Nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra một vấn đề, bây giờ trong quán của hắn đã chẳng còn vị khách nào, tất cả những người đang ngồi ở đây đều là những người đi theo thanh niên đó.
Ông chủ lại run rẩy nói:
"Để ta đi nướng thêm chút thịt cho các ngươi, đây là quà tặng miễn phí."
Khánh Trần cười nói:
"Không cần, chúng ta có tiền."
Lúc này, Đoàn Tử đang thì thầm với Tôn Sở Từ:
"Học trưởng, ta bắt đầu thấy sợ rồi, hay chúng ta đi thôi."
"Đừng sợ, ta nghĩ không có chuyện gì đâu.”
Sau khi tỉnh táo lại, Tôn Sở Từ lại tiếp tục bình tĩnh bước vào quán.
Khánh Hoa đưa mắt ra hiệu một cái, Dương Húc Dương và hai tên thám viên khác lập tức tiến hành soát người cả bọn Tôn Sở Từ, hắn còn bảo riêng một nữ thám viên khác đi soát người cho Đoàn Tử.
Khánh Trần không lên tiếng ngăn cản, hắn cũng không muốn chút chuyện nhỏ nhặt này mà phá hỏng cả cuộc giao dịch hôm nay.
Khánh Trần cười nói:
"Vừa rồi các ngươi đã lên tiếng chào hỏi ta nên ta không thể để các ngươi đi được, nếu bây giờ các ngươi ra ngoài thì rất có thể ai đó sẽ bắt các ngươi để uy hiếp ta, mọi người cứ yên tâm ngồi trong này đi, ta sẽ trả tiền. Lúc nào xong chuyện ta sẽ sai ngươi đưa các ngươi rời khỏi đây."
"Ừ, cám ơn.”
Tôn Sở Từ gật đầu.
Khánh Trần tò mò hỏi:
"Dạo này các ngươi thế nào?"
Tôn Sở Từ nói:
"Chúng ta dùng số tiền thưởng lần đó để thuê một căn nhà rộng hơn và trang bị thêm một ít vũ khí. Số tiền đó đủ để chúng ta trang trải một thời gian, có lẽ đến mùa xuân năm sau chúng ta mới phải đi săn lần nữa."
Tuy tám vạn không phải là con số quá nhiều, nhưng đối với những người như họ, con số đó đã đủ để duy trì cuộc sống ổn định một thời gian, từ trước đến nay giá cả của vũ khí chưa bao giờ rẻ, số tiền đó sao có thể đủ để mua vũ khí tốt được.
Khánh Trần không định ra tay giúp đỡ họ, bây giờ hắn và những người du hành ở Trịnh thành chỉ có thể coi là có quen biết, nếu biểu hiện quá nhiệt tình thì không những không khiến đối phương cảm kích, mà còn có thể khiến họ nảy sinh cảnh giác hắn.
Lúc này, Khánh Chuẩn bỗng xuất hiện ngoài của hàng thịt nướng, cười híp mắt nói:
"Ông chủ, người của Kashima đến rồi, nên chuẩn bị thôi."
Khánh Trần không trả lời Khánh Chuẩn mà trực tiếp gọi điện thoại cho thủ lĩnh ảnh tử.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói uể oải quen thuộc đã vang lên:
"Chuẩn bị xong chưa?"
Khánh Trần liếc nhìn Khánh Chuẩn một chút rồi nói:
"Ừ, người của Kashima đến rồi, bên ngài chuẩn bị xong chưa."
"Bên ta chuẩn bị xong rồi, nhưng ta vẫn nên nhắc nhở ngươi một câu, tự bảo vệ bản thân cho tốt, đạn không có mắt đâu, đừng vì chuyện nhỏ nhặt như thế này mà mất mạng.”
Thủ lĩnh ảnh tử nói.
"Biết rồi.”
Khánh Trần vừa nói vừa đứng dậy.
Trước khi đi, hắn còn quay sang hỏi Khánh Chuẩn:
"Bên ngươi chuẩn bị xong chưa."
Khánh Chuẩn:
"Chuẩn bị xong rồi."
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng lấy ra một khẩu súng giảm thanh, liên tiếp bắn vào hai thám viên đang ngồi ngay bàn bên cạnh Khánh Trần.
Hai người đó lập tức ngã xuống sàn.
Bọn Tôn Sở Từ bị tiếng súng dọa cho hồn bay phách tán, chẳng lẽ từ trước đến giờ những người này đều không thèm nói một câu mà đã ra tay giết người?!
Đoàn Tử sợ đến mức làm rơi cả miếng thịt trên tay xuống.
Khánh Chuẩn biết Khánh Trần không thích giết người, đành giải thích:
"Ngài cũng biết chuyện hôm nay rất quan trọng, chẳng lẽ ta phải gác lại chuyện ở đây để áp giải họ về, sau đó lại quay lại làm việc sao."
"Ta biết mà, còn ai nữa không?"
Khánh Trần lắc đầu hỏi.
Khánh Chuẩn nghĩ một lúc rồi nói:
"Có lẽ hết rồi."
"Cả tổ 7 có 96 thám viên, vậy mà lại có đến 5 người là nội gián. Khánh Chuẩn, từ giờ ngươi sẽ phụ trách quản lý kỷ luật, sau này ta không muốn nhìn thấy chuyện này lặp lại lần nữa.”
Sau đó, Khánh Trần lập tức xoay người đi ra khỏi quán thịt nướng.
Khánh Chuẩn cười nói:
"Tuân lệnh, ông chủ!"
Thấy Khánh Trần đi ra ngoài, tất cả thám viên trong quán cũng lập tức đứng dậy đi theo.
Chỉ vài phút sau, trong hàng thịt nướng đã chẳng còn ai.
Tôn Sở Từ đặt đũa xuống rồi lặng lẽ liếc nhìn hai thi thể đang nằm dưới sàn, sau đó hắn lại quay sang nhìn theo bóng lưng thiếu niên đang đi dưới ánh đèn rực rỡ ngoài của sổ.
"Học trưởng, ngươi nghĩ chức vị của hắn là gì?"
Đoàn Tử cẩn thận hỏi.
"Ta cũng không biết, nhưng ta có thể chắc chắn hắn chính là một trong những nhân vật lớn của tập đoàn. Nếu hắn đã dặn chúng ta nên ở trong này thì tốt nhất chúng ta đừng ra ngoài.”
Tôn Sở Từ nói:
"Bây giờ ta cũng không biết chúng ta có nên ôm đùi loại nhân vật nguy hiểm như hắn không nữa."
Lúc này, một đội viên khác bỗng nói:
"Nhưng ta lại cảm thấy hắn là người tốt….."