nào thì cho người khác dọn vào ở thế nhỉ. Đang do dự không biết phải hỏi cô gái kia thế nào thì cô nghe giọng anh hai từ trong căn hộ vọng ra.

- Ai thế em?

Hữu Quân thò đầu ngó ra cửa, anh trông thấy vẻ trợn tròn của em gái mình khi anh xuất hiện, anh có chút buồn cười, có cần phải ngạc nhiên đến vậy không.

Hữu Vân không tin vào mắt mình, khi cô nhìn thấy Hữu Quân, anh cũng mặc chiếc áo thun cùng kiểu với cô gái kia, cũng mặc một chiếc quần thể thao lửng, nhìn thế nào thì bộ đồ ở nhà kia chính là đồ đôi. Anh cô từ khi nào mà thay đổi phong cách thế kia, đó có phải là ông anh lạnh lùng quanh năm chỉ thích mỗi suit đen của cô hay không.

- Em đến có việc gì à?

- Anh giao công ty cho em quản rồi nói nghỉ dài hạn. Gọi điện thì không nghe máy, cũng không buồn về nhà. Mẹ bảo em đi tìm xem anh đang ở đâu, mẹ muốn anh trở về nhà một chuyến hình như có chuyện muốn bàn với anh đó. Anh hai, cô gái này là…?

Hữu Vân nhìn bộ đồ đôi ở nhà kia thì có thể biết được mối quan hệ của bọn họ nhưng cô muốn nghe anh hai mình xác nhận, cô không nghĩ Hạ Vũ chỉ mới mất hai năm mà anh hai cô lại dễ dàng yêu một cô gái khác. Cô chỉ đi công tác có bốn tháng thôi, có phải cô đã bỏ qua chuyện gì đó rất thú vị hay không?

- Em chào đi, chị dâu tương lai của em đó.



Hữu Quân kéo Khả Hân đến cạnh, giọng anh dịu dàng đầy cưng chiều giới thiệu cô với em gái của anh khiến Khả Hân cảm thấy ngọt ngào đến chết mất. Phải công nhận, Phan tổng nhà cô vẻ bề ngoài thì luôn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng khi yêu đương lại dịu dàng và ngọt ngào đến khiến người ta tình nguyện chết chìm trong đó.

- Cô ấy là em gái anh à? Xin chào mình là Khả Hân, có thể gọi mình là Khả Khả, rất hân hạnh gặp cậu.

Khả Hân cười ngọt ngào đưa tay làm quen, vừa nhìn thấy cô gái này cô đã thấy rất thích cô ấy. Có một cảm giác thân thiết đến kỳ lạ, mà đến cô cũng không rõ tại sao.

- Xin chào chị dâu tương lai, em là Hữu Vân, em gái của anh Hữu Quân.

Hữu Vân nhìn Khả Hân, nụ cười kia, tính cách kia, mọi thứ đều có đâu đó bóng dáng của Hạ Vũ. Anh trai cô không phải vì quá nhớ Hạ Vũ nên mới kiếm một cô bạn gái thay thế Hạ Vũ đó chứ. Hữu Vân kéo anh trai sang một bên phía cửa hỏi nhỏ.

- Anh làm thế là không công bằng với cô ấy.

- Không như em nghĩ đâu, về kiếm Trần Khanh hỏi cậu ấy, cậu ấy sẽ kể em nghe mọi chuyện.

- Hỏi tớ việc gì?

Trần Khanh thò đầu vào tò mò hỏi. Anh đến trễ vài phút vì bận đỗ xe thế mà có vẻ đã lỡ mất thứ gì đó quan trọng còn liên quan đến mình nữa chứ. Hai người đang to nhỏ thì thầm nhìn kẻ lắm chuyện vừa xuất hiện rồi chẳng trả lời anh ta. Hữu Quân đi vào trong nhà rót hai ly nước trái cây trong tủ lạnh cho hai vị khách không mời mà đến chơi này.

Trần Khanh thú vị nhìn Phan tổng tính cách lạnh nhạt thường ngày chỉ diện mỗi màu đen trong bộ đồ đôi ở nhà mà tỏ ra hứng thú. Cái tên này thì ra cũng để ý đến ý kiến của anh khi hỏi anh phái nữ thích làm gì với bạn trai. Lúc đó anh thuận miệng phán mặc đồ đôi, đi xem phim, dạo phố và làm một số chuyện ngốc nghếch cùng nhau. Ai mà nghĩ đến Phan tổng nhà ta thực sự đi mua một lố quần áo đôi mặc ở nhà còn đa dạng kiểu dáng vì sợ vị kia nhà anh ta khó tính lựa chọn chê không mặc.

Nhưng đáng ngạc nhiên là anh ta không bị trả hàng, cô gái kia chẳng màn phong cách gì ráo, cái gì anh ta mua cô ấy cũng mặc chẳng chê bai hay phàn nàn gì. Thế nên mới có hiện tượng thời trang hỗn loạn hiện nay. Nhưng cậu thực sự không nghĩ Quân cũng sẽ mặc những bộ đồ này. Trần Khanh nhìn Hữu Quân một lượt từ trên xuống phì cười, khi yêu thực sự khiến người ta thành người khác thật đó.

- Cười gì, đừng nói với tôi cậu và Hữu vân nhà tôi không ấu trĩ.

Anh thấy vì Hữu Vân nhà anh thích màu hồng ai kia còn mua cả một đôi tạp dề màu hồng để cùng nhau xuống bếp. Còn đổi một bộ sofa màu hồng để con bé nhà anh mê mẩn mỗi khi đến nhà cậu ta chơi. Mặc đồ đôi ở nhà thì có là gì, chỉ cần Khả Hân vui, anh chẳng để ý. Anh còn nhớ phản ứng vui vẻ của cô khi anh đem những thứ này về và muốn mặc ở nhà cùng cô. Cô hét toáng lên và ôm hôn anh lia lịa, vì nụ cười vui vẻ kia của cô có bắt anh mặc thành cái gì anh cũng tình nguyện làm mà không một chút miễn cưỡng nào.

Trần Khanh gật đầu chào Khả Hân rồi hồ hởi lên tiếng tự giới thiệu.

- Chào em, anh là Trần Khanh, bạn thân của Hữu Quân cũng rất mong sẽ trở thành em rể tương lại của cậu ấy.

Nghe Trần Khanh tự giới thiệu mình với Khả Hân, Hữu Vân không khỏi tò mò đưa mắt dò hỏi anh, anh chỉ gãi đầu gãi tai cười hiền lành nhìn cô ấy rồi ra dấu sẽ giải thích với cô ấy sau. Buổi gặp mặt không hẹn trước này cứ thế diễn ra trong căn hộ ấm cúng của đôi tình nhân trẻ, dần dần những bỡ ngỡ, những lúng túng thay thế dần bởi tiếng cười đùa vô tư và tiếng nói cười dí dỏm của cả khách lẫn chủ nhân.