Khánh Trần biết nghề phóng viên điều tra, đúng là rất nguy hiểm.
Có rất nhiều phóng viên điều tra những mỏ than độc ác giam giữ công nhân ở thế giới ngoài đều bị đánh tàn phế, phóng viên điều tra dầu máng xối còn bị người ta đâm chết trên đường.
Hắn tưởng tượng nếu như phóng viên điều tra đều giống như Trịnh Viễn Đông, làm nội gian trong xưởng dầu máng xối.
Một khi ông chủ độc ác phát hiện ra nội ứng, sau đó phóng viên nội ứng sẽ giết sạch đám chủ xưởng dầu máng xối độc ác...
Đúng là thú vị...
Nhưng đó là tổ chức kỳ quái gì chứ, Khánh Trần không thể hiểu đã có chuyện gì ở thế giới trong, lại kích thích các phóng viên muốn có được sức mạnh như thế?!
Lúc này, ảnh tử bỗng nói:
“Ta vẫn luôn nghi ngờ, thật ra hai người Trịnh Viễn Đông và Hà Kim Thu đã đến đây từ rất lâu rồi. Còn sớm hơn lúc người vào ngục giam số 18, dù ta vẫn chưa có cách nào xác định nhưng đây là trực giác của ta.”
Khánh Trần nhíu mày, không thể không nói, hắn cũng nghĩ giống ảnh tử.
Ảnh tử cười nói:
“Đã không có chứng cứ, ta cũng không thích ngờ vực vô căn cứ quá nhiều. Nếu thật là vật, ta cần thấy chứng cứ. Cơ mà nên nói việc chính thì hơn, ta biết ngươi muốn phá hủy đồng minh tình báo của Jindai và Kashima, nhưng hôm nay ngươi diễn thế kia...sau khi Kashima trở về nhất định sẽ phát hiện ra.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Đến lúc đó đã muộn, đêm nay ta sẽ nói cho thành viên Jindai của khu tình báo số 1, thật ra người mà Kashima giao dịch cho chúng ta là Jindai Yashusi. Hơn nữa đêm nay Kashima đã quét sạch hết nhân viên tình báo Jindai, dù sao thù cũng đã kết.”
Khánh Trần nói tiếp:
“Có lẽ họ vẫn có thể giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, bên ngoài vẫn hòa bình, nhưng phía sau thì sao? Thật sự có thể quên được mối thù này? Ảnh tử tiên sinh, điều ta muốn không phải làm họ rêu rao chấm dứt đồng minh, chỉ cần nhân viên tình báo của họ căm thù lẫn nhau là được rồi.”
Ban đầu Khánh Trần đã muốn để đồng minh tình báo này chỉ còn trên danh nghĩa.
Ảnh tử hỏi:
“Tiếp theo ngươi có tính toán gì?”
“Đón Khánh Mục về.”
Khánh Trần hỏi:
“Sau khi Khánh Chuẩn nhận được Jindai Yashusi đã biến mất, hẳn là đã đưa người đưa đến chỗ ngài.”
Ảnh tử gật đầu:
“Để Jindai Yashusi ở chỗ ngươi không an toàn, ta bảo Khánh Chuẩn đưa hắn đến chỗ khác. Ngoài ra, ta sẽ công bố bí mật đêm nay cho mọi người biết, Jindai Yashusi đang ở trong tay ngươi, sau đó chỉ cần đón Khánh Mục về nhà là xong.”
Đây là bước đầu tiên của cuộc chiến tâm lý, bây giờ Khánh thị vẫn chưa thể xác định được Jindai có đồng ý đổi Khánh Mục lấy Jindai Yashusi không.
Nhưng nếu không đổi, vậy nhân viên tình báo Jindai sẽ nghĩ thế nào? Từ đó còn ai đồng ý bán mạng cho gia tộc Jindai nữa không?
“Ngài cảm thấy Jindai có đổi không?”
Ảnh tử cười lạnh:
“Họ nhất định phải đổi, chỉ có thế, ngươi mới có tư cách tiếp nhận hệ thống tình báo Khánh thị.”
Khánh Trần sửng sốt:
“Ngài cứ quyết định ta làm ảnh tử là được rồi.”
Ảnh tử nhìn Khánh Trần một cái:
“Phe phái nội bộ Khánh thị đấu tranh cực kỳ phức tạp, không phải ta cứ nói cho ngươi trở thành ảnh tử alf được. Hơn nữa phía trên ảnh tử còn có một vị gia chủ, bây giờ hắn vẫn đang giữ yên lặng, ngươi cho rằng hắn dễ tính sao? Ta chỉ là người làm công thôi.”
Đây là lần đầu tiên Khánh Trần nghe ảnh tử nhắc đến vị gia chủ kia, hình như đó cũng là một nhân vật vô cùng lợi hại, nhưng có vẻ quan hệ của ảnh tử và đối phương không hòa hợp lắm.
...
Trong văn phòng tầng ba khu tình báo số 1, một đám thám viên đang vui vẻ thảo luận về trận chiến đêm nay.
Khánh Hoa cười nói:
“Trần Liệt, tài năng diễn xuất của ngươi không tệ nha.”
Thám viên tên là Trần Liệt đắc ý nói:
“Vừa phải trộm người của tổ tình báo khác, lại phải giả vờ làm một tay bắn tỉa rất sợ hãi. Tài năng diễn xuất của ta cũng coi như vượt xa bình thường, CMN ta cảm thấy Từ Lệnh kia suýt bắn trúng ta mấy lần!”
Từ Lệnh chính là tay bắn tỉa nấp ở vị trí A4, phối hợp diễn kịch với Khánh Trần, gãi đầu nói:
“Xin lỗi, năm đó ta có tham gia tuyển chọn tay bắn tỉa trong quân đội, nhưng không được chọn, trình độ vẫn còn thua xa tay bắn tỉa thực thụ.”
Khánh Hoa vỗ vai hắn:
“Không sao, lần này biểu hiện rất khá, lúc ấy ta còn lo lắng ngươi bắn chết ông chủ và Park Chang Ho thật, ông chủ không có việc gì là được.”
Từ Lệnh xấu hổ cười:
“Chiêu này của ông chủ bẩn thật, lúc ta thấy tiểu đội chiến thuật của Park Chang Ho thanh lý thành viên Jindai, trong lòng cực kỳ thoải mái. Đúng rồi, các ngươi có thể xem video, ông chủ bảo ta lắp camera bên cạnh súng ngắm, thuận tiện quay toàn cảnh chiến trường.”
Khánh Hoa vốn đang đặt tay lên vai hắn, đột nhiên đập vào gáy Từ Lệnh:
“Tên nhóc thối nói gì đó, dám chửi bới ông chủ.”
Từ Lệnh oan ức nói:
“Ta đang khen mà.”