Cô gái đầu bên kia điện thoại cười nói:
“Hắn mặc quần áo gì?”
Nữ học sinh nói:
“Quần áo thể thao màu trắng.”
Ương Ương cười nói:
“Vẫn còn mặc quần áo thể thao màu trắng sao...nếu lần sau gặp lại, có thể nói thẳng với hắn là có biết.”
“Hả?”
Nữ học sinh hiếu kỳ nói:
“Ương Ương tỷ biết hắn sao?”
“Quen lâu rồi.”
...
Chỉ còn lại 12 giờ nữa là đến vụ giao dịch Jindai Yashusi.
Nhưng thanh tra Khánh Trần của tổ 7 khu tình báo số 1 lại như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai tìm thấy cả.
Theo lý thuyết bây giờ thành phố số 10 có không ít nhân viên tình báo, không khó để tìm một người.
Nhưng lại có hai chuyện kỳ lạ xảy ra trong thành phố, một là người được chọn ảnh tử Khánh Nguyên mất tích, hai là thanh tra tổ 7 mất tích, tìm thế nào cũng không thấy.
Tổ 7 lại không nóng lòng hoảng hốt lắm, dù sao mỗi ngày Khánh Hoa đều nhận được tin tức và mệnh lệnh của ông chủ, ít nhất họ còn biết thanh tra vẫn rất ổn.
Nhưng mấy tổ tình báo khác lại không như thế, họ tung lưới nghe ngóng tin tức khắp nơi, chỉ sợ thanh tra tổ 7 lại đang chuẩn bị làm chuyện lớn gì đó.
Điều đáng sợ nhất không phải có một con nhện lông to bằng bàn tay bò trong nhà.
Mà là lúc ngươi vừa định đập chết nó, nó lại biến mất...
Hôm qua, ba tên thám viên tổ 7 bị Khánh Chuẩn khởi tố, tòa nhà tình báo số 1 xôn xao hẳn lên.
Nếu bắt được nội gian ở những nơi như thế này thì đều xử quyết bí mật, đây là lần đầu tiên khởi tố.
Mấy vị thanh tra đều nghĩ, bây giờ thám viên tổ 7 có cảm thấy khủng hoảng không?
Phải biết mỗi lần dọn dẹp tổ chức đều sẽ ảnh hưởng đến những người vô tội. Dù sao việc bắt nội gian khá kỳ quái, ngươi khó biết được ai là nội gian, ai không phải nội gian.
Việc bắt nội gian sẽ dễ khiến người ta cảm thấy hoang mang.
Nhưng mấy tổ tình báo khác đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, sau khi ba tên nội gian bị bắt, mọi chuyện lại không hề bị rêu rao mà nhanh chóng lắng lại.
Các thám viên tổ 7 cứ như bị người ta cho uống thuốc mê hồn, căn bản không thèm để việc này ở trong lòng, vẫn tiếp tục “cúng bái” trong văn phòng tầng ba.
Lúc này, Khánh Hoa đang ngồi xếp bằng trên mặt đất tu hành, Khánh Nhất đi lại trong văn phòng, thỉnh thoảng sẽ quán đỉnh cho mọi người rồi trở lại văn phòng mình để tu luyện khí mạch.
Vốn dĩ đám thám viên còn lo lắng phương pháp tu hành này sẽ có di chứng, dù sao những phương pháp tu hành trên thị trường có nhiều di chứng lắm, nếu không làm tốt sẽ biến mình thành trò cười ngay.
Nhưng khi họ thấy Khánh Nhất cũng tu hành Chuẩn Đề Pháp thì lập tức yên tâm.
Khánh Chuẩn ngồi vắt chéo chân bên cạnh Khánh Hoa, cắn một miếng táo:
“Ê, ngươi nói xem thanh tra của chúng ta chạy đi đâu rồi? Có gần một phần ba nhân viên tình báo trong thành phố đều đang đi tìm hắn, kết quả lại không thể tìm được!”
Khánh Hoa không nói gì, tiếp tục tập trung tu hành.
Khánh Chuẩn nói tiếp:
“Đêm nay sẽ phải đi trao đổi Jindai Yashusi, ngươi có sợ không?”
Khánh Hoa vẫn không nói gì.
Khánh Chuẩn:
“Ngươi nói xem...”
Khánh Hoa không thể nhịn được nữa:
“Đại ca ngươi có thể đi nói chuyện với người khác được không, thiên phú tu hành của ta vốn đã không tốt, ngươi làm thế này, các thám viên khác đều tăng cấp, có mỗi ta ở tiểu chu thiên đây! Còn nữa, ngươi không cần tu hành sao?!”
Khánh Chuẩn vui vẻ cười nói:
“Ta là giác tỉnh giả, ta không tu hành. Thôi ngươi cứ tu hành đi, ta đi sang nói chuyện với người khác vậy.”
Nói xong, hắn đi đến một bên, ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Húc Dương:
“Ê, ngươi cảm thấy thanh tra của chúng ta sẽ đi đâu?”
Dương Húc Dương:
“...”
Đám thám viên trong phòng làm việc đều cảm thấy có phải thanh tra Khánh Chuẩn này hấp thu tâm trạng tiêu cực của người khác để mạnh lên không?
Mà Khánh Chuẩn lại đang lo nghĩ về Khánh Trần.
Lúc này hắn đã thay quần áo khác, sử dụng vật cấm kỵ ACE-005 Đại Phúc đổi một gương mặt mới, đứng trên đầu đường phố rộng rãi của khu thứ ba.
Hắn đi vào một quán cà phê, nhàn nhã mua một cốc cà phê Tây Nam.
Thế giới trong không có cà phê kiểu Mỹ, Latte, Cappuccino gì cả, hạt cà phê của cả Liên Bang đều được sản xuất ở khu vực Tây Nam, Lý thị, Khánh thị, Trần thị đều có nơi sản xuất gieo trồng.
Cho nên, ở đây chỉ có cà phê Tây Nam.
Cà phê được vận chuyển từ Tây Nam đến, chi phí vận chuyển rất cao, đây cũng là thứ chỉ dành cho giai cấp quyền quý sử dụng.
Quán cà phê cũng là một kiểu cửa hàng đặc biệt của khu Tam Thượng, có cả ở một số thành phố khu thứ tư, khu thứ năm, thậm chí rất nhiều dân chúng Liên Bang còn cho rằng được đến quán cà phê một lần là rất vinh dự.
Sau khi Khánh Trần nhận lấy cốc cà phê thì yên lặng ngồi trước cửa kính trong suốt nhìn ra bên ngoài.
Ai cũng không biết hắn đang nhìn gì.