Khánh Trần sửng sốt:
"Thật vô ơn."
Sau khi người của Kashima đến, cuộc chiến trên đường Phấn Đấu nhanh chóng lắng xuống.
Tám người kia nhanh chóng đi về phía cửa hàng mà Park Chang Ho đang ẩn núp, bảo vệ hắn rời đi.
Nhưng ngay khi chuẩn bị rời khỏi đây, Park Chang Ho bỗng nghĩ, nếu thanh tra tổ 7 chỉ có một mình ở đây, sao hắn không ra tiện tay diệt trừ người này thay Lee Jong Heon?
Mấy chương trước mình để là Lý Đông Hùng nhưng nay phát hiện bị nhầm nên sửa lại ạ.
Nếu có người truy cứu, hắn cứ nói do đạn lạc là được.
Nhưng ngay khi Park Chang Ho định đầu tìm Khánh Trần thì phát hiện đối phương đã biến mất.
Park Chang Ho nhíu mày, chẳng lẽ thủ lĩnh ảnh tử đã dùng Ám Ảnh Chi Môn để đưa Khánh Trần rời khỏi đây?!
….
Trong cao ốc mà A4 ẩn nấp, Khánh Hoa và 6 tên thám viên khác đang đi thang máy lên tầng cao nhất.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Khánh Hoa lập tức đi đẩy cửa phòng mà tay bắn tỉa đang ẩn nấp.
Tay bắn tỉa kia kinh ngạc nhìn hắn.
Khánh Hoa nói:
"Xong việc rồi, cứ để súng bắn tỉa ở đây, thanh tra bảo chúng ta nhanh chóng rút lui."
Tay bắn tỉa đứng dậy rồi vui vẻ cởi khăn bịt mặt, đây đâu phải sát thủ gì, người này là một thám viên của tổ 7 mà.
Thật ra ngay khi gia tộc Jindai thấy người mà tổ 7 chuẩn bị giao dịch là Khánh Chu, họ đã định rút lui.
Nhưng họ có định rút lui hay không không quan trọng, dù sao Khánh Trần cũng sẽ tìm cách hất nước bẩn lên người họ.
Khánh Trần là người chọn địa điểm giao dịch, hắn cũng là người chọn chỗ ẩn nấp, gia tộc Jindai chưa cũng từng phái người đi giết A4, tất cả chẳng qua chỉ là vở kịch mà Khánh Trần tự biên tự diễn thôi.
Trình dộ bắn tỉa của người này không cao nhưng cũng may vị trí mà A4 ẩn nấp chỉ cách đường Phấn Đấu 380 mét nên vẫn dùng được, có thể bắn chết người trong khoảng cách này là xong.
Khánh Trần và tay bắn tỉa đã bàn bạc kĩ, khi nào hắn và Park Chang Ho ngã xuống, đối phương phải lập tức nổ súng, nếu không Park Chang Ho sẽ không tin Jindai muốn giết cả hai người họ. . .
Cho nên, từ khi treo bảng trắng trước cửa phòng làm việc đến khi đi cuộc giao dịch trên đường Phấn Đấu diễn ra.
Mục tiêu của hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi, đó khiến mối quan hệ giữa Jindai và Kashima tan thành mây khói.
Cuộc giao dịch lần trước chỉ có thể khiến mối quan hệ này rách một nửa, sau cuộc giao dịch lần này, mối quan hệ đó mới bị phá vỡ hoàn toàn.
Đêm nay, cả Jindai và Kashima đều thiệt hại không ít người, có lẽ ngay ngày mai hắn sẽ được chứng kiến cảnh hai nhà cắn xé nhau.
Lúc đầu Khánh Trần định cứu Park Chang Ho để khiến hắn cảm kích mình, nhưng không ngờ đối phương lại là một tên vô ơn.
Đêm nay, chỉ có hai người là Khánh Dã và Khánh Khu phải chịu khổ, nhưng chẳng phải họ là người của thủ lĩnh ảnh tử sao, đã là người của thủ lĩnh ảnh tử thì liên quan gì đến hắn chứ.
….
Khánh Trần thuê một căn phòng nhỏ trên tầng 112 tòa nhà Utopia.
Ngay lúc Park Chang Ho nghĩ “đã đến hết rồi”, định giết chết cả Khánh Trần, thì ảnh tử lại mở , kéo Khánh Trần đang gặp nguy hiểm vào.
Khánh Trần hiếu kỳ đánh giá phòng của mình.
Đây là lần đầu tiên hắn đi vào cánh cổng àny.
Một giây trước hắn vẫn còn ở trong cửa hàng bên đường Phấn Đấu, một giây sau đã vào trong tòa nhà Utopia, trong lúc đó hắn không hề bị dị dạng gì, giống như chỉ đi qua một cánh cửa nhỏ đơn giản.
Không biết có bao nhiêu người từng tưởng tượng, nếu như có cách để mình đi xuyên qua không gian thì tốt quá, có thể tới ngân hàng hay kho bảo hiểm.
Mỗi ngày tỉnh dậy, không cần lái xe, không cần đi xe điện, không cần chen chúc trên tàu điện ngầm hay trên xe bus vẫn tới được chỗ làm, chỗ học.
Hoặc muốn đi du lịch ở đâu thì chỉ cần mở một cánh cửa là đến.
Đây là một chuyện hạnh phúc nhường nào.
Nghĩ tới đây, Khánh Trần sáng mắt nhìn lên cổ ảnh tử tiên sinh, chắc hẳn mặt dây chuyền là vật cấm kỵ ACE-008.
Ảnh tử dở khóc dở cười:
“Ta nên khen ngươi can đảm hay nên mắng ngươi ăn gan hùm mật báo đây?”
Khánh Trần thu mắt về:
“Ta chỉ nhìn thôi.”
Ảnh tử ngẫm nghĩ:
“Thôi cũng được.”
Nói đến đây, hắn kéo mặt dây chuyền trong cổ áo ra.
Khánh Trần vốn cho rằng nó sẽ là một thứ đắt đỏ khảm đá sapphire, lại không ngờ mặt dây chuyền kia chỉ là một cái cúc cài màu bạc nho nhỏ.
Chính là loại cúc cài dùng để giữ ảnh người thân, người yêu.
“Bên trong là ảnh của ai vậy?”
Khánh Trần hỏi.
Ảnh tử bấm chốt cúc bạc ra để lộ bức ảnh bên trong, không ngờ lại là ảnh của một người đàn ông trẻ tuấn tú.
“Có phải trông khá quen không.”
Ảnh tử cười nói.
Khánh Trần trầm mặc, vì người đàn ông trẻ tuổi trong cúc bạc lại giống hắn ba phần, nhất là phần lông mày.
Sự tương tự này sẽ khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác quen thuộc nào đó.