Nguyện Ý Cả Đời Bên Em

Chương 15: Trả đồ




Hôm nay là buổi học thứ hai ở trường Đại học Thiên Vương.

Đoàn Tiểu Hy không còn hậu đậu đến nỗi quên phòng học ở đâu mà đến lớp trễ nữa. Cô đến lớp sớm hơn bình thường còn không quên mang theo chiếc áo của bạn học Dương Vỹ Thành đã cho mình mượn vào ngày hôm qua để trả lại cho cậu ta. Đoàn Tiểu Hy còn cẩn thận đặt chiếc áo trong một chiếc túi giấy cho trang trọng.

Đoàn Tiểu Hy đứng ở trước cửa ra vào của phòng học để đợi Dương Vỹ Thành đến và đưa chiếc áo này cho cậu ta.

Chờ hơn 15 phút vẫn chưa thấy Dương Vỹ Thành đâu cả. Đứng trước cửa ra vào, nhìn lớp người người qua lại mà vẫn chưa thấy Dương Vỹ Thành xuất hiện Đoàn Tiểu Hy mới cảm thấy lo lắng, nếu như đến lớp trễ cô sẽ bị giáo sư Trần bắt lỗi ngay.

Ngày hôm qua vì đến lớp trễ mà Đoàn Tiểu Hy đã bị từ tận 2 điểm chuyên cần nên bây giờ cô không thể nào bị như vậy một lần nữa.

Chắc chiếc áo này phải đợi đến cuối giờ mới có thể trả lại cho Dương Vỹ Thành mà thôi. Nhưng sau tiết học kết thúc Đoàn Tiểu Hy phải về nhà ngay nếu không mẹ sẽ lại trách mắng thì không hay cho lắm.

Đoàn Tiểu Hy vừa mới tính đi vào bên trong lớp học thì Dương Vỹ Thành đã xuất hiện. Cậu ta đi cùng với Trương Thanh Vũ, cả hai vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, còn chẳng để ý đến sự xuất hiện của Đoàn Tiểu Hy.

Cứ tưởng khi nhìn thấy Đoàn Tiểu Hy thì Dương Vỹ Thành sẽ dừng lại, nhưng không, cậu ta đi thẳng vào lớp mà không hề để ý đến sự xuất hiện của Đoàn Tiểu Hy.

Phải đợi đến khi Đoàn Tiểu Hy cất giọng kêu thì Dương Vỹ Thành mới nhận ra.

“Này, bạn học Dương Vỹ Thành!”

Dương Vỹ Thành khi nghe thấy ai đó gọi tên mình liền dừng bước. Quay sang thì mới phát hiện thì ra là cô gái hôm qua mà mình vô ý đụng phải.

Dương Vỹ Thành quay sang nói nhỏ với Trương Thanh Vũ:

“Thanh Vũ, cậu vào lớp trước đi. Tớ có một số chuyện cần giải quyết.”

“Ờ! Vậy tớ vào lớp trước, ngồi ở chỗ cũ nhé!”



“Ừm!”

Đợi đến khi Trương Thanh Vũ vào lớp, Dương Vỹ Thành mới tiến đến gần Đoàn Tiểu Hy.

Nhìn thấy Đoàn Tiểu Hy cầm một túi đồ, Dương Vỹ Thành cũng đã đoán ra Đoàn Tiểu Hy muốn trả lại chiếc áo mà hôm qua Dương Vỹ Thành cho cô ấy mượn.

Đoàn Tiểu Hy ngại ngùng đưa chiếc túi về phía của Dương Vỹ Thành.

“Tớ trả lại áo cho cậu! Tớ đã giặt sạch rồi nên cậu không cần phải giặt lại đâu nhé! Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc áo!”

Dương Vỹ Thành cầm lấy túi giấy mà Đoàn Tiểu Hy đưa cho mình. Cậu ta cũng còn cảm thấy tội lỗi khi chính bản thân mình đã gây ra tai nạn ngày hôm ấy.

“Tớ đã bảo không cần gấp rồi mà! Cậu đâu cần phải gấp rút giặt lại áo rồi trả cho tớ như thế này. Nhưng mà vết thương của cậu đã đỡ hơn chưa?” Dương Vỹ Thành đưa mắt nhìn vào đầu gối của Đoàn Tiểu Hy.

“Không sao đâu! Vết thương này chỉ là trầy xước ngoài da thôi, vài ngày sẽ khỏi ấy mà. Thôi đến giờ học rồi! Tớ vào lớp đây. Tạm biệt!”

Đoàn Tiểu Hy nói xong liền lập tức di chuyển vào bên trong lớp học. Cô ngồi ở vị trí kề cuối lớp học, một vị trí khá xa với vị trí của giảng viên. Vừa đặt mông xuống Đoàn Tiểu Hy đã lấy tập vở ra để xem lại bài cũ.

Một lúc sau Dương Vỹ Thành mới vào bên trong lớp học, cậu ta vừa đi vừa để ý xem Đoàn Tiểu Hy đang ngồi ở đâu.

Thì ra là ngồi ở cuối lớp.

Lúc Dương Vỹ Thành đi ngang qua, Đoàn Tiểu Hy bỗng nhiên cũng ngước mặt lên nhìn.

Chẳng hiểu tự bao giờ Đoàn Tiểu Hy lại cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Dương Vỹ Thành, đến cả bước đi cũng rất oai phong lẫm liệt.

Giá như Đoàn Tiểu Hy có thể trở thành bạn của Dương Vỹ Thành thì tốt biết mấy.