Chắc chắn khi đó hắn cũng sẽ rơi vào tình huống như Khánh Hạnh bây giờ, đến lúc đó không những bị người khác đề phòng mà còn phải đề phòng ai đó lợi dụng chuyện này để vu oan giá họa cho hắn như những gì hắn đang làm.
Lúc này, Diêm Xuân Mễ mới nhận ra một vấn đề, xem ra ông chủ nhà mình lại để mắt đến vật cấm kỵ trong tay Khánh Hạnh.
Nàng còn nghĩ, nếu vật cấm kỵ này rơi vào tay ông chủ nhà mình, không biết tác dụng của nó sẽ được phát huy đến mức nào nhỉ.
Nhưng theo những gì nàng biết, số người thèm muốn vật cấm kỵ trong tay Khánh Hạnh vài năm gần đây không ít đâu, chẳng qua vì họ không biết Khánh Hạnh giấu nó ở đâu nên mới không ra tay thôi.
…..
Khánh Trần nhàn nhã ngồi ăn trong một cửa hàng thịt nướng nào đó ở khu thứ năm.
Không thể không nói, đôi khi hắn cũng phải cảm thấy bi ai thay cho những người dân sống trong thế giới này. Rõ ràng với trình độ khoa học kỹ thuật tiến bộ như bây giờ, họ hoàn toàn có thể mô phỏng hương vị của thịt thật vào đống thịt tổng hợp này, nhưng họ lại không làm, ngay cả thịt nhân tạo ở một nơi có trình độ khoa học thua kém hơn chỗ này rất nhiều như thế giới ngoài cũng ngon hơn nhiều so với chỗ thịt mà hắn đang ăn.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, trong quá trình sản xuất, các tập đoàn hoàn toàn không quan tâm đến khẩu vị của người dân, họ chỉ cần biết thứ này có chứa dinh dưỡng, có thể cũng cấp dinh dưỡng cho những người ăn nó, thế là đủ, những thứ khác đều không quan trọng.
Khánh Trần quay đầu nhìn sang bàn bên cạnh thì phát hiện họ đang rắc một đống gia vị lên trên miếng thịt rồi mới bắt đầu ăn.
Sau đó hắn lại liếc nhìn những bàn còn lại trong quán một lượt, những người đang ngồi trong quan hôm nay cứ thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn ngó xung quanh một lượt rồi lại cúi xuống.
Bên ngoài cửa hàng cũng có rất nhiều người đi đường đang đi qua khu vực này.
Đây chính là địa điểm giao dịch mà Khánh Trần chọn hôm nay, chỉ nửa giờ nữa thôi, nhân viên tình báo của Kashima sẽ đến đây để trao đổi Jindai Yasushi với hắn.
Càng đến gần thời gian giao dịch, số người xuất hiện ở đây càng nhiều, đến giờ hắn cũng không thể biết được ngoài kia có bao nhiêu người là nhân viên tình báo, bao nhiêu người là người bình thường nữa.
Khánh Trần biết trong số đó có cả người của gia tộc Jindai.
Vì cả hắn và Kashima đều không tiết lộ gì về cuộc giao dịch này nên Jindai cũng không biết cụ thể người mà họ muốn giao dịch hôm nay là ai, nhưng họ cũng đoán được người mà Kashima sẽ mang đến đây rất có thể là một thành viên quan trọng nào đó của gia tộc Jindai đã mất tích trước đây.
Nhưng đúng lúc này, cửa quán thịt nướng bỗng mở ra, vài thanh niên xuất hiện ở cửa.
Những người đó còn chưa bước vào mà mấy chục người đang ngồi trong quán đã ngẩng lên nhìn chằm chằm vào họ.
Vừa thấy họ, Khánh Trần đã ngẩn ra, không ngờ lúc này hắn lại có thể gặp được người quen.
Những người vừa đến chính là bọn Tôn Sở Từ, Đoàn Tử từng cho hắn đi nhờ xe lúc còn ở hoang dã.
Tôn Sở Từ vừa bước vào cửa hàng đã nhìn thấy Khánh Trần đang ngồi trong góc ăn thịt nướng.
"A!"
Đoàn Tử ngạc nhiên kêu một tiếng:
"Khánh Trần! Thật trùng hợp, ngươi cũng đến đây ăn thịt nướng sao!"
Nàng còn chưa dứt lời thì mấy chục người đang ngồi xung quanh Khánh Trần đã đứng dậy cảnh giác nhìn họ.
Những người đó không những nhìn chằm chằm vào họ mà còn đặt tay lên thắt lưng, rõ ràng đó là động tác chuẩn bị rút súng mà. Lúc này, bọn Tôn Sở Từ đã bị dọa cho hồn bay phách tán.
Họ quay sang định cầu cứu Khánh Trần mới phát hiện thiếu niên vẫn bình tĩnh ăn thịt nướng như thể chuyện đang xảy ra chẳng có chút liên quan gì đến hắn.
Cả quán thịt nướng như trở thành một sân khấu, họ và những nhân viên tình báo kia chính là phông nền để làm bật lên thiếu niên đang bình tĩnh ngồi ăn thịt nướng phía xa.
Quả là nhân vật lớn, Tôn Sở Từ nghĩ thầm, không phải chỉ là đi ăn thịt nướng thôi sao, ở đây thì có nguy hiểm gì mà phải mang nhiều người như vậy?!
Tôn Sở Từ đã kịp phản ứng. Đúng vậy, nếu có nguy hiểm, tại sao đối phương lại mang nhiều người đến đây như vậy, chắc chắn ở đây sắp xảy ra chuyện gì đó, có lẽ họ nên rời khỏi đây ngay thôi.
"Lại đây ngồi đi, đúng lúc ta đang không biết ăn hết chỗ thịt này kiểu gì.”
Khánh Trần vừa cười vừa nói với họ, sau đó hắn lại quay sang nói với các thám viên tổ 7:
"Không cần khẩn trương, đây là bạn của ta."
Say đó hắn lại quay sang an ủi ông chủ quán thịt nướng đang run rẩy trong góc:
"Ngươi cứ nướng thịt tiếp đi, lúc nào xong chuyện chúng ta sẽ trả tiền cho ngươi, chúng ta không đập phá quán của ngươi đâu mà sợ."
Ông chủ quán nướng thấy thanh niên đẹp trai dẫn đám người đến quán hắn nói chuyện lễ phép như vậy nên cũng yên lòng.