Nguyên Thủy Thời Đại

Chương 171: Rừng Ngập Mặn Nguyên Sinh




Mà cũng cách nơi đóng trú bộ lạc Sầm Sơn không bao xa, khoảng cách cũng chỉ nửa ngày đi đường bộ lạc Đồ Sơn cũng đang tụ tập tại nơi này,số lượng hơn 100 người lúc ban đầu, lúc này chỉ còn khoảng 100 người.

Lúc này Bamma thủ lĩnh bộ lạc đang ngồi cùng các chiến binh bộ lạc ăn tối, trên bếp lửa là một con Linh Dương to thịt đã được cắt ra phân nửa, chỉ còn một ít ở xương sườn mà thôi.

“ ngày hôm nay thu hoạch không tệ!” Bamma thích chí nói.

“ Thủ Lĩnh! Tại sao ngươi biết đồng cỏ này rất dễ săn thú!” một tên chiến binh có bộ dạng to con,nhưng cũng có mấy phần ngu ngốc giống Orc ồm ồm lên tiếng.

“ ta từng bị bộ lạc ăn thịt người bắt đi, nhưng may ta chạy thoát khỏi. “ Bamma nhớ lại ký ức khi xưa, trên khuôn mặt phong trần của hắn để lộ ra một vẻ tang thươngs cùng tiếc nuối.

“ năm đó ta cùng rất nhiều người bị bắt, trong đó có Vu bộ lạc Đá Lớn nữa.! khi đó Lão Vu kia lớn hơn ta rất nhiều! bọn ta cùng nhau bị nhốt tại một cái chuồng, hằng ngày chỉ biết gặm cỏ vỏ cây mà sống.”

Bamma trầm ngâm một chút rồi nói tiếp.

“ rồi bọn ta bị bắt đi đến chỗ này để chuẩn bị làm hội trao đổi. nhưng rất may giữa đường lại bị một bầy Linh Cẩu tập kích, bọn ta may mắn sống sót rời khỏi đồng cỏ này.!”

“ Thủ Lĩnh thật lợi hại!” mấy tên xung quanh nghe thủ lĩnh kể chuyện chưa, nghe thế liền khen không dứt miệng.

Phải nói cái thói nịnh hót vỗ mông ngựa ở thời kỳ nào cũng có, mà bản thân Bamma nghe tộc nhân của mình khen tài giỏi cung thấy bản thân mình cao ngạo hơn một chút so với những thũ lĩnh bộ lạc khác.

Ít nhất hắn ta có thể sống sót từ trong tay bọn chúng, mà còn quay ngược trở lại trao đổi lấy thức ăn, da thú, vũ khí của bọn chúng để cho bộ lạc bản thân ngày trở nên hùng mạnh.

Và Bamma luôn tự hào về điều đó.

“ Thủ Lĩnh! Ngày mai chúng ta làm gì ?” một tên hăm hở hỏi.

“ Ngày mai ư! Ta định đi đến hướng kia, nơi có một con suốt cực lớn, nơi đó có thứ mà chúng ta cần!”

“ thủ lĩnh là cái gì ?”

“ ta không biết phải gọi nó là gì, thế nhưng ta có thể dùng nó thay thế nồi của bộ lạc Đá Lớn!”

“ thật! thủ lĩnh ngươi nói thật! giống như nời bộ lạc Đá Lớn, vậy là bộ lạc Đá Lớn lấy nồi từ chỗ đó!” tên kia lại hỏi.

“ không! Ta không biết nồi bọn họ lấy ở đâu, thế nhưng ta từng thấy bộ lạc ở bên kia dòng sông lớn dùng nó để nấu thuốc!”

Sau một hồi trò chuyện thì cả một đám người không hiểu thứ mà Bamma muốn nói là cái gì, nhưng bọ họ chỉ biết rằng, ngày mai sẽ có thức ăn ngon, mà một thứ giống như nồi của bộ lạc Đá Lớn để bọn họ thu thập.

Phải nói Bamma cũng là một người có năng lực lãnh đạo, thời trẻ tuổi Vu của bộ lạc Đá Lớn cũng giống như hắn, cũng từng bị bộ lạc ăn thịt người bắt được.

Vậy mà một người lại quay ngược trở lại vùng đất này để tìm lợi ích cho bộ lạc, làm cho bộ lạc ngày càng hùng mạnh, không sợ thiếu thức ăn, thiếu da thú vào mùa đông lạnh giá.

Còn Vu bộ lạc Đá Lớn với cái tính cố hữu và nhát chết đã khiến cho bộ lạc ngày càng đi xuống, nếu như không có Minh Vũ thì cái bộ lạc nhỏ bé kia hẵn là đã diệt vong từ mùa đông năm trước rồi.

…………………………………………………….

Đêm hôm nay nhiều nhà vui, nhiều nhà buồn, nhiều nhà ngủ không được, trong đó có Minh Vũ, cả đêm hắn cứ trằng trọc không ngủ được, hắn nghĩ về thứ mà Klu nhìn thấy khi tuần tra xung quanh.

Đó là là bầy ngựa hoang ở phụ cận, ngựa chính là tình thế bắc buộc cho cả bộ lạc lúc này, ngựa là là thú nuôi thuộc dạng khá dễ thuần hóa nhất trong các loài động vật mà con người từng thu phục.

Chỉ cần khống chế một con đầu đàn thì có thể hàng phục cả bầy ngựa, nhưng làm sao để bắt cả một bầy ngựa thì đó là cả một vấn đề lớn.

Ngựa chạy rất nhanh, chúng có thể dể dàng vượt qua các chướng ngại vật cao, thậm chí là lên tới 2m bọn chúng cũng có thể nhảy qua một cách dể dàng.

Mắt ngựa cực kỳ phát triển, với đôi mắt lồi và nhãn cầu cực lớn chúng có thể nhìn bao quát lên đến 280 độ, nếu chia ra mai phục từ xa và bao vây chúng thì rất khó mà làm cho được.

Theo như trí nhờ của Minh Vũ thì trong các bộ phim miền viễn tây nói về các bộ lạc da đỏ. Bọn họ bắt ngựa hoang bằng cách dùng ngựa đuổi theo và dùng một cái thòng lọng để kéo và khống chế ngựa.

Nhưng với tình hình bộ lạc lúc này khó để thực hiện điều đó, đầu tiên là dây thòng lọng và quăng dây,những thứ này, Minh Vũ chỉ nhìn thấy trên phim ảnh, không hề thấy thậ sự cả, mà trên phim ảnh thì với kỹ nghệ ánh trăng làm gì mà chẳng được, cho dù có làm sao thì lên hình cũng sẽ đúng, cũng chuẫn mà thôi. như thế cách quăng dây là không thể thực hiện rồi.

Còn đuổi theo đến tận cùng thì càng không thể nữa, ngựa chạy rất nhanh, hơn nữa là trên đồng cỏ bằng phẳng, bọn ngựa sẽ đạt vận tốc cực hạn trong thời gian rất ngắn.

Mà trong tay Minh Vũ chỉ là một bầy trâu với 24 con chạy chậm gấp đôi thập chí là gấp 3 so với ngựa. như thế cũng sẽ không có hiệu quả.

Cho đến tận sáng hôm sau, Minh Vũ với một đôi mắt thâm quầng, ngay cả Melly cũng phải giật mình vì trạng thái lúc này của Minh Vũ, giống như là một tên vừa trên mây xuống thần thái không ổn mộ chút nào cả.

“ Vũ! ngươi làm sao! Ngươi không khỏe! mắt ngươi! Đen! Rất đen!” Melly ngạc nhiên.

“ Cho ta một ly nước đường nóng!” Minh Vũ bỏ qua nét mặt ngạc nhiên của Melly mà trực tiếp sai người chuẩn bị thức ăn cho hắn.

Đường là một chất kích thích nhẹ cho thần kinh với một cốc nước dường nóng sẽ làm cho tinh thần tĩnh táo hơn rất nhiều.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Minh Vũ đã cùng Klu mang theo một ít người đi tuần tra xung quanh và quan sát địa hình, cũng như là bầy ngựa hoang mà Klu nhắc đến ngày hôm qua.

Nhìn bộ dạng của Minh Vũ, Klu biết thủ lĩnh rất chú trọng đám thú kia, liền nhanh chóng dẫn người mang đi.

Nhưng rất là đáng tiếc cho Minh Vũ, cho dù hắn đi dạo cả một buổi sáng lại không thề thấy một cục phân ngựa nữa chứ huống chi là bầy ngựa.

Tin thần Minh Vũ có một chút xa sút, nhưng hắn không hề từ bỏ ý định của mình.

Buổi sáng hôm nay, tuy không tìm được thứ mà mình muốn, thế nhưng hắn cũng tận mắt chứng kiến địa hình xung quanh cũng như là cảnh quan.

Quả thật như lời Chok nói Raiquada chính là một dòng sông rất lớn, nước cũng không phải là mặn lắm, nhưng nếu dùng nước này để uống thì thật là không được.

Dòng nước khá là đục, không phải trong xanh như nước biển, chứng tỏ bên trong có rất nhiều sinh vật sinh sống dưới dòng nước kia.

Thực vật hai bên bờ sông cũng phát triển không ít, hẳn là đây là những loại cây có thể chịu được nước mặn, nên chúng mới có thể sinh sống và phát triển.

“ Thủ Lĩnh! Không nên đi xuống a! dưới có cá sấu! rất nhiều cá sấu! ta không mang theo cường nỏ! đánh không lại chúng!” Chok đi bên cạnh Minh Vũ, nhìn thấy Minh Vũ có ý định đ xuống phụ cận dòng sông liền lên tiếng cản lại.

“ không! Ta cần xác nhận, nhưng cây kia có phải là thứ ta đang cần hay không !” Minh Vũ kiên định nhìn đám thực vật sinh sống phụ cận hai bên bờ dòng sông.

Nếu như Minh Vũ không nhận lầm, thì bãi cây rừng phía dưới chính là giống loài của rừng ngập mặn. mà hệ sinh thái rừng ngập mặn thì vô cùng phong phú, nếu như có thể tìm được các loại tài nguyên bên trong đó thì cực kỳ tuyệt vời.

Từ đồng cỏ, nơi Minh Vũ và mọi người quan sát dòng sông cũng khá xa, ít nhất cũng phải 3 4 cây số mới có thể đi tới.

Chừng một giờ sau, Minh Vũ đã đi đến phụ cận dòng sông, đây là một bãi bùn lầy lớn, rừng rậm cực kỳ chằng chịt. mùi bùn đất cùng hương bị mặn tràn ngập không khí xung quanh. Melly đi thoe sau Minh Vũ cũng nhíu mày, đồng dạng có bộ dáng buồn nôn.

Cảm nhận được hương vị này, lòng Minh Vũ cảm giác nao nao, nhớ lại hương vị quê nhà, đây là mùi cá mặn, múi mắm mùi của quê hương.