“Người trong ảnh là ai?”
Khánh Trần ngẩng đầu hỏi.
Ảnh tử cười nói:
“Không liên quan nhiều đến ngươi đâu, không cần ngờ vực vô căn cứ làm gì. Hắn là người sáng lập ra Khánh thị trong kỷ nguyên mới, Khánh Chẩn.”
Ảnh tử nói tiếp:
“Trong kỷ nguyên cũ cũng có một tập đoàn Khánh thị, khi đó Khánh Chẩn cũng là ảnh tử như ta. Nhưng lúc đó địa vị của ảnh tử rất thấp, quyền lực cũng không lớn lắm, là kiểu nhân vật dùng xong là giết của nội bộ tập đoàn. Nhưng khi tập đoàn Khánh thị muốn giết Khánh Chẩn, lão tổ tông này đột nhiên vùng lên nên có Khánh thị bây giờ.”
Khánh Trần sửng sốt:
“Vì sao trong mặt dây chuyền của lại có hình của hắn?”
“Vì chủ nhân của món đồ này yêu hắn, chỉ là yêu mà không có được, cuối cùng tạo thành chấp niệm.”
Ảnh tử cười giải thích:
“Đây cũng là một bí mật của Khánh thị, vị siêu phàm giả này yêu Khánh Chẩn 49 năm, cho nên ở trong khu cấm kỵ số 071 có một bia mộ, phía trên chỉ khắc 49.”
“Khu cấm kỵ số 071.”
Khánh Trần sửng sốt, hắn đã nghe nói về khu cấm kỵ này từ sư phụ Lý Thúc Đồng, chính là nơi có quy tắc “chỉ có độc thân mới có thể đi vào”.
Ảnh tử cười hỏi:
“Có phải ngươi cảm thấy tò mò vì sao đã qua nhiều đời như vậy mà trông ngươi vẫn hơi giống Khánh Chẩn không?”
Khánh Trần gật đầu:
“Dựa theo di truyền học, có rất ít gen trội có thể truyền lại nhiều đời.”
“Bởi vì huyết mạch.”
Ảnh tử cười nói:
“Ta hỏi ngươi, có phải trí nhớ của ngươi rất tốt, còn thuộc được cả mấy trăm số lẻ đằng sau số Pi? Có phải năng lực phân tích rất mạnh, tính nhẩm được cả nhân chia cộng trừ năm chữ số?”
Khánh Trần sửng sốt, khoan đã, hóa ra đây chính là huyết mạch của Khánh thị, nhưng hắn còn làm được nhiều hơn thế.
Đừng nói mấy trăm số đằng sau số Pi, hơn mười nghìn số hắn cũng nhớ được.
Lúc này, ảnh tử nói:
“Khánh thị là một gia tộc rất kỳ quá, cứ cách mấy đời sẽ xuất hiện một yêu nghiệt thế này. Không chỉ là Khánh Chẩn, còn có Khánh Ngộ bảy trăm năm trước, Khánh Hư ba trăm năm trước đều là người không tầm thường. Đương nhiên, còn có ba người dù cũng có thiên phú yêu nghiệt, chỉ là họ không màng đến quyền lực thôi.”
Ảnh tử nói tiếp:
“Nhưng họ đều có chung một đặc điểm, đó là trông rất giống Khánh Chẩn, vừa có năng lực yêu nghiệt lại trông đẹp mắt. Đương nhiên, đây chỉ là một phát hiện của ta, chẳng có mấy ai thỉnh thoảng lại đi xem ảnh chụp và lý lịch của tất cả tổ tông…Chỉ khi nào không hài lòng với cuộc sống, mới nghĩ đến việc lôi tổ tông móc ra và thay phong thuỷ.”
“Nhưng ta là người ở thế giới ngoài, không thể di truyền loại huyết mạch này được.”
Khánh Trần nói:
“Nơi đó là một thế giới bình thường, chỉ có người bình thường, không có siêu phàm giả.”
Ảnh tử lắc đầu:
“Chưa chắc, ta vẫn luôn nghi ngờ người sáng lập Kỵ Sĩ – Nhâm Hòa tới từ thế giới của các ngươi. Dù ta không hiểu cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi người du hành xuất hiện càng chứng minh suy nghĩ của ta, ví dụ như Tiễn Biệt mà hắn sáng tác đến từ thế giới ngoài. Cho nên, nếu thế giới ngoài, thế giới trong là hai thế giới song song, có lẽ tổ tông của ngươi cũng là một người có DNA hoàn toàn giống với Khánh Chẩn. Đương nhiên cũng còn khả năng khác nữa.”
Khánh Trần ngạc nhiên, hắn không ngờ ảnh tử còn biết cả việc Nhâm Hòa là người du hành.
Hắn luôn cảm thấy lúc nói về chuyện này, ảnh tử vẫn giấu diếm gì đó, nhưng hắn không thể xác định đối phương cố ý bỏ sót cái gì.
Ảnh tử khép cúc bạc lại, nhét vào cổ áo lần nữa.
“Điều kiện thu nhận của nó là gì?”
Khánh Trần hỏi.
Ảnh tử cười nói:
“Vẫn còn tăm tia vật cấm kỵ của ta à, nhưng nói cho ngươi cũng không sao cả, điều kiện thu nhận của nó chính là phải độc thân cả đời.”
Khánh Trần:
“???”
Điều kiện thu nhận kỳ quái thế, vậy chẳng phải ảnh tử sẽ độc thân mãi à?
Hắn hiếu kỳ hỏi:
“Vậy nếu ký chủ của Ám Ảnh Chi Môn không còn độc thân nữa thì sao, nó lấy cái gì để quyết định, giấy kết hôn, tình cảm, hay quan hệ thân mật?”
Ảnh tử cười mỉm:
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, vật cấm kỵ khống chế quy tắc, không dễ có sơ hở để lợi dụng đâu. Những người muốn tìm sơ hở của vật cấm kỵ đều không có kết cục tốt. Ngươi yêu người khác, có quan hệ thân mật với người khác, kết hôn giả, tất cả đều tính. Nếu ký chủ không còn độc thân sẽ thế nào...rất nhiều ký chủ trước đó của nó đều biến mất, có lẽ bị hư không nuốt chửng rồi, nói không chừng lúc này đang được chôn trong khu cấm kỵ số 071 làm phân bón đấy.”
Khánh Trần suy nghĩ, dù bây giờ mình không có người yêu, nhưng có vẻ hắn cũng không dùng được thứ này.
Không ngờ đây là vật cấm kỵ nguy hiểm đến thế.
Hắn nhìn về phía ảnh tử:
“Ngài không thích ai sao?”
Ảnh tử trầm mặc một chút:
“Không có.”
“Nhỡ may sau này có thì sao, ngài không lo à?”
Khánh Trần khó hiểu.