Người Yêu Cũ là Đỉnh Lưu

Chương 23: Mở Miệng




Câu nói này của Lục Dã làm đạo diễn Thôi ở sau màn hình cũng cảm thấy xấu hổ.

Ông ta duỗi thẳng cánh tay mập mạp của mình.

Rất tốt.

Hình như cũng... đủ rồi nhỉ?

Nhìn đôi tay vừa thon dài vừa mạnh mẽ của Lục Dã ở trên màn hình, đạo diễn Thôi không nhịn được xoa xoa mặt, ông ta xem tiếp, đạo diễn trẻ tuổi ở bên cạnh quay đầu lại nhìn ông ta.

Đạo diễn Thôi: "Chuyện gì vậy?"

"Đạo diễn Thôi, cái đó..." Người đạo diễn trẻ tuổi nói: "Ông xem, có phải Lục lão sư có ý gì đó... với Tô lão sư không?"

Đạo diễn Thôi "Hừ" một tiếng: "Thì liên quan gì tới cậu!"

Ông ta vỗ tay vào đầu đối phương: "Lo làm tốt chương trình đi."

Đạo diễn trẻ lúng túng, lúc quay đầu đi còn không nhịn được mà suy nghĩ, tổng đạo diễn đúng là tổng đạo diễn, trong lúc này lại đứng bất động như núi.

Duy chỉ bỏ qua vết đỏ ửng trên khuôn mặt mập mạp kia của đạo diễn Thôi.

Đạo diễn Thôi đang phấn khích.

Ông ta có thể tưởng tượng ra được, đoạn clip này cộng với phần lồng tiếng sau đó sẽ là: "Ma lực của tạp dề tình yêu... "

Quả nhiên mời Lục lão sư đến chương trình này là một việc làm đúng đắn!

Khi đó đưa thư mời cho Lục lão sư, ông ta căn bản không mong đợi anh sẽ đồng ý, chỉ muốn để lại tên tuổi mà thôi, ai ngờ vậy mà lại trúng giải độc đắc!

Nhớ đến ngày khi ông ta nhận điện thoại suýt nữa còn xem cuộc gọi của đối phương là lừa đảo.

Đạo diễn Thôi cảm thấy may mắn vì lúc đó bản thân không cúp máy quá nhanh.

Nếu không thì chương trình này sẽ không nổi tiếng như vậy.

Nếu không có Lục lão sư, không chỉ chủ đề sẽ giảm sút đi rất nhiều, mà còn những người sau đó như, Tô Yểm Tinh, Văn Gia, Cố Giao...

Thì show tình yêu của ông ta có thể đi đến đâu?

Đặc biệt là couple Lục lão sư và Tô Yểm Tinh, đạo diễn Thôi thừa nhận, cho dù ông ta đã có tuổi nhưng khi nhìn thấy cặp đôi trẻ này thì trong lòng cũng dấy lên một con chim tình yêu.

Không có cách nào.

Quá đẹp đôi rồi.

Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/

Nghĩ đến đây, đạo diễn Thôi vội vàng chỉ đạo: "Máy quay số 11, điều chỉnh ống kính xuống một chút, kéo nó quay cận cảnh vào Tô lão sư."

Trong màn hình bọn họ có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tô Yểm Tinh.

Vầng trán nhẵn nhụi, một đôi mắt sáng, ánh mắt lấp lánh...

Như vậy còn có người chê?

Chỉ nghe thấy cô lạnh lùng nói: "Xin lỗi Lục lão sư, năm năm không gặp rồi, tôi không biết tay anh đã bị tàn phế."

[ Ha ha ha ha tại sao tôi chỉ muốn cười khi nghe thấy giọng điệu thẳng thừng như vậy. ]

[ Sao lại có cặp đôi trẻ cãi nhau ở đây! ]

[ Anh Lục tàn phế ha ha ha ha. ]

[ Từ khi nào cô ta lại thẳng thắng không có lễ độ như thế, cô Tô thật sự xem mình là đại tiểu thư sao? ]

[ Woohoo ~ Sao thế đại tiểu thư Tô, chỉ cần anh Lục bằng lòng nhận là được rồi, một lũ gà nhảy chua ngoa. ]

[ Con mắt nào của cô thấy anh Lục chấp nhận thế! ]

Màn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp nhảy qua nhảy lại.

Lục Dã trong màn hình chỉ mỉm cười mà không nói gì, anh nhận lấy chiếc tạp dề mà Tô Yểm Tinh bỏ vào, vội vàng mặc vào.

Tô Yểm Tinh liếc anh một cái: "Lục lão sư, bây giờ tay anh khỏe lại rồi sao?"

Lục Dã mỉm cười trả lời: "Tôi không còn cách, Tô lão sư hung dữ quá, tôi không khỏe không được."

Tô Yểm Tinh:...

Cô hừ một tiếng, tự mình buộc tạp dề lại.

Trên người cô đeo tạp dề hình hoa, cô mặc một chiếc áo sơ mi tay dài sọc xanh, thắt quanh chiếc eo thon của mình, buộc dây buộc thành một chiếc nơ xinh ở phía sau.

Tô Yểm Tinh còn cầm gương soi mang theo trên người ra để chụp ảnh.

Lục Dã cười giễu cợt, anh lười biếng dựa vào quầy bếp khoanh hai tay trước ngực: "Nhìn Tô lão sư không giống như đến đây để nấu ăn, mà ngược lại giống như đến đây để biểu diễn hơn."

"Ồ, vậy anh Lục đến đây để đi catwalk à."

Tô Yểm Tinh liếc nhìn cơ thể Lục Dã từ trên xuống dưới: "Xem ra Tô lão sư cảm thấy tôi rất đẹp trai."

Lục Dã cười cô, hàng lông mày tuấn tú của anh cười lên có cảm giác như trăm hoa đua nở.

Tô Yểm Tinh nhìn đi chỗ khác, cô lẩm bẩm trong miệng: "Không phải sự đẹp trai của anh Lục được cả thế giới công nhận sao."

Năm đó thiếu gia Lục vừa xuất hiện, anh đã trở thành người yêu quốc dân của rất nhiều người, anh chưa từng xuống hạng trong lượt vote ảnh đế.

Có bao nhiêu cô gái đang khóc và gào thét muốn kết hôn với anh trên mạng.

Chỉ tiếc là, thiếu gia Lục không xuống thần đàn, Lục Dã sống rất ẩn dật, ngoại trừ đóng phim ra dường như không có gì lay chuyển được anh ta.

Sau khi nói vài câu hai người cũng không nói chuyện với nhau nữa, phòng bếp chìm vào sự im lặng.

Tô Yểm Tinh rửa rau và lặt rau ở bồn rửa bên cạnh, còn Lục Dã thì chế biến thức ăn, trong nhất thời hình ảnh trở nên cực kỳ hài hòa.

Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/

[ A, tôi đột nhiên không muốn nói gì. ]

[ Lòng tôi đang rất yên tĩnh. ]

[ A, tiểu minh tinh rửa rau tốt thật đấy! Đó là lá mà, đừng ngắt nó chứ... được rồi, hình như cô ấy đã phản ứng lại, cười chết. ]

[ Tuy tay chân của em gái minh tinh vụng về, nhưng em cũng có cố gắng rửa mà. ]

[ Đúng vậy, tôi còn cho rằng cô ấy sẽ than phiền. ]

[ Vậy thì các người không hiểu rõ minh tinh của chúng tôi rồi, mặc dù bây giờ mọi người đều gọi cô ấy là đại tiểu thư, nhưng giang sơn của cô ấy được tạo thành từ từng concert từng concert một, hát hết hai mươi tám bài hát trong ba tiếng đồng hồ, hai tháng đã thu phục được hơn nửa Trung Hoa Dân Quốc. ]

[ +1 ]

[ Tôi còn nhớ khi album thứ hai phát hành, cô ấy bị sốt cao 38.8 độ vẫn khăng khăng hát hết toàn bộ ca khúc chủ đề và hai ca khúc mở đầu, sau khi xuống sân khấu đã trực tiếp đến bệnh viện để truyền nước biển. ]

[ Đúng vậy, tuy minh tinh của chúng tôi tính tình bình thường, nhưng nếu cần cô ấy làm gì cô ấy cũng sẽ làm, cũng giống như đáp ứng bạn học ở Tam Thổ vậy, mặc dù không muốn nhưng minh tinh vẫn sẽ làm~ ]

[ Tôi nhớ đến sự cố tách kệ ha ha ha. ]

[ Em gái ngọt ngào không có gì sánh bằng! ]

Fan Tô Yểm Tinh trong phòng phát trực tiếp dường như đang nhớ lại những chuyện cũ.

Cứ như vậy, người tức giận với chuyện xào couple của cô và đối thủ Lục Dã cũng giảm đi rất nhiều.

[ Làm sao đây. ]

[ Bản thân tôi cũng trở nên cưng chiều. ]

[ Cũng chỉ có thể tiếp tục cưng chiều thôi. ]

Mà một nhóm người khác ở trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ tập trung vào người Lục Dã.

Tay chân anh thon dài, mặc bên trong một chiếc tạp dề nhỏ có hoa văn màu xanh lam, vậy mà cũng không thấy xấu xí một chút nào, cộng thêm chùm tóc bướng bỉnh dựng đứng lên, ngược lại còn toát ra một loại đáng yêu hiếm có khác với ngày thường.

... Đặc biệt là khi anh cầm con dao làm bếp và cắt nhỏ những củ khoai tây do Tô Yểm Tinh đưa lên thớt, làm cho các cư dân mạng càng thêm kinh ngạc.

[ Dm! Kỹ thuật cắt này của thiếu gia Lục được nha, nhanh đến mức tôi chỉ nhìn thấy dư ảnh, lẽ nào anh ấy thật sự biết nấu ăn? ]

[ Tôi nhớ trước đây ảnh đế từng đóng vai sát nhân làm nghề đầu bếp, kỹ thuật cắt ở trong phim cũng rất tốt, lúc đó có rất nhiều người nói anh ấy mời người đóng thế tay, sau đó đạo diễn còn phải đứng ra làm chứng cho anh ấy, khen anh ấy chuyên nghiệp, nói anh ấy có mời một đầu bếp chuyên môn đến nhà để luyện tập. ]

[!!! ]

[ Người ưu tú thì trước sau như một vẫn ưu tú, nhưng tôi vẫn còn nằm bất cần. ]

[ Mà tôi vẫn còn nằm bất cần. ]

[ Mà tôi vẫn còn nằm bất cần. ]

...

Màn đạn bắt đầu xếp dài thành hàng.

Đối với người vừa ưu tú vừa nỗ lực, chắc chắn sẽ không có nhiều người ghét họ.

Hầu hết mọi người đều ngưỡng mộ.

Những người trong phòng khách bên cạnh cũng chú ý đến âm thanh "cạch cạch cạch" liên tục va chạm của dao và thớt, Sầm Xuân vươn đầu qua nhìn rồi "wow" lên một tiếng: "Không tồi nha anh Lục!", "Không giống bộ dạng chỉ biết luộc trứng gà."

Lục Dã không quay đầu lại: "Đúng vậy, tôi còn biết luộc trứng gà nữa."

Sầm Xuân:...

Sầm Xuân quay đầu về.

Lúc này, Tô Yểm Tinh đã rửa xong kha khá thức ăn, cô đứng dậy.

Ánh mắt của Lục Dã xẹt qua cô, khi Tô Yểm Tinh đang lau tay, anh không biết từ đâu mang ra một ống thuốc mỡ.

Tô Yểm Tinh nhìn anh: "Tay."

Lục Dã cúi đầu ra hiệu.

Lúc này Tô Yểm Tinh mới chú ý đến, lòng bàn tay vì ngâm nước trong thời gian dài mà có chút nhăn lại, còn có chút sưng.

Cô mở miệng, còn chưa kịp nói gì Lục Dã đã đưa tay xoa đầu cô: "Này!"

Tô Yểm Tinh né tránh, trừng mắt nhìn anh.

Lục Dã giống như đã đạt được mục đích liền thu tay lại: "Tóc tôi rối rồi!"

Tô Yểm Tinh thấy hơi phiền.

Lục Dã nhún nhún vai, tỏ vẻ không liên quan gì đến anh, quay người tiếp tục, Tô Yểm Tinh mới cầm lấy thuốc mỡ dựa vào thành bồn bôi thuốc.

Sau này, Lục Dã vẫn luôn mang theo thuốc mỡ.

Vì thuốc mỡ này rất có ích với cô, vừa bôi vào liền lập tức có hiệu quả, nhưng đồng thời cũng rất khó mua, thuốc nhập khẩu từ nước ngoài cần phải nhờ người đến bệnh viện mới có thể mua được.

Cô bôi thuốc mỡ mát lạnh lên lòng bàn tay, Tô Yểm Tinh nhìn vết vưng đang dần mất đi trên ngón tay.

Cô im lặng nhìn Lục Dã.

Làn khói ấm áp đang bao trùm lấy anh.

Trước đây Tô Yểm Tinh rất thích nhìn Lục Dã như vậy, khi đó, anh không còn là cậu thiếu niên có vẻ ngoài quá mức xuất chúng được ông trời ban tặng, mà là một người gợi cảm và dịu dàng có thể ôm vào lòng.

Rất dịu dàng, rất vững chắc.

Từ nhỏ cô đã rất thích cảnh khói lửa như vậy.

Gia cảnh của Tô Yểm Tinh rất tốt.

Cuộc sống của người giàu có rất thoải mái, ra vào có tài xế đưa đón, dùng bữa có bảo mẫu, dọn dẹp có người giúp việc.

Muốn ăn sáng uống trà kiểu Quảng Đông thì có thể ngồi máy bay đến đó; muốn thưởng thức hoa anh đào của Nhật Bản thì có thể nhấc chân mà đi, cực quang của Bắc Cực hay là tháp Eiffel của Paris đều có thể...

Nhưng có thể ngồi chung một chỗ, vui vẻ ăn một bữa cơm gia đình như người bình thường với cô lại là một điều vô cùng xa xỉ.

Tài sản khổng lồ dẫn đến sự chia cắt.

Thẩm Nghiên rất yêu cô.

Tô Lê cũng rất yêu cô.

Nhưng bọn họ cũng rất bận, bận xã giao, bận kinh doanh, bên ngoài luôn có những chuyện còn quan trọng hơn cô gấp nghìn gấp vạn lần.

Từ nhỏ cô chỉ ngồi một mình trong căn phòng khách trống rỗng, tự mình ăn hết một bữa ăn.

Vì vậy cô rất thích đến nhà cậu mợ.

Vì nhà cậu mợ luôn có những món ngon, còn có em họ có thể cãi nhau với cô, vừa náo nhiệt vừa viên mãn.

Sau khi ở cùng với Lục Dã, cô cũng chỉ thích sống trong một căn chung cư không quá lớn.

Vì không quá lớn mà bọn họ vùi đầu vào cùng một chỗ, vừa ngẩng đầu lad có thể nhìn thấy nhau, bọn họ ở cùng trên một chiếc giường, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau ra ngoài lại cùng nhau trở về nhà, khi anh cảm thấy vui sẽ làm cho cô cả một bàn thức ăn ngon.

Mặc dù hành động nấu ăn như vậy đặt ở trên người Lục Dã rất khó tin.

Có lẽ anh nên là Narciso trên thần đàn.

Narciso rời khỏi thần đàn bước vào căn hộ nhỏ của cô, giống như một cậu thiếu niên bình thường, biết hôn cô, ôm cô, biết khó chịu vì dục vọng, biết vì tính cách ương ngạnh của cô mà phớt lờ người khác.

Nhưng mà cách phớt lờ người khác của anh cũng chỉ là ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ và tức giận cả đêm.

Nếu cô không để ý đến anh, hôm sau anh sẽ nói nặng lời, và tối đó sẽ nấu một món mà cô ghét nhất rồi ăn hết một mình trước mặt cô.

Nhưng nếu nửa chừng cô dỗ dành anh, anh cũng sẽ không giận cô quá lâu.

Khi đó, anh sẽ tựa đầu vào vai cô, có chút ranh mãnh, và một chút vô tội nói: "Tinh Tinh, anh muốn... "

Có lẽ là vì cảm xúc mãnh liệt, ngược lại sẽ khơi dậy những ham muốn lặp đi lặp lại của con người.

Mỗi lúc như vậy, anh sẽ làm rất lợi hại, còn có chút xấu xa, anh sẽ hành hạ cho đến khi cô khóc ra nước mắt cầu xin anh thì anh mới kết thúc, cứ như đại thiếu gia cuối cùng cũng đã chiếm được tòa thành của cô.

...

Nghĩ lại thì, bọn họ đã từng rất tốt.

Tốt đến mức cho rằng sẽ không bao giờ rời xa.

Nhưng có lẽ mỗi một cặp đôi khi còn tình cảm mặn nồng với nhau đều sẽ cho rằng đối phương là độc nhất vô nhị, không gì có thể thay thế được.

...

Tô Yểm Tinh nhìn bóng lưng của Lục Dã, anh dường như cảm giác được, đột nhiên quay đầu lại nhìn, dưới hàng lông mi dài màu xanh kia, là một đôi mắt lưu luyến như biển sâu.

Tô Yểm Tinh biết, anh nhất định cũng nhớ đến hình ảnh hai người từng ở bên nhau.

Cô bị anh nhìn một bước, tay không tự chủ mà chống vào một bên bồn, cũng không biết đã đụng phải thứ gì, chỉ nghe thấy một tiếng "leng keng leng keng", có thứ gì đó rơi xuống đất.

Cô vội khom lưng đi nhặt, mới đụng vào, đầu đã bị đập trúng.

Ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Lục Dã cũng khom người xuống nhặt đồ, trán cũng đụng vào cô.

Khoảng cách của hai người quá gần, gần đến mức giống như một giây sau anh liền có thể hôn cô.

Tô Yểm Tinh ý thức được muốn lùi về phía sau, lại nhìn thấy Lục Dã đột nhiên nhướng mày cười với cô, còn không đợi cô kịp hiểu được ý nghĩa của nụ cười đó, anh đã đè một tay khác sau gáy và hôn cô: "Mở miệng."

Anh nói.