Người Yêu Cũ là Đỉnh Lưu

Chương 22: Tạp Dề




Xe dừng trước cổng biệt thự.

Một nhóm người lần lượt đi xuống.

Vì mỗi người có ngân sách 100 tệ nên khi xuống xe ai cũng xách theo một chiếc túi mua sắm khổng lồ màu đỏ, nhìn từ xa không giống người nổi tiếng mà giống người làm công vác chiếc túi to vào thành phố.

[ Hahaha tôi chứng minh rồi! Đây không phải là một gameshow tình yêu, đây là một bộ phim hài! ]

[ May mắn thay, Lục lão sư của tôi cao, có đôi chân dài, nổi bật giữa đám đông, nếu không...]

[ Thịt gà? Bạn nói ai là gà? ]

[ Xuân Xuân, nhìn cái mũ gà nhỏ trên đầu anh ấy đi, nó là do ông chủ nhỏ tặng, diễn viên hài đã thực sự đội nó. ]

Lỗ tai Sầm Xuân hơi nóng, luôn cảm thấy có người nói xấu sau lưng mình, vì vậy liền nhìn xung quanh.

[ Xuân Xuân, đừng nhìn nữa, anh không thể nhìn thấy đâu. ]

[ Là fan của mẹ đang gọi~]

Đến đây Lâm Dao Dao đã chuyển đến bên cạnh Tô Yểm Tinh: "Tinh Tinh, trong các món ăn nên lặp đi lặp lại rất nhiều."

Tô Yểm Tinh nói "Ừm.''

Siêu thị nhỏ không có nhiều món ăn.

Đạo diễn đã chọn một nơi không phổ biến như vậy, có lẽ là vì vấn đề an ninh, ít người hơn nên sẽ ít người nhận ra họ hơn, và tai nạn sẽ giảm thiểu.

Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/

Nhưng điều đó cũng để lại ít chỗ cho sự lựa chọn.

Lâm Dao Dao giơ tay: "Đạo diễn! Nếu tôi mua nhiều quá thì sao?"

"Không có việc gì, dù sao cô ăn một mình đi." Cuối cùng đạo diễn Thôi hét lớn qua loa.

Sau đó mọi người bàn bạc để rau vào bếp trước, phân loại xem nặng bao nhiêu, món nào nên để trong tủ lạnh thì cho vào tủ lạnh, món nào không để trong tủ lạnh thì ăn trước.

Một nhóm người xách túi đi vào trong.

Tô Yểm Tinh cũng xách túi vào trong.

Văn Gia đi tới, trong chuyện tình cảm này anh cũng không xuất sắc lắm, phần lớn thời gian anh chỉ lẳng lặng quan sát, khi thấy Tô Yểm Tinh bưng đồ ăn lên, liền nói: "Tô lão sư, để tôi làm."

Tô Yểm Tinh vẫn còn khó chịu với câu "tối nay ăn gì", nhưng khi nghe thấy giọng nói của Văn Gia, cô đột nhiên có suy nghĩ khác.

Hẹn hò yêu đương.

Việc này cũng tốt.

Nghĩ nghĩ, cô cười với anh: "Văn lão sư, là anh sao."

Nụ cười đó hướng về Văn Gia, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên ửng hồng, hai mắt ngấn nước, gãi gãi sau đầu: "A, đúng rồi, là tôi."

Anh ấy đi tới nhận lấy chiếc túi trong tay Tô Yểm Tinh, Tô Yểm Tinh cũng không cự tuyệt, chỉ cười nói: "Được, cảm ơn Văn lão sư."

Giọng nói ấm áp mềm mại lọt vào tai Văn Gia, khiến bước chân anh như nhẹ đi vài phần.

Như thể có sức mạnh vô hạn, anh sải bước về phía trước với hai chiếc túi trên tay.



Tô Yểm Tinh không còn gì để cầm.

Khi bước vào, Lục Dã chậm rãi đi ngang qua cô với đôi chân dài, khi anh đi ngang qua cô, giọng của anh có chút bất cẩn: "Tô lão sư lại chọn con mồi nhanh như vậy?"

"Ừm, rất dễ chịu."

Hai tay chắp sau lưng, Tô Yểm Tinh cũng chậm rãi cười nói: "Lục lão sư rất hiểu tôi."

Cô nói.

"Nói gì thì nói, tôi cũng là anh cả." Lục Dã nói, trong giọng nói mang theo một tia ý cười, sau đó đi ngang qua cô, không quay đầu lại vẫy vẫy tay, "Vậy chúc Tô lão sư vui vẻ."

"Khách sáo rồi."

Tô Yểm Tinh nói xong, nụ cười trên mặt liền biến mất.

Lúc này, Tần Lộ Lệ cũng cầm túi rau đi qua cô.

Tô Yểm Tinh nghe vậy nhỏ giọng nói nhỏ: "Tô lão sư, cô thật cao hứng, lần này cô thắng."

Tô Yểm Tinh:...

???

Cô sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Tần Lộ Lệ, chỉ thấy cô ta đang dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía trước, như thể lời nói đó không phải phát ra từ miệng cô ta.

Nhưng Tô Yểm Tinh chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.

Một ca sĩ giỏi phải có một đôi tai nhạy cảm, có thể xác định các nốt nhỏ khác nhau, có thể xác định các âm giai khác nhau của cùng một nốt, chưa kể đến giọng nói khàn khàn của Tần Lộ Lệ.

Vì thế, Tô Yểm Tinh cũng nghe được giọng nói quái dị kia.

Cô liếc nhìn Tần Lộ Lệ, nhưng cô không hạ giọng mà chỉ mỉm cười với cô.

Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/

Đó là giữa trưa, bầu trời sáng sủa.

Một tia nắng rơi xuống trên má Tô Yểm Tinh, nụ cười của cô quá xán lạn rực rỡ, cô dịu giọng nói: "Không có việc gì, Tần lão sư, cảm ơn lời chúc mừng của cô."

"Tôi cũng không hy vọng mình có thể giành được vị trí đầu tiên."

Tần Lộ Lệ vô thức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy rằng cô gái trước mặt mình quá rực rỡ, như thể cô ấy được sinh ra trong ánh sáng mặt trời.

Nó làm cô nhớ đến những gì cô nhìn thấy trong khuôn viên xanh tươi.

Cô ấy đứng bên cạnh người đàn ông đó một cách vô tư lự, mỉm cười như một thiên thần sẽ không bao giờ bị bao vây bởi những rắc rối, khiến...người ta muốn phá hủy.

Nghĩ đến điều đó, Tần Lộ Lệ mỉm cười:

"Tô lão sư, vậy lần sau tôi cũng chỉ có thể cố gắng hơn."

Nói xong, cô ta thu dọn đồ đạc, nhanh chân đi vào trong.

Tô Yểm Tinh chắp tay sau lưng, tâm trạng vừa rồi không mấy vui vẻ, lúc này lại trở nên cao hứng.

Tốt.

Nấu một bữa ăn là gì.

Kẻ thù không vui.

Cô rất vui.

Về phần Lục Dã...

Trực giác nghĩ tới chuyện không vui, Tô Yểm Tinh cau mày, lập tức bỏ qua chuyện đó.

Ai thèm quan tâm.

Chuông gió vang lên, Tô Yểm Tinh đẩy cửa đi vào.

"Rất nhiều món ăn đều giống nhau," Lâm Dao Dao đau lòng nói với cô, "Tinh Tinh, lát nữa cô nấu làm gì?"

Cố Giao mỉm cười.

Tối hôm qua cùng lên xe buýt, bọn họ dần dần hiểu nhau hơn, không còn đề phòng như trước, trực tiếp nói: "Dao Dao, cô sai rồi, Tô lão sư và Lục lão sư chỉ có thể luộc trứng, cho nhiều món ăn cũng vô dụng."

"Đúng."

Lâm Dao Dao đi tới vỗ vai Tô Yểm Tinh.

Tô Yểm Tinh nhìn cô một cách chán ghét, Lâm Dao Dao vội vàng rút tay lại, "Ồ, tôi xin lỗi, tôi quen rồi, tôi quen rồi."

Cô ấy cười với cô: "Nhưng tôi vẫn muốn nói! Tô lão sư, cho dù cô thật sự luộc một nồi trứng, để thể hiện sự ủng hộ của tôi đối với cô, tôi sẽ quấn lấy cô!"

"Tôi cảm ơn."



Tô Yểm Tinh trợn tròn mắt.

Lâm Dao Dao chỉ vào cô, vỗ vỗ chiếc ghế sofa bên cạnh cười điên cuồng: "Là, là bộ dạng kiêu ngạo này! Chị Cố, chị có thấy cái bộ dạng kiêu ngạo này không, hôm qua nó đã lên hotsearch, thật buồn cười! Hahahaha..."

Cố Giao cũng không thể không cười.

Nhưng cô ấy không nghĩ nó buồn cười, cô ấy chỉ cảm thấy nó dễ thương.

Có lẽ là bởi vì ngoại hình của Tô Yểm Tinh khiến người ta thương yêu, cho dù cô không vui, nhưng với đôi mắt mèo kia, chỉ khiến người ta có cảm giác muốn vuốt tóc mà thôi.

Cô ấy đã chạm vào đầu của Tô Yểm Tinh, khi Tô Yểm Tinh đang bảo vệ búi tóc của mình, cô ấy không thể nhịn được cười, nói: "Được rồi, Tô lão sư, bữa tối tôi sẽ giao cho cô và Lục lão sư."

Tô Yểm Tinh: "Ồ."

Vừa nói, cô vừa nhìn Lục Dã đang dựa vào quầy bếp bên kia.

Anh đút một tay vào túi nhìn cô, nhưng trên mặt không có nụ cười nào.

Người này khi không cười thực ra có chút xa cách, bởi vì nét mặt thâm thuý nên có cảm giác không thân thiện.

Lúc này cũng vậy.

Như nhận ra ánh mắt của cô, anh liếc nhìn cô một cái rồi nói với Cố Giao: "Hy vọng mọi người sẽ không chán ghét tay nghề của Tô lão sư."

Tô Yểm Tinh:...

Cô nghiến răng nghiến lợi: "Lục, lão, sư, lúc nói chuyện thì tự nhìn lại mình đi."

Các bình luận trong phòng livestream:

[ Pfft hahahahahaha Lục lão sư cue Tô lão sư.]

[ Hết rồi, chắc mắt tôi bị què rồi, kỳ thực tôi đã nhìn thấy cảm giác CP giữa hai người họ. ]

[ Nhưng Lục lão sư có vẻ chán ghét]

[ Các người thật phiền phức, tôi vẫn luôn là giáo viên, đây là từ vựng phá tường thứ nguyên gì vậy, cư dân mạng và giáo viên? ]*

*hong hiểu

[ Vâng, giáo viên này, ở đây chúng tôi thường gọi anh ấy là giáo viên. ]

Ở bên kia màn hình, Lục Dã chỉ trả lời: "Không."

Khuôn mặt của Lâm Dao Dao đỏ bừng, cô ấy nhìn Tô Yểm Tinh một lúc và Lục Dã, người đang lười biếng đứng một lúc.

Cố Giao kéo cổ áo cô: "Còn có đồ ăn chưa chia."

Vì vậy, cả nhóm tiếp tục chia các món ăn, món nào nên để trong tủ lạnh thì cho vào tủ đông, món nào nhiều quá thì cho vào tủ mát, tủ lạnh lại đầy ắp.

Phần còn lại là tùy thuộc vào đầu bếp tối nay.

***

Bốn giờ chiều.

Tô Yểm Tinh chợp mắt thức dậy lúc bốn giờ chiều.

Khi vào bếp, cô thấy Tần Lộ Lệ đã ở đó.

Dựa vào bồn rửa tay, đang tùy ý nói chuyện với Sầm Xuân bên cạnh, khi nhìn thấy cô, cô ta giơ tay về phía cô: "Tô lão sư, cô đến rồi sao?''

Tô Yểm Tinh ngưỡng mộ kỹ năng mặt dày của người này.

Nhưng cô đã nhìn thấy rất nhiều người như vậy ở chỗ cha mẹ mình, cũng không ngạc nhiên, vì vậy cô chỉ mỉm cười nói: "Tần lão sư."

Nói xong, cô đi loanh quanh.

Sầm Xuân đứng trước tủ lạnh, dường như đang do dự không biết nên chọn chai nước nào, khi nhìn thấy Tô Yểm Tinh, anh cũng chào hỏi: "Tô lão sư!"

Tô Yểm Tinh rất ngạc nhiên.

Tại sao cậu ấy lại gọi cô là Tô lão sư?

Nhưng cô cũng nói theo: "Sầm lão sư."

Nhà bếp là kiểu bán mở.

Có một bàn nấu ăn dài, Tần Lộ Lệ không còn cách nào khác là tránh đường khi Tô Yểm Tinh đi ngang qua, Tô Yểm Tinh phát hiện ra cô ấy đã lặt một nửa số rau.

Tô Yểm Tinh:...

Việc này thật đáng xấu hổ.

Cô giả vờ nói: "Tần lão sư, tôi làm phiền cô nhiều quá rồi."



"Tô lão sư khách khí rồi. Đạo diễn Thôi chỉ nhờ cô và anh Lục nấu ăn chứ anh ấy không nói sẽ không để chúng tôi giúp.'', Tần Lộ Lệ dường như giải thích, lại cười nói: "Tôi nghĩ, chỉ ăn mà không giúp thì ngại quá, cho nên đến đây lặt và rửa rau."

"Sầm lão sư, anh có nghĩ vậy không?"

Sầm Xuân đang uống được nửa chai nước, suýt nữa bị sặc.

Anh ấy vội vàng xua tay: "Tôi không có."

"Sao phải làm việc nhiều thế?", anh tự tin nói: "Lần sau khán giả bình chọn cho tôi, tôi sẽ bận thôi".

Phòng livestream đều là [ Hahahahaha ].

[ Đồng chí cuộn vương* của tôi định kéo tôi xuống nước, nhưng tôi chỉ muốn nằm bẹp].jpg. ]

*Từ thông dụng trên Internet, là người chiến thắng số lượng nội bộ.

Ví dụ như 10 người tranh giành một vị trí, ai cũng làm việc chăm chỉ, kết quả là ai cũng rất mệt nhưng vẫn chỉ có một người được nhận, người được nhận này được gọi là "cuộn vương".

[ Xuân Xuân anh thật ngu ngốc, quá thẳng thắn. ]

[ Biểu hiện của Tần hoàn toàn thay đổi. ]

[ Thành thật mà nói, tôi ngày càng nghi ngờ về tuyên bố "Tần là bạch nguyệt quang của ảnh đế.'' ]

[ Các bạn có để ý là Tần đã đi loanh quanh Lục Dã trong một thời gian dài, anh ấy chỉ nói tổng cộng ba câu- "Ồ." "Ừm." "Ồ." ]

[ Cười chết đi được, ảnh đế thể hiện rõ thế nào là [xã giao chiếu lệ].jpg. ]

Khi mọi người bàn tán xôn xao, Sầm Xuân chộp lấy một chai nước, bỏ chạy như bị ma đuổi.

Chỉ còn lại Tần Lộ Lệ lúng túng đứng giữa Tô Yểm Tinh và Lục Dã.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ nói vài câu khách sáo chỉ để giữ thể diện cho cô.

Tô Yểm Tinh cũng không thèm để ý, dù sao cô ta cũng làm rất hời hợt.

Cô đi vòng qua cô ta, Lục Dã đang dựa vào quầy bếp khoanh tay nhìn cô: "Tôi có thể làm gì đây?"

"Chúng ta hãy nói trước," cô nhìn vào camera, "Tôi thực sự...''

Như muốn nhấn mạnh, Tô Yểm Tinh lại nói: "Tôi thật sự chỉ biết luộc trứng."

[ Mong muốn sống sót rất mạnh mẽ. ]

[ Chỉ yêu một Tiểu Tinh Tinh thẳng thắn như vậy! ]

[ Hai người chỉ biết nấu trứng ở bên nhau, buồn cười.jpg ]

Lục Dã đứng thẳng người.

"Giúp tôi đeo tạp dề," anh nói, "Tôi không với tới được."

Tô Yểm Tinh:...

Cô nhìn cánh tay dài của anh.

Không được?

Thật là vớ vẩn.