Nhà Có Chính Thê

Chương 122: Thương Tâm Lần Nữa




Trong phòng bếp, Trương Thị vừa trông nồi vừa chú ý thêm củi, bận rộn không ngơi tay, nghe thấy có người đi vào, cho là Trương Quốc Phú, liền nói: "Để cho ông ra ngoài nhìn ngó một chút, ông thì hay rồi, còn không mau vào đây bóc túi muối cho tôi đi, không có muối đây này."



Quách Tĩnh Tĩnh tìm một túi muối chưa bóc treo ở trên móc tủ, xé ra đổ vào trong một cái bình nhỏ, muối viên phát ra tiếng vang xào xạc.



Trương Thị quay đầu cầm muỗng sứ múc muối, phát hiện cái tay đang đổ muối vừa trẻ vừa nhỏ dài, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt liền hiện lên nụ cười ôn hòa.



"Con tới đó à? Làm sao lại không ngồi ở bên ngoài mà chạy vào làm gì, đều là khói dầu cả."



Quách Tĩnh Tĩnh cười một tiếng, không lên tiếng.



Trương Thị thấy trên người cậu còn mặc áo khoác của Trương Quốc Phú, nói: "Lão già này còn biết trốn việc cơ đấy. Bà kêu các con tới là để cho các con tới ăn cơm, cũng không phải là tới giúp lão ta làm việc."



"Ông nội cũng bận chào hỏi ạ."



"Con đừng có mà nói hộ lão ấy, lão già đó thì có thể chào hỏi cái gì chứ?" Trương Thị xào thịt dê trong nồi, "A Tĩnh, ăn hơi cay hay là cay nồng đây?”



Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, Hạ Phạm Hành đã từng nói hắn không thể ăn quá cay, liền trả lời một câu: "Hơi cay đi ạ."



"Được rồi." Trương Thị cắt ớt đỏ rồi cầm lên bỏ vào trong nồi.



Quách Tĩnh Tĩnh rửa nấm trong tay xong, giúp lấy cái siêu đựng nước trên bếp. Loại siêu này bây giờ rất hiếm, chắc cũng không có tên khoa học chuẩn dành riêng cho nó đâu. Mỗi nơi khác nhau thì cách gọi cũng khác nhau. Tô Chiết hầu như gọi nó là ấm đun nước, dùng nó như cái nồi sắt để giữ lấy nước, lúc nấu ăn còn có thể thuận tiện đun chút nước sôi, tiết kiệm thì giờ lại giảm củi.



Làm xong những thứ này lại để ý tới đáy nồi. Củi dưới đáy nồi đã cháy gần hết rồi, Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng thêm chút củi mới vào trong.



"Đừng cho lửa lớn quá, bây giờ phải cho lửa nhỏ rồi từ từ mà hầm, hầm nhừ rồi mới ăn được." Làm nhiều rồi, quen rồi nên nhanh nhạy hơn, Trương Thị không cần nhìn đáy nồi cũng biết lửa đang hơi mạnh.



"Con biết rồi bà nội."



Quách Tĩnh Tĩnh rút một cây củi ra, đưa vào cái động bên dưới đáy nồi. Trong động này đều là tro củi cháy xong rơi xuống, cho dù củi còn đang cháy lửa, lẫn vào tro tàn rồi thì không bao lâu sau cũng sẽ bị dập tắt.



"A Tĩnh, ba con mấy ngày nay bận rộn gì sao? Chẳng thấy ba con sang bên này lần nào." Trước khi Trương Vu Hà trở về nước Trương Thanh thấy ngày nào cũng chạy qua bên này, Trương Vu Hà trở lại một cái, hai ngày nay Trương Thanh liền mất dạng. Trương Thị trong lòng nhớ tới, sợ Trương Thanh nghĩ bậy nên muốn thăm dò từ Quách Tĩnh Tĩnh trước.



Quách Tĩnh Tĩnh cũng không ngu, biết bà nội trong lòng nghĩ cái gì, tự nhiên sẽ không nói ra chuyện Trương Thanh tranh chấp với Trương Vu Hà ra, nghĩ một chút liền nói: "Ba con vô tình làm tay bị thương, không muốn bà nhìn thấy lo lắng nên không tới."



"Tay làm sao mà bị thương? Nghiêm trọng không con?" Trương Thị hiển nhiên không nghĩ tới cái này, hỏi Quách Tĩnh Tĩnh trong giọng nói mang theo quan tâm.



" Dạ, không nhẹ, nhưng mà cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là mùa đông nên vết thương lâu khỏi thôi." Trương Thị cũng không bất cẩn giống như Trương Quốc Phú, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không muốn giấu giếm nhưng cũng không muốn để cho bà lo lắng nên mới trả lời như vậy.



Trương Thị nghe xong, vẫn không quá yên tâm, xoa xoa tay, nói: "Không được, bà phải đi xem sao mới được, nếu không bà không yên tâm. Tĩnh Tĩnh, trong nồi con không cần để ý đâu, trông củi cháy là được, bà đi xem tay ba con"



Nói xong liền vội vã đi vào trong gian nhà chính.



"Mẹ."



Trương Thanh vừa thấy Trương Thị đi ra, theo bản năng vừa muốn giấu tay sau lưng, hiển nhiên y cũng biết, mẹ y không chểnh mảng xem nhẹ như ba mình.



"Giấu cái gì, để cho mẹ nhìn một chút."



Trương Thị mặt hung dữ, kéo tay Trương Thanh qua nhìn một chút, mi tâm nhíu lại.



"Làm sao lại bị như thế? Làm sao lại bị thương thành như vậy? Khó trách gọi điện thoại bảo tới thì con lại không muốn tới, hóa ra là muốn gạt mẹ đúng không?"



"Không phải đâu, mẹ, con không có sao, chỉ là vô tình bị mảnh thủy tinh cắt trúng thôi, " Trương Thanh lấy lòng hướng Trương Thị cười một tiếng."Đã tốt rồi mẹ, mẹ đừng lo lắng."



Trương Thị lật lại nhìn một chút, nói: "Gần đây đừng ăn nước tương nếu không sẽ để lại sẹo đen khó coi lắm, biết không?"



"Biết rồi ạ." Trương Thanh đàng hoàng đáp lời. Trên đời này chỉ có hai người, một người là mẹ y, một người là con trai, hai người này nói cái gì y cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.



Trương Thị thấy thái độ này, sắc mặt mới dịu hơn chút, dặn dò y đừng đụng nước, đừng cầm đồ, lúc này mới quay đầu chào hỏi với Hạ Phạm Hành.



"Bà nội, con xin lỗi, đã quấy rầy bà rồi ạ."



"Quấy rầy cái gì mà quấy rầy, con nói cái gì thế."



Trương Thị có lòng tốt cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trương Quốc Phú, sắc mặt liền không tốt như vậy, nói: "Còn ngồi đực ra đấy à, còn không gọi cho Vu Hà rồi đi dọn cơm đi."



"Tôi còn đang chuẩn bị gọi đây." Trương Quốc Phú vừa nói vừa móc điện thoại di động ra, cho Trương Thị nhìn.



Trương Thị lười để ý tới lão, xoay người trở về phòng bếp tiếp tục làm việc.



Trương Quốc Phú gọi điện cho Trương Vu Hà, bên kia liền nói sắp tới rồi, nhưng chờ Trương Thị nấu ăn xong xuôi, bưng lên bàn, hai vợ chồng Trương Vu Hà lúc này mới lững thững tới vào cửa.



"Mẹ, ba, con xin lỗi vì tới trễ rồi." Trương Vu Hà vào cửa liền xin lỗi hai người già cả, Yamada Edako cũng đi theo phía sau cũng khom người với Trương Thị.



Đi tới trước mặt Trương Thị, hai tay Trương Vu Hà khoác lên vai Trương Thị, làm bộ mẹ con thân mật. Người làm thương nhân trực giác đều vô cùng bén nhạy, vừa vào cửa Trương Vu Hà đã chú ý tới Hạ Phạm Hành rồi, trong lòng kinh ngạc tự hỏi người như vậy làm sao lại sẽ xuất hiện ở nhà của mình, bề ngoài lại rất bình tĩnh hỏi: "Mẹ, vị tiên sinh này là?"



"À, đây là bạn của Tĩnh Tĩnh, họ Hạ, kêu Hạ Phạm Hành, đoạn thời gian trước ba bị thương, là do Tiểu Hạ hỗ trợ tìm bệnh viện, Tiểu Hạ có lòng, hôm nay còn cố ý mua đồ tới hỏi thăm sức khỏe ba nữa."



Trương Quốc Phú giải thích, không thể không nói, Hạ Phạm Hành đã tìm được một lí do vô cùng hoàn mỹ giải thích cho sự có mặt của mình hiện tại.



"Còn mua đồ làm gì?" Trương Thị còn không biết chuyện này, "Quốc Phú, sao ông lại có thể nhận được chứ?."



Trương Quốc Phú ủy khuất nói: "Tôi cũng nói không cần mà, nhưng Tiểu Hạ liền trực tiếp bỏ xuống. Bà nói xem, tâm ý của thằng nhỏ tôi cũng không thể ném ra ngoài đi?"



Hạ Phạm Hành cũng giúp lão giải thích: "Bà nội, đều là đồ của nhà, không tốn mấy đồng tiền đâu ạ, huống chi con cũng muốn ông nội giúp con quảng bá nữa, thật ra con phải xin lỗi mới đúng.”



"Dù không tốn mấy đồng tiền thì cũng phải có phí tổn chứ, lần sau con đừng khách sáo như thế"




Đồ cũng vào cửa rồi, giống như Trương Quốc Phú nói, cũng không thể ném trở lại đâu? Như vậy Hạ Phạm Hành cũng sẽ rất mất mặt, Trương Thị chỉ có thể gắng gượng mà nhận.



Trương Vu Hà bình tĩnh quan sát Hạ Phạm Hành trên dưới một phen, ánh mắt càng ngày càng sâu d dậm. Thời điểm tầm mắt chuyển hướng sang Quách Tĩnh Tĩnh, chân mày cau lại, tựa hồ mang chút nghi ngờ.



Bỗng nhiên cảm giác có đôi mắt chằm chằm mình, Trương Vu Hà lập tức nghênh đón, Hạ Phạm Hành lịch sự khéo léo gật đầu, Trương Vu Hà đáp lễ, sau đó thu hồi ánh mắt, không quan sát bất kì ai nữa.



Một phòng mọi người ngồi quanh bàn bát tiên, Trương Quốc Phú phát hiện lại thiếu mất Trương Kỳ, quay đầu hỏi Trương Vu Hà: "Kỳ Kỳ đâu? Làm sao lại không tới? Mẹ con không phải nói là đi cùng nhau à?"



Trương Vu Hà do dự một chút, Yamada Edako đã mở miệng.



"Ba, Kỳ Nhi thân thể không thoải mái, không tới được, thật xin lỗi ạ."



"Làm sao? Chỗ nào không thoải mái? Đi bệnh viện khám chưa?" Trương Quốc Phú vừa nghe Trương Kỳ bị bệnh, vô cùng khẩn trương.



"Rồi ạ, con cùng Vu Hà mới vừa từ bệnh viện trở lại, " Yamada Edako vừa nói, ngẩng đầu nhìn Trương Thanh, "Chúng con vốn là phải dẫn Kỳ Nhi đi trước, thật có lỗi với Trương tiên sinh quá.”



"Cái gì tiên sinh hay tiên không sinh, A Thanh lớn hơn Vu Hà đó, kêu anh ba là được." Yamada Edako chưa nói xong đã bị Trương Thị cắt đứt. Yamada Edako có chút khó xử nhìn Trương Vu Hà.



"Edako, nghe mẹ đi."



Trương Vu Hà nhếch môi thần tình nghiêm túc, ngoài miệng nói như vậy nhưng từ khi ông ta vào nhà cũng chưa từng nhìn Trương Thanh lấy một cái.



" Dạ, " Yamada Edako gật đầu đáp ứng, tiếp tục nói, "Vốn là phải dẫn Kỳ Nhi đi để nó xin lỗi anh... ba, Kỳ Nhi bên kia cũng bị Vu Hà dạy dỗ một trận nhớ đời rồi, nhưng nửa đêm nó đột nhiên sốt cao không lùi, chúng con lập tức đưa thằng bé tới bệnh viện. Bác sĩ nói cũng không có gì đáng ngại. Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng, ở lại quan sát hai ngày là có thể xuất viện rồi."



"Cái gì? Còn phải nằm viện à? Nằm viện mà không nghiêm trọng chứ cái gì mới nghiêm trọng?" Trương Quốc Phú vừa nghe phải nằm viện, sắc mặt đều thay đổi.



Trương Vu Hà bèn nói: "Ba, quả thật không phải chuyện lớn gì đâu, chẳng qua là lên cơn sốt mà thôi, bác sĩ phải rút máu để kiểm tra, con dứt khoát để nó ở lại một đêm quan sát, huống chi trong bệnh viện tùy thời có nhân sĩ chuyên nghiệp chiếu cố, cũng tốt hơn con cùng Edako cái gì cũng không hiểu."




"Kỳ Nhi lần này đột nhiên bị bệnh, con cũng không thể kịp thời thông báo cho ba và mẹ, hy vọng hai người đừng giận con dâu nha." Yamada Edako xin lỗi rồi lại xin lỗi, "Có điều có chuyện con muốn thương lượng với nah ba một chút. Chuyện hôm nay, em biết anh ba trong lòng không thoải mái, nhưng mà em với Vu Hà cũng không có ý gì đâu, làm cha làm mẹ thì tin con mình cũng là chuyện thường tình thôi. Anh ba cũng là người làm cha nên có thể hiểu cho chúng em mà, đúng không?"



"Chuyện gì cơ?" Trương Thị nhíu mày nhìn hai bên, "Không phải Vu Hà đi nói xin lỗi sao? Chẳng lẽ mấy đứa gây gổ?"



Yamada Edako vừa muốn mở miệng, Trương Thanh đã lên tiếng trước: "Không có đâu, mẹ, con làm sao lại gây gổ với em dâu chứ? Chẳng qua là con lúc ấy có chút tức giận, Vu Hà tới nói xin lỗi, giọng điệu con không tốt lắm, để cho em dâu hiểu lầm, con lần sau sẽ không như vậy nữa. Kỳ Kỳ là tiểu bối, con làm trưởng bối, không nên cùng nó so đo mới phải."



Yamada Edako há miệng: "Cũng không phải như vậy, mẹ, con..."



"Em dâu, là tôi không tốt, tôi không nên hẹp hòi như vậy, đều là người một nhà cả, tôi kính cô một ly, cô cứ coi như tôi chưa thấy qua cảnh đời đi, đừng nóng giận làm gì"



Trương Thanh giơ ly rượu lên, không đợi Yamada Edako mở miệng liền uống rượu rồi.



Trương Thị trừng y: "Bị thương còn dám uống rượu, không cho phép con uống, uống nước trái cây với Tĩnh Tĩnh đi. Edako, nếu anh ba cô đã nói xin lỗi rồi thì chuyện này cũng đừng nhắc lại, người một nhà đừng làm mất hòa khí."



Yamada Edako siết chặt tay, móng tay cũng sắp đâm rách lòng bàn tay rồi. Bà ta gật đầu, cắn môi dưới, thấp giọng trả lời một câu: " Dạ, con biết rồi mẹ."



Trương Vu Hà nhìn Trương Thanh, ánh mắt cất giấu vẻ tức giận, Yamada Edako còn chưa mở miệng đã thất bại thảm hại rồi, Trương Thanh không có thái độ nhận sai, làm rối loạn tất cả mọi kế hoạch của Yamada Edako. Mặc dù Trương Vu Hà ban đầu cũng không đồng ý với quyết định này của Yamada Edako, ông ta cũng không hy vọng ở ngay trước mặt Trương Thị cùng Trương Thanh nháo loạn không vui nhưng Trương Thanh hôm nay nói quả thực quá đáng. Trương Vu Hà mới còn tạm thời quyết định ở bên cạnh xem, tùy Yamada Edako, nhưng không nghĩ tới... Còn chưa bắt đầu, liền thất bại hoàn toàn.



Trương Vu Hà nhịn được lửa giận trong lòng, mím môi, mở miệng nói: "Nếu anh ba cũng nói mình là trưởng bối, không so đo với vãn bối, vậy tôi hôm nay thay mặt Kỳ Nhi xin lỗi đi. Cha không dạy con tốt là lỗi của tôi, Kỳ Nhi hôm nay không khỏe, bị bệnh, còn nháo không dám đi bệnh viện, nó tuổi còn nhỏ, không bằng Tĩnh Tĩnh đã trải qua nhiều chuyện rồi. Hy vọng anh ba có thể nể tình tôi mà bỏ qua chuyện này đi, có thể không?"



"Không được!" Trương Thị liền trực tiếp từ chối, "Cũng bởi vì là trưởng bối nên Kỳ Kỳ càng phải nói xin lỗi cho hẳn hoi, đây là vấn đề dạy dỗ con cái."



Trương Vu Hà cắn răng, nhìn Trương Thị nói: "Mẹ, ý của mẹ con biết, chẳng qua là Kỳ Nhi bây giờ..."



Trương Vu Hà nói đến điểm mấu chốt thì ngừng, Trương Quốc Phú là người nóng tính, liền vội vàng hỏi: "Kỳ Kỳ thế nào? Nói mau."



Trương Vu Hà nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "Kỳ Nhi... thấy Tĩnh Tĩnh, nói là thấy nó bị người đánh, Tĩnh Tĩnh không những không hỗ trợ mà còn để mặc người ta đánh nó đến chết. Mẹ, chuyện này con cũng không muốn nói ra đâu, Kỳ Nhi đã làm sai, theo lý nên phải dạy dỗ một chút, bây giờ nếu đã nhắc tới rồi thì con mong Tĩnh Tĩnh có thể cho con một lời giải thích thỏa đáng.”



Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, gằn từng chữ: "Thiếu nợ thì trả tiền, lẽ bất di bất dịch rồi, nó cầm tiền của người khác không có khả năng trả lại thì tất nhiên phải tự đi gánh vác hậu quả mình gây ra.”



"Kỳ Nhi từ nhỏ chưa từng phải lo ăn lo mặc, làm sao lại có thể đi mượn tiền người khác?" Yamada Edako không tin, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh trong mắt ngấn lệ, tố cáo.



"Trương Kỳ thật sự đi làm ở quán rượu kia, các người nếu như không tin thì có thể tự mình đi tra." Quách Tĩnh Tĩnh không nhượng bộ chút nào, vừa nói quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, "Anh còn nhớ địa chỉ không? Em không quen đường lắm."



Hạ Phạm Hành gật đầu một cái.



Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nói với Trương Vu Hà: "Nếu như ngài tra ra là tôi nói dối tôi sẽ nguyện ý đi xin lỗi Trương Kỳ, bồi thường hết thảy tổn thất, nếu như nó muốn đánh tôi cũng sẽ không trả đũa."



Lời cũng nói đến mức này rồi, Trương Vu Hà thấy Quách Tĩnh Tĩnh như vậy, hơn nữa, theo tình huống xem ra Hạ Phạm Hành cũng biết chuyện này rõ ràng, cho nên cho dù cho rằng hai cha con Trương Thanh lòng dạ thâm sâu, tâm cơ nặng, có thể cố ý sắp đặt những thứ này, nhưng Hạ Phạm Hành người như vậy làm sao sẽ là loại người dễ dàng bị mua chuộc chứ? Thật sự chẳng lẽ là con mình nói dối sao?



Yamada Edako cũng không lo lắng nhiều như vậy, bà ta hoàn toàn tin tưởng Trương Kỳ, lúc này lau nước mắt liền nói: "Nơi này là địa phận của mấy người, tất nhiên mấy người nói như thế nào thì chính là thế đó, cho dù các người nói Kỳ Nhi giết người, chúng ta lại..."



"Edako! Nói bậy bạ gì đó!" Trương Vu Hà nghiêm nghị khiển trách Yamada Edako, Yamada Edako cũng sợ hết hồn, hốt hoảng ngẩng đầu, thấy sắc mặt Trương Vu Hà đều tối lại, bà ta vội vàng nhìn về phía Trương Thị.



"Mẹ, con... Con cũng không có ý tứ gì khác."



"Cơm này có ăn hay không?" Trương Thị không đợi bà ta nói xong đã cắt đứt, lạnh giọng nói một câu, quay đầu nói với Hạ Phạm Hành, " Xin lỗi, Tiểu Hạ, con ăn cơm đi, đừng để ý bọn họ."



Hạ Phạm Hành gật đầu cười một tiếng, Trương Thị mặt đen đến dọa người, có điều sau đó cũng không ai dám nói gì nữa, bữa cơm này an tĩnh khác thường. Sau khi ăn xong, Trương Vu Hà mang Yamada Edako vội vã rời đi, Trương Thị cũng vô cùng mệt mỏi.



Không thể ngăn cản Yamada Edako nói ra lời nói kia, Trương Thị bị tổn thương, trong lòng Trương Thanh vừa khó chịu lại tự trách, cũng không nói gì cả., Quách Tĩnh Tĩnh sau khi rửa chén xong, đi theo xe Hạ Phạm Hành trở về.



Buổi tối, Trương Thị nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, trong mơ hồ Trương Quốc Phú hình như nghe được Trương Thị nói: “Quốc Phú, ông nói những gì tôi làm là có ý nghĩa gì đây? Đứa con mình khổ cực mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, quay đi quay lại còn không bằng..."



Còn không bằng cái gì, Trương Quốc Phú không có nghe rõ.