Nhà Có Chính Thê

Chương 123: Tuyết Rơi Nhiều Rồi




Năm nay trận tuyết lớn đầu mùa đến hơi trễ, trước một đêm tiểu hàn (*), bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống rất nhiều. Quách Tĩnh Tĩnh lúc ấy đã nằm ở trên giường rồi, vẫn là Hạ Phạm Hành nói cho cậu biết có tuyết rơi.



(*) tiểu hàn: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 1 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Rét nhẹ.



Tối nay Hạ Phạm Hành có xã giao cho nên không có tới ngôi nhà gạch đỏ, sau khi đưa cậu trở về liền vội vội vàng vàng đi.



Quách Tĩnh Tĩnh ngủ một giấc rồi tỉnh, đã hơn mười một giờ, gửi cho Hạ Phạm Hành một cái tin ngắn chỉ có ba chữ: Anh còn chưa ngủ à?



Ngay sau đó điện thoại Hạ Phạm Hành liền gọi lại.



"Mấy ngày nữa là cuối tuần, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe em nhé. Đúng rồi, hôm nay bác sĩ Bàng còn gọi điện thoại cho anh, nhắc anh đưa em đi làm siêu âm 4D. Chú Trương gần đây tâm tình như thế nào? Trương Kỳ sau đó có đi đến nhà em xin lỗi không?"



"Không có." Quách Tĩnh Tĩnh mím môi. Từ ngày đó sau khi ở nhà Trương Thị ăn một bữa cơm tối không mấy vui vẻ, Trương Vu Hà cũng coi như hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà cậu, không thèm qua lại nhà cậu chớ đừng nhắc tới chuyện nói xin lỗi.



Hạ Phạm Hành ngược lại không bất ngờ với đáp án này, cười một tiếng hỏi người đột nhiên lại trầm mặc: "Em tức giận đấy à?"



Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt nói: "Làm người không thể nói mà không giữ lời!"



Hạ Phạm Hành không biết phải làm sao thở dài, ôn nhu khuyên nhủ: "A Tĩnh, em quên anh đã nói qua với em rồi à, trên thế giới này hạng người gì cũng đều có, em chính trực cũng không có nghĩa là mọi người cũng như vậy, mà em cũng chỉ cần làm chính mình thôi."



"Em biết, " Quách Tĩnh Tĩnh trở mình, đổi một hướng nằm khác, "Không cần thiết vì những người không đáng giá mà bỏ ra bất kì tình cảm nào, nhưng là gặp phải người như thế em vẫn sẽ tức giận, bởi vì đối với người và chuyện như thế chúng ta không thể chỉ lựa chọn yên lặng, yên lặng có lúc cũng là một loại phương thức ngầm thừa nhận, như vậy em sẽ cảm thấy, mình cũng đang từ từ biến thành người như vậy."



Hạ Phạm Hành sau khi nghe qua, trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Vậy em bây giờ muốn làm gì?"



"Em cái gì cũng làm không được, " Quách Tĩnh Tĩnh tức giận chính là cái này, "Em không thể lại để cho bà nội thương tâm..."



"A Tĩnh, em trưởng thành rồi." Thanh âm Hạ Phạm Hành lộ ra sự tán thưởng, "Còn nhớ chúng ta quen nhau như thế nào không? Khi đó em không để ý hết thảy mọi thứ, chỉ muốn tìm Đường Đại Nghiệp báo thù, nhưng là lần này em không làm như vậy với Trương Kỳ. Anh vì em trưởng thành mà cảm thấy vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào."



"Nhưng em cảm thấy em trở nên càng ngày càng hèn yếu."



"Dũng cảm và lỗ mãng cũng không phải là một cái khái niệm, mặc dù thường thường vẫn có người lẫn lộn khái niệm giữa chúng. Có lúc, nhượng bộ thích hợp cũng không phải là hèn yếu mà là một loại trí khôn. Chúng ta làm người làm việc không thể chỉ tìm kiếm khoái cảm nhất thời và thắng lợi ngắn ngủi, bởi vì tiếp theo sẽ phát sinh cái gì thì bất cứ ai cũng không thể đoán trước được. Trương Kỳ đã vì tự do phóng khoáng của bản thân mà trả giá, nhưng nếu như cậu ta không biết thu liễm mình lại thì nó mới chỉ là khởi đầu mà thôi."



Quách Tĩnh Tĩnh lẳng lặng nghe, một lúc lâu cũng không nói gì.



Hạ Phạm Hành cho cậu thời gian để cho cậu nghĩ rõ ràng. Hai người cầm điện thoại di động, cho dù là yên lặng cũng không cảm thấy lúng túng chút nào, cho đến khi nhìn thấy bông tuyết ngoài cửa xe, Hạ Phạm Hành mới mở miệng nói: "A Tĩnh, tuyết rơi rồi."



"Tuyết rơi?"



Quách Tĩnh Tĩnh từ trên giường đứng dậy, khoác áo kéo rèm cửa sổ hướng ra hậu viện.



Bởi vì còn không có tuyết đọng, bên ngoài trời lại đen, Quách Tĩnh Tĩnh chỉ nhìn thấy có cái gì đó bay xuống chứ không thể nhìn thấy thực thể. Cánh tay mới vừa đưa tới chuẩn bị kéo cửa sổ ra, thanh âm Hạ Phạm Hành từ trong điện thoại truyền tới.



"Không cho phép mở cửa sổ, đứng nhìn một hồi thì mau trở về giường đi, biết không?"



Quách Tĩnh Tĩnh thu tay về, ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Em biết rồi."



Ngoài miệng nói như vậy nhưng người lại không động, ngược lại cậu lại nằm ở trên bệ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, điện thoại di động chiếu sáng bông tuyết ở bên ngoài, phát ra thứ ánh sáng vô cùng lấp lánh. Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới thấy rõ, thật sự là có tuyết rơi.



"Về giường chưa đấy?"



Hạ Phạm Hành bất thình lình nói một câu, làm Quách Tĩnh Tĩnh sợ tới rụt cổ lại, xoay người đàng hoàng lên giường, đắp lại chăn rồi mới “ừ” một tiếng.




Một tiếng trả lời thông minh lanh trí này, Hạ Phạm Hành nghe, trong lòng dâng lên từng trận ấm áp, hận không thể lập tức đi tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh, ôm lấy người vào trong ngực mình.



Gần đây khoảng thời gian này Hạ Phạm Hành đều hết sức giảm bớt xã giao, nếu như không phải là sợ Đường Đại Nghiệp sinh nghi ngờ thì hắn cần gì phải tới chỗ hẹn ăn bữa cơm này?



"A Tĩnh, đột nhiên anh thấy rất nhớ em, rõ ràng chúng ta chỉ mới xa nhau có mấy giờ thôi mà." Hạ Phạm Hành thở dài, tận lực đè thấp giọng nói, "Hóa ra nhớ một người là cảm giác này à, khó trách có người nói, một ngày không thấy như cách ba thu."



Quách Tĩnh Tĩnh rụt vào trong chăn, đắp đến tận đôi tai đỏ bừng của cậu.



"Anh... Anh đừng có mà dùng cái giọng kì quái này nói chuyện với em."



Hiếm thấy tình cảm một lần lại bị hình dung thành cái giọng kì quái, trừ Quách Tĩnh Tĩnh ra cũng chẳng có ai nói ra được nữa. Hạ Phạm Hành đỡ trán, bất đắc dĩ cười lên.



Hắn cười, thanh âm càng phát ra từ tính, cách điện thoại mà Quách Tĩnh Tĩnh cũng có thể cảm giác được cảm giác khác thường trên tai mình, thật giống như bị người dùng lông chim bát lộng vậy, trên người cũng có chút run rẩy.



"Hạ Phạm Hành... Anh đừng cười."



Bắt đầu kêu cả họ cả tên rồi, đây là đang tức giận đó à? Nhưng cái giọng hơi oán giận trách móc này là có chuyện gì xảy ra?



Đáy mắt Hạ Phạm Hành nồng sâu, ra dấu với tài xế lái xe. Tài xế gật đầu một cái, dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi. Y mở cửa xuống xe, như một làn khói đi vào trong cửa hàng, cho Hạ Phạm Hành không gian riêng.



Hạ Phạm Hành híp mắt, cố ý phát ra thanh âm khàn khàn liêu nhân hỏi: "A Tĩnh, em đang suy nghĩ gì thế?"



Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết mình là thế nào, bỗng nhiên cũng nhớ tới chuyện xảy ra lần đó khi hai người ngủ trưa ở tiểu khu, tay Hạ Phạm Hành ở trên người cậu tới lui, môi cơ hồ dán lên lỗ tai cậu, cũng là dùng loại thanh âm này, từng lần một gọi cậu: "A Tĩnh, A Tĩnh..."




Quách Tĩnh Tĩnh hốt hoảng từ trong trí nhớ tỉnh hồn, chỉ cảm thấy cả người cũng đang nóng lên, cái chăn trên chóp mũi cản trở hơi nóng từ mũi, vốn đang cảm thấy thật thoải mái nhưng vào lúc này lại có chút oi bức không thở được. Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay kéo kéo chăn, hất cằm để cho mặt mình tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.



"Không... Không suy nghĩ gì cả, anh đến nhà chưa?" Nếu như đến nhà rồi cậu sẽ nói ngủ ngon, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.



"Chưa có. Nói chuyện với anh thêm một hồi nữa đi, có được hay không?"



Hạ Phạm Hành làm sao biết không biết tâm tư nhỏ của cậu, có điều hắn cũng không coi như là nói láo, xe đậu ở bên lề đường, nhất thời cũng không về nhà được.



"Được rồi." Hạ Phạm Hành nếu đã mở miệng Quách Tĩnh Tĩnh tự nhiên cũng sẽ không từ chối, huống chi cậu cũng không cúp điện thoại được.



"Vậy em nói cho anh biết, em mới vừa rồi đang suy nghĩ gì vậy?"



"Không suy nghĩ gì mà." Quách Tĩnh Tĩnh có chết cũng không nói.



"Nhưng là anh muốn..." Hạ Phạm Hành chủ động xuất kích, "A Tĩnh, anh bây giờ rất muốn được nằm trong chăn cùng với em, như vậy anh có thể ôm em thật chặt, hôn em một cái, giống như trước đây vậy."



Mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ như tôm luộc.



"Anh muốn ôm em, A Tĩnh, em có từng thử qua chưa? Giống như anh vậy?" Thanh âm Hạ Phạm Hành mang dẫn dụ rõ ràng, mỗi một chữ cũng rất vang, "A Tĩnh, thử nhìn một chút, có được hay không?"



"A.."



Nghe Quách Tĩnh Tĩnh trong điện thoại không ngăn được kinh suyễn, Hạ Phạm Hành liếm liếm môi.



"A Tĩnh, em có cảm giác, như vậy rất tốt, tới, chúng ta tiếp tục..."




Lần nói chuyện điện thoại này có thể nói là dài đằng đẵng, nói khoa trương lên thì có thể coi là bằng tổng cộng tất cả thời gian nói chuyện điện thoại từ khi Quách Tĩnh Tĩnh sinh ra cho tới nay.



Không biết từ lúc nào, Quách Tĩnh Tĩnh cả người cũng rúc vào trong chăn, không ló đầu ra không thấy đuôi, chăn đắp cong lại thành như một con nhộng, hơn nữa còn duy trì cái tư thế này một thời gian rất dài.



Lúc kết thúc điện thoại, trên bệ cửa sổ đã có một tầng tuyết đọng, trên kính tạo thành những bông hoa óng ánh.



*



Trương Thanh sáng sớm dậy đã nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh giặt drap trải giường.Trương Thanh nhìn ra phía ngoài, kinh ngạc phát hiện, khắp mọi nơi đều là một màu trắng bạc. Vị trí ngôi nhà gạch đỏ hơi chếch, cũng hơi xa người ở xung quanh, trước sau trái phải không phải kênh rạch cống mương thì chính là cây lớn, tuyết rơi trên chạc cây sáng long lanh, nhìn một rừng cây vốn dĩ tiêu điều nhưng giờ lại sáng tinh khiết, cảnh trí xinh đẹp để cho người ta không thông.



Trương Thanh chạy ra cửa, đạp một cước trên bậc thang, tuyết đọng còn rất dày, cũng sắp ngập qua bàn chân rồi. Cái này ở nam phương mà nói thì đã coi là một trận tuyết lớn rồi.



"Oa, thật dày, nhìn trời thì chắc còn tuyết rơi đó, " Trương Thanh nhìn chung quanh một lần, mặc dù không khí lạnh như băng nhưng không cách nào ngăn cản tâm tình bởi vì thấy tuyết mà rất tốt. Trương Thanh dậm chân, sau khi giẫm rơi tuyết ở phía trên lúc này mới qua ngưỡng cửa vào phòng.



"A Tĩnh, trời này sao con lại đi giặt chăn? Cũng không có chỗ nào để hong khô cả, hơn nữa để ra ngoài thì đóng băng mất."



Quách Tĩnh Tĩnh cũng không ngẩng đầu lên, hàm hàm hồ hồ nói một câu: "Con vô tình làm bẩn, một hồi nữa con lấy băng ghế hong khô trong phòng con là được.:”



"Vậy cũng phải mấy ngày mới có thể khô đó, " Trương Thanh suy nghĩ một chút, vỗ ót một cái, chợt nói, "A Tĩnh, thật ra thì con cũng không cần phải giặt toàn bộ đâu, chỗ nào bẩn thì con giặt chỗ đó là được, sau đó dùng nước nóng che, làm vừa nhanh lại bớt chuyện! Chiêu này là con nói cho ba đấy"



Tay Quách Tĩnh Tĩnh vắt chăn dừng một chút, đỏ mặt mím môi, nói: "Con quên..."



Nói xong, cũng không biết đang giận dỗi với ai mà lại vểnh môi, dùng sức vặn chăn.



Trương Thanh gãi gãi mặt, cũng không biết con trai bị làm sao mà tai lại đỏ thế?



Quách Tĩnh Tĩnh đem chăn giặt qua bỏ vào trong máy giặt quần áo rồi đi ăn điểm tâm, Trương Thanh bưng chén nhìn đồng hồ trên tường."Phạm Hành hôm nay sao lại chưa tới? Gần đây không phải cứ bảy giờ là tới à? A Tĩnh, con gọi điện hỏi một chút đi.”



Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe thấy ba chữ “gọi điện thoại”, tay cầm đũa cũng cứng lại.



"A Tĩnh? Sao không gọi hả con?"



Quách Tĩnh Tĩnh cũng không nhìn Trương Thanh, giả bộ không có gì gắp dưa muối, ngoài miệng cố tỏ ra bình thường nói: "Chắc anh ấy đang lái xe đó, nghe điện thoại không an toàn đâu ba."



Trương Thanh cũng chấp nhận lý do này, gật đầu nói: "Cũng đúng, ngày này tuyết rơi nhiều, lái xe dù sao cũng phải cẩn thận, có điều Hạ Phạm Hành tính tình cẩn thận, A Tĩnh con cũng đừng lo lắng, nhưng mà nói đi nói lại thì... Coi như Phạm Hành không đụng vào người khác, vậy vạn nhất có người đụng vào nó thì sao?"



Trương Thanh mới vừa nói xong, điện thoại di động của Quách Tĩnh Tĩnh liền vang lên, điện thoại là Hạ Phạm Hành gọi tới. Sau khi Quách Tĩnh Tĩnh tiếp, cũng không biết đầu bên kia nói cái gì, Quách Tĩnh Tĩnh trước tiên còn lo lắng sau rồi lại khôi phục như bình thường, xong rồi ngẩng đầu lên nhìn Trương Thanh. Trương Thanh sờ sờ mặt mình.



"Sao... Thế nào? Ba rửa mặt không sạch à?"



"Ba, xe Hạ Phạm Hành bị người ta tông vào."



"A?" Trương Thanh há miệng, trong cái muỗng còn dư lại nửa quả trứng gà, rơi xuống vào bát cháo trắng.



__________________



Lời của editor: chương này không hiểu sao tui lại thấy nhẹ nhàng quá. Cơ mà các cô có biết tại sao Tĩnh Tĩnh lại giặt chăn không =))