Nhưng vào đúng lúc này, Khánh Hoa nhận được tin nhắn của Khánh Trần, hắn trầm mặc hai giây rồi nhìn về phía đám thám viên:
“Không phải các ngươi vẫn muốn biết buổi tối hôm nay rốt cuộc chúng ta muốn làm gì sao, có thể nói cho các ngươi biết. Đêm nay người chúng ta muốn trao đổi thật sự là Jindai Yashusi, ông chủ phải dùng hắn để làm giao dịch với Jindai, đón Khánh Mục về nhà. Nếu như Jindai không đồng ý, chúng ta sẽ làm nhục Jindai Yashusi y như Khánh Mục đã phải chịu.”
Trước đó, chuyện này vẫn được giữ bí mật với các thám viên, mọi người không biết.
Nhưng khi đã biết, văn phòng lớn vốn đang vui đùa ầm ĩ đột nhiên yên lặng hẳn đi. Các thám viên không nhịn được đứng bật dậy, vẻ mặt trang nghiêm nhưng lại khó nén kích động.
Thật ra Khánh Trần vẫn không thể tưởng tượng được chuyện mà ảnh tử thúc đẩy giúp hắn sẽ mang đến cho hắn cái gì.
….
Trong màn đêm tĩnh lặng.
Một làn gió nhẹ thổi qua khiến chiếc mũ trùm của Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt bay phất phơ.
Lúc này, Tứ Nguyệt uể oải nghe điện thoại của Tam Nguyệt:
"Bà chủ, ngươi có thể điều thêm vài người đến chỗ chúng ta được không. Dạo này ở đây nhiều việc đến mức hầu như ngày nào ta và Ngũ Nguyệt cũng phải tăng ca, thậm chí hôm qua ta còn chưa kịp ăn xong nồi lẩu thì đã phải đi làm việc …."
Tam Nguyệt:
"Ngươi ăn lẩu ở đâu?"
Tứ Nguyệt nhớ lại một chút:
"Hình như là nhà hàng Phúc Vị cư trên đường Lâm Động khu thứ bốn….."
Tam Nguyệt:
"Lẩu nhà đấy ăn không ngon, lần sau nếu muốn ăn lẩu thì cứ đến tiệm lẩu Quái Thuở ở phía đối diện, nhà đó không những có nước lẩu ngon mà đồ ăn đi kèm cũng rất đa dạng."
Muốn có một nồi lẩu ngon thì phải cho thật nhiều gia vị, nhưng giá của gia vị trong liên bang không rẻ chút nào. Trong khi một cân protein tổng hợp chỉ có giá bốn tệ, thì một cân hành, gừng, tỏi lại lên đến mấy chục tệ, vậy nên các nhà hàng thường sẽ cắt giảm tiền mua nguyên liệu để gia tăng lợi nhuận.
Thường thì người dân hay tận dụng các chậu hoa cảnh trong nhà để trồng thêm một số loại rau như ngồng tỏi hoặc rau thơm, nhưng số rau đó làm sao có thể đủ cho sinh hoạt hằng ngày được.
Cho nên, muốn ăn rau, người ta sẽ mua những gói rau hẹ phơi khô về làm nhân sủi cao, như vậy vừa tiết kiệm được tiền, lại có thể ăn rau.
Lúc này, Tứ Nguyệt mới nhận ra vấn đề:
"Không đúng, vấn đề trọng điểm ở đây đâu phải lẩu nhà nào ngon."
"Chúng ta không đến giúp được, ngươi phải tự xử lý thôi.”
Tam Nguyệt bình tĩnh nói:
"Chẳng phải không có siêu phàm giả cấp B nào chết ở đó sao."
"Tuy không có, nhưng lại có rất nhiều siêu phàm giả cấp thấp chết.”
Tứ Nguyệt uể oải nói:
"Dạo này cả ta và Ngũ Nguyệt đều bận đến mức không còn thời gian ngủ nữa."
"Không sao, các ngươi chỉ bận một thời gian nữa thôi.”
Tam Nguyệt nói.
Tứ Nguyệt thở dài, nàng biết trước mình sẽ không thuyết phục được bà chủ mà.
Sau khi ngắt điện thoại, Tứ Nguyệt bỗng nói với Ngũ Nguyệt:
"Hay chúng ta đi thu nhận Khánh Trần đi. Nếu thu nhận được hắn, chẳng phải chúng ta sẽ không phải bận bịu thế này nữa sao."
"Không được, ngươi quên quy tắc chủa chúng ta là gì rồi, ngươi không sợ bị phạt à.”
Ngũ Nguyệt cười nói:
"Được rồi, đi làm việc tiếp."
Lúc này, trên đường Phấn Đấu tĩnh lặng chỉ còn mỗi bọn Tôn Sở Từ đang sợ hãi bước đi.
Tứ Nguyệt tò mò nhìn Tôn Sở Từ, không hiểu sao, tự dưng nàng lại cảm thấy thiếu niên dẫn đầu đoàn người đó thật đẹp trai.
Nàng nghĩ một lúc rồi hỏi:
"Các ngươi không sợ chết hay sao mà còn dám đến đây?"
Tôn Sở Từ liếc nhìn những thi thể vất vưởng trên đường một lượt rồi cố ra vẻ bình tĩnh nói:
"Có người nói ở đây có rất nhiều vũ khí miễn phí, nếu chúng ta thích thì cứ đến nhặt….."
Tứ Nguyệt sửng sốt:
"Vậy các ngươi cứ nhặt đi."
Sau đó nàng bỗng lấy ra một chiếc bút máy từ trong túi áo rồi nhẹ nhàng chạm vào một thi thể, thi thể đó lập tức tan thành tro bụi rồi bay vào trong không khí.
Tôn Sở Từ ngơ ngác nhìn theo tay nàng, không ngờ chiếc bút máy màu đỏ trong tay Tứ Nguyệt lại thần kỳ chẳng khác gì ma trượng của Tiểu Ma Tiên Balala trong bộ phim hoạt hình mà hắn hay xem cả.
Tứ Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn:
"Còn đứng ngơ ra đó làm gì, sao không nhặt đi, ngươi mà không nhặt xong trước khi đội cảnh vệ đến đây thì đừng hòng mang được số vũ khí đó."
Người bảo Tôn Sở Từ đến nhặt vũ khí chính là Khánh Trần.
Lúc đó hắn nghĩ, chẳng phải lúc trước Tôn Sở Từ nói muốn trang bị thêm chút vũ khí sao, chắc chắn sau trận chiến sẽ chẳng có ai quan tâm đến chỗ vũ khí này. Nếu hắn bảo họ đến đây nhặt súng thì chẳng phải cả đám sẽ càng cảm kích hắn hơn à.
Nhưng hắn không biết số súng rơi vãi trên đường Phấn Đấu còn nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Vì vừa rồi hắn dặn bọn Tôn Sở Từ không nên ra ngoài nên họ vẫn trốn trong cửa hàng thịt nướng, tuy ai cũng nghe thấy tiếng súng nhưng chẳng ai biết chính xác chuyện gì đang xảy ra cả.