Nguyên Thủy Thời Đại

Chương 170: Saita lên âm mưu




Tuy chưa nhìn thấy bộ dáng của bầy thú kia, thế nhưng Minh Vũ cũng đã mườn tượng ra được chúng là loại động vật gì rồi.

Thân hình giống hươu, đầu không có sừng, màu sắc khác nhau, thì hết chín phần là ngựa hoang đồng cỏ rồi.

Đồng cỏ chính là nới thích hợp để sinh tồn và phát triển các loài động vật ăn cỏ cở lớn hay cở trung trung.

Kiểu như Voi, Hà Mã, Tê Giác, hay những loài thú ăn cỏ sống theo từng bầy lớn, như Linh Dương, Sơn Dương, Hươu, Ngựa Vằn , Trâu và cả Ngựa.

Ngựa chính là một loại động vật có thể thuần hóa làm vật cưỡi cũng như vật kéo cực kỳ tốt, chúng là một loại động vật có tính bầy đàn rất cao, như vậy chỉ cần thuần hóa con đầu đàn thì những con khác trong đàn hết chín phần cũng sẽ được đồng hóa theo.

Trâu tuy có sức khỏe và độ bền bỉ cực kỳ tốt, nhưng so với ngựa thì vẫn kém xa về mặt tốt độ và chuyển hướng chạy một cách nhanh chóng.

Vì không có động khác thay thế, nên Minh Vũ phải bắt trâu đi cưỡi, nếu như lúc này phát hiện ra một bầy người thì Minh Vũ quyết tâm bắt cho bằng được tất cả bầy ngựa hoang này.

Còn về phần ngựa vằn, dọc đường Minh Vũ cũng phát hiện ra khoảng hai bầy lớn có số lượng trên 200 con mỗi bầy, thế nhưng hắn không có ý định thuần hóa ngựa vằn làm vật cưỡi hay thú nuôi.

Có thể nói ngựa vằn là một trong những giống loài ăn cỏ hắc dịch nhất, không khác gì những con thú lưu manh. Bọn chúng rất là hiếu chiến, nhưng cũng rất dễ bị kinh sợ.

Mà phương thức chiến đấu của chúng cũng thật là đê tiện, đó là cắn, bọn chúng ngoài việt đá chân ra thì phương thức thứ hai đó chính là cắn nhau.

Thử nghĩ mà coi, khi vòa chiến đấu giửa hai bên, kỵ binh hai bên không ngừng chạy nước rút xông vào nhau, tiếng hét thảm vang đầy trời. như thế sẽ dọa sợ chết những con ngựa vằn ngu ngốc.

Mà còn chưa tính chúng còn có thể cắn lấy tai nhau khi di chuyển, như vật với một giống loài không có tính kỹ luật, hiếu chiến, nhưng lại nhác gan kia sẽ làm gì cho một đội quân.

Mà cho dù dùng nó kéo xe cũng không được, thì bộ khung xương của chúng không phù hợp với yêu cầu, vì xương lưng và đùi chúng khá yếu.

Từ những đặc điểm trên loại ngựa vằn chỉ có thể cung cấp thịt và da mà thôi, không khác gì những loại động vật ăn cỏ khác.

Bữa tôi hôm đấy, không khí đã dịu đi rất nhiều, không biết là có phải phụ cận quanh đây có nhiều cây xanh hay không, mà trong đêm đó mọi người rất dễ chìm trong giấc ngủ.

Minh Vũ đương nhiên là mặt cực dày xông vào trong lều trại của Melly mà ngủ cùng nàng, phải nói ngủ cùng phụ nữ là thích nhất một tay sờ ngực, một tay sờ mông, ngủ một giấc cho đến tận sáng.

Mà dường như Melly cũng thích cái cảm giác khi có người ôm khi ngủ. khi nàng được hắn ôm ngủ, sẽ ngủ được sâu hơn, tuy cái tay tên kia lúc ngủ cũng không ngừng quấy phá nàng.

Một đêm an bình đối với nhóm người Minh Vũ, nhưng lại không yên bình tại vùng đồng cỏ hoang dã này.

Vào ban đêm cũng là thời gian hoạt động mạnh mẽ của các loài động vật săn mồi về đêm như rắn, sói, linh cẩu, thậm chí là những loài động vật khác mà Minh Vũ cũng không hề biết đến.

Mà cách nơi đóng cứ bộ lạc Đại Việt không xa về phía đông chừng một ngày đi bộ, đó cũng là nơi đồn trú của một bộ lạc khác, cái bộ lạc này cũng đến từ rừng vùng núi phía bắc, bộ lạc Sầm Sơn.

Thật không ngờ ngoài bộ lạc Đồ Sơn ra thì bộ lạc Sầm Sơn cũng đi đến vùng đồng cỏ này, thậm chí còn đến sớm hơn gần nữa tháng.

Saita vẫn bộ dáng như củ, thân hình cao lớn cơ bắp cuồng cuộn khắp người, đó chính là hình mẫu lý tưởng của các phụ nữ bộ lạc Sầm Sơn.

Thế nhưng lúc này đứng kế bên Saita là một người phụ nữ cũng có dáng người hình mẫu của một nữ chiến binh, hai người kết hợp với nhau quả thật là một sự hoàn mỹ nhất.

Người phụ nữ này không ai khác đó chính là Uver người đã từng lập mưu hãm hại Melly cũng như là khiếp sợ với lực chiến đấu của bộ lạc Đại Việt mà rút lui ra khỏi lãnh địa bọn họ.

Uver đã dẫn theo gần 500 chiến binh của mình gia nhập bộ lạc Sầm Sơn, nơi mà có người mà ả ta cho là mạnh mẽ nhất giữa các bộ lạc. Saita thủ lĩnh bộ lạc Sầm Sơn.

Người của bộ lạc Sầm Sơn cũng không hề hay biết là ở giữa vùng đồng cỏ lại có một cái hộ trao đổi cực lớn, có thể trao đổi được rất nhiều thứ hữu ít đễ chuẩn bị cho mùa đông. Đó là mai rùa, thứ duy nhất chỉ có thể tìm thấy trao đổi ở vùng đồng cỏ này mà thôi.

Mai rùa có tác dụng tương tự nồi sành của bộ lạc Đá Lớn, có thể dùng để nấu thức ăn, nhưng độ bền sẽ không bằng nổi sành và nước nấu bên trong cũng lâu hơn rất nhiều.

Đó là nguyên nhân thứ nhất mà thôi, còn nguyên nhân thứ hai là bọn họ có thể săn bắt thú ở đồng cỏ này, thú ở đây rất nhiều bắt hoài không hết.

Chính vì lẽ đó Saitai mới có chuyến đi đến đồng cỏ này. Hắn dự định sẽ săn thật nhiều thú lấy da cùng thịt để rồi vào mùa đông bọn họ sẽ tranh thủ tiêu diệt bộ lạc Đá Lớn lấy đi cách bọn họ làm ra nồi sành cũng như đoạt lại Melly từ trong tay tên thủ lĩnh bộ lạc Đá Lớn yếu ớt kia.

Tuy có Uver trong tay, thế nhưng Saita vẫn chưa hài lòng, bởi vì hắn luôn cho rằng trong tất cả các bộ lạc tại nơi đây chỉ có Melly mới là người mạnh nhất, giỏi nhất, chỉ có như thế, mới đủ tố chất sinh con cho hắn, con của hắn sau này cũng sẽ trỡ thành người mạnh nhất các bộ lạc, giống như hắn vậy.

Trong những ngày vừa qua, Saita cùng đồng bọn đã săn giết được rất nhiều thú ăn cỏ, mỗi ngày sối lượng lên tới 7 -8 con thậm chí có ngày lên đến 10 con. Những con thú kia bao gồm, linh dương, sơn dương, trâu đồng cỏ.

Dường như bọn họ đây là lần đầu tiên săn được nhiều thú lớn đến như thế, chỉ trong thời gian ngắn mà bọn họ đã tích góp hơn 100 tấm da thú lớn. với số lượng da thú đó do dù bọn bọn tích góp trong 2 năm vẫn không đủ.

Saita lúc này mới hiểu tại sao bộ lạc Syk lại mạnh mẽ như thế, bởi vì bọn họ đi ra vùng đồng cỏ, vùng đồng cỏ rất nhiều tài nguyên, thú săn hoài không hết. chỉ cần phục kích nơi gần nguồng nước thì thú sẽ tự mò tới mà thôi.

Nhưng hắn ta không hề biết, mọi thứ mà hắn có được lúc này đều là do Uver mà ra, trong suốt quãng đường nàng ta không ngừng nói về những kiến thức của mình về đồng cỏ cho hắn nghe cũng như vị trí của khe nước và nơi phục kích thu hoang tốt nhất.

“ Saita! Ngươi đang nghĩ gì thế!” Uver đang ngồi cạnh đống lửa, trên tay nàng là một xiên một quả tim đang được nướng trên bếp lửa.

Bộ lạc Sầm Sơn quan niệm, tim chính là bộ phật thiết yếu nhất của động vật, vì thế tim là nơi ăn tốt nhất, vì thế chỉ có người có công lớn hay thủ lĩnh và Vu mới có quyền được ăn tim mà thôi.

Ăn Tim cũng chính là biểu tượng sức mạnh của bộ lạc Sầm Sơn, Uver đang nướng trái tim thuộc về mình, đồng thời ánh mắt nhu tình nhìn về Saita đang đứng. từng ánh lửa bập bùng càng tô thêm vẽ kiệt tác hoàn mỹ của một vị chiến binh.

“ ta đang dự định! Vào mùa đông ta sẽ liên minh các bộ lạc với nhau để tiêu diệt bộ lạc Đá Lớn!”

“ bằng cách nào! Bộ lạc bọn chúng có thứ vũ khí rất lợi hại, có thể trong một đêm giết cả một bầy chim đồng cỏ!” Uver nhắc đến chuyện kia làm cho Saita có chút không vui

“ ta có cách! Chỉ cần đủ lợi! bọn họ sẽ giúp ta thôi!” Saita âm hiểm nói.

“ bộ lạc bọn chúng có cách làm ra nồi, nồi rất quan trọng, dùng rất tốt, ngưng giá rất cao! Chỉ cần thông báo cho những bộ lạc khác biết, chỉ cần đánh bộ lạc Đá Lớn, nồi của bọn họ sẽ được chia đều, ngay cả cách làm ra nồi cũng sẽ đem cho bọn họ!”

“ ta không tin với điều kiện kia, bọn họ sẽ không đồng ý!” Saita cười âm hiểm.

“ tốt! quá tốt! ngươi là tốt nhất!” Uver nghe Sai ta nói thế cười thích chí không ngậm được mồm.

Nàng ta định cắn trái tim đã được nướng chín kia, thì lại có một cảm giác buồn nôn ập đến, nàng ta nôn ọe không ngừng….