Một giây sau, Khánh Trần nhìn thoáng qua thời gian, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Lúc này thời tiết bên ngoài rất đẹp, ba chiếc xe đang nhanh chóng lao đến từ phía xa.
Khánh Trần đi trên lối đi bộ, nhìn đội xe kia đang đi đến.
Đang đi, hắn rút hai tay đút túi quần ra, làm một cái ví tiền trong túi rơi xuống đất.
Một người đàn ông cách đó không xa thấy cảnh này, lập tức chạy tới nhặt ví tiền lên rồi chạy về hướng ngược lại.
Chỉ là người đàn ông chạy quá nhanh, không cẩn thận va vào một người phụ nữ đang dắt chó.
Sau khi người phụ nữ kia ngã xuống đất, dây xích chó tuột khỏi tay, chó cảnh to lớn chạy nhanh ra giữa đường.
Một chiếc xe đang chạy đột nhiên đánh tay lái để tránh con chó cảnh, đâm thẳng vào phía đội xe đang đi kia.
Sau một tiếng vang lớn, chiếc xe đi đầu đâm phải chiếc xe đang né tránh mất khống chế.
Người phụ nữ bị ngã, người đàn ông nhặt được ví tiền, con chó phi nước đại, hai chiếc xe đâm vào nhau đều vì một cái ví tiền.
Giống như có người đang cầm chiếc chìa khóa vận mệnh trong tay, mở ra một cánh cửa mới vậy.
Cạch một tiếng, cửa xe mở ra.
Một vệ sĩ xuống xe xem xét tình huống, đến khi hắn hiểu rõ có chuyện đã xảy ra liền trở về bên cạnh xe, thấp giọng nói:
“Ông chủ, là tai nạn bất ngờ.”
Sắc mặt Khánh Văn đang ngồi ở ghế sau xanh mét, hắn thấp giọng lẩm bẩm:
“Khánh Hạnh...ngươi vẫn không thôi đúng không!”
“Ông chủ, làm sao bây giờ?”
Vệ sĩ thấp giọng hỏi.
“Đổi xe, để một người ở chỗ này xử lý tai nạn giao thông, những người khác hộ tống ta về nhà.”
Khánh Văn nói.
Sau khi chiếc xe rời đi, Khánh Trần lại đi sang một hướng khác, đó là đường về nhà hàng ngày của Khánh Vô.
Mà Khánh Trần cũng giúp Khánh Hạnh chuẩn bị cho Khánh Vô một món quà bất ngờ.
Chỉ sợ Khánh Hạnh sẽ không ngờ được, trên thế giới này lại có người có thể dựa vào đầu óc để sao chép những án bất ngờ mà hắn tạo ra.
Trên thực tế, Khánh Trần đã dùng hết sức để thử nghiệm tính toán ra những tai nạn bất ngờ, nhưng làm một mình cũng hơi tốn sức.
Vừa rồi hắn tính kế Khánh Văn còn phải rắc một ít thức ăn chó ở giữa đường, nếu không căn bản sẽ không thể dụ con chó cảnh đó chạy ra được.
Cho nên bất ngờ do Khánh Trần tạo ra có tỳ vết, nếu ai đó cẩn thận điều tra nơi này, tìm ra thức ăn chó dưới đất sẽ có thể chứng minh đây là một vụ tai nạn cố ý gây ra.
Nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là Khánh Văn, Khánh Vô tưởng Khánh Hạnh làm là được.
Bình thường Khánh Hạnh đều được vệ sĩ mà cha mẹ thuê cho hắn bảo vệ. Trừ khi Khánh Trần không quan tâm đến việc Bạch Trú có thể bị Khánh thị nhằm vào mà sử dụng Lấy Đức Phục Người thì tạm thời hắn không có cách gì giải quyết Khánh Hạnh cả.
Tiếng súng của Lấy Đức Phục Người đặc biệt, dễ bị người ta nhận ra.
Nếu hắn ám sát Khánh Hạnh sẽ phải đối mặt với việc cha mẹ Khánh Hạnh phụ truy sát không chết không thôi?
Lúc ngươi chưa có cách để đối phó với kẻ địch, thì cần tìm thêm mấy kẻ địch nữa cho kẻ địch này.
Như vậy sẽ có rất nhiều người cùng nhằm vào hắn!
Bây giờ Khánh Nhất được khu tình báo số 1 che chở, sắp trở thành người được chọn mạnh nhất, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người nhắm vào.
Cho nên dùng hào quang của Khánh Hạnh để che dấu hào quang của Khánh Nhất cũng rất hay.
“Thú vị.”
Khánh Trần nói.
Không biết từ bao giờ, hắn đã có đam mê giống với ảnh tử tiên sinh rồi.
Khách khứa trong quán cà phê, người đi lại bên đường đều chỉ trỏ bàn luận về tai nạn bất ngờ này, mà kẻ đầu têu là Khánh Trần đã sớm đi xa.
...
Đến đêm, Khánh Hạnh đang ở trong nhà lặng lẽ vuốt ve một cái hộp diêm cũ nát, những que diêm trong hộp phát ra tiếng vang ầm ầm.
Mỗi ngày vật cấm kỵ ACE - 054 hộp diêm cũ nát đều sẽ sinh ra một que diêm, dù không dùng cũng không biến mất.
Lúc Khánh Hạnh lấy được hộp diêm, bên trong hộp tràn đầy, cho tới hôm nay hắn vẫn chưa dùng hết.
Hắn nhớ lại một màn chiều hôm qua, dường như ánh mắt của thiếu niên có thể nhìn xuyên qua đám cháy, vô tình khiến hắn phải sợ hãi.
Đối phương có thể thấy hắn sao?
Chắc là không thấy đâu.
Khánh Hạnh lạnh mặt suy nghĩ.
Đúng lúc này có cuộc gọi đến, hắn nhìn thoáng qua, là Khánh Văn.
“Alo, Khánh Văn.”
Khánh Hạnh bình tĩnh nói.
Lại thấy Khánh Văn ở đầu bên kia nói:
“Ta mặc kệ ngươi làm thế nào, nếu ngươi còn dùng năng lực kỳ lạ đó với ta, hai ta cứ cá chết lưới rách đi.”
Nói xong, Khánh Văn cúp điện thoại.
Khánh Hạnh ngây người trên ghế sô pha nửa ngày, hắn tạo ra tai nạn bất ngờ cho Khánh Văn từ rất lâu rồi, sao bây giờ đối phương mới đột nhiên gọi điện thoại tới?
Khánh Hạnh cảm thấy có gì đó là lạ theo bản năng, nhưng lại không biết không đúng ở đâu.