Tôn Sở Từ ngẩng đầu nhìn quanh bàn một lượt, tất cả 7 thành viên của đội thợ săn hoang dã đều ngồi quây xung quanh chiếc bàn mà hắn đang ngồi.
Trước khi xuyên qua, họ đã thỏa thuận sẽ tập trung ở đây để tiện cho việc trao đổi khi xuyên về.
Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại của Tôn Sở Từ bỗng vang lên, màn hình hiển thị người gọi đến có tên là "Lý Dịch học trưởng" .
Hắn hít sâu một hơi rồi mới nhấn nút nghe:
"Alo, học trưởng."
Lý Dịch bình tĩnh hỏi:
"Suy nghĩ đến đâu rồi?"
Tôn Sở Từ liếc nhìn những người đang ngồi quanh bàn một lượt, rồi mới nói với Lý Dịch:
"Học trưởng, sau khi suy nghĩ, chúng ta quyết định sẽ không gia nhập Long Hồ công xã của các ngươi."
Lý Dịch nói:
"Chẳng phải cuộc sống của các ngươi ở thế giới trong rất khổ sao. Các ngươi vừa không muốn đi làm công, lại không phải giác tỉnh giả, cũng biết phương pháp tu luyện nào. Các ngươi chẳng còn lựa chọn nào ngoài đi làm thợ săn hoang dã, nhưng cuối cùng số tiền mà các ngươi kiếm được lại không đủ nuôi sống các ngươi. Tôn Sở Từ, ngươi không hiểu hoàn cảnh của các ngươi lúc này?"
Tôn Sở Từ im lặng một lúc rồi mới nói:
"Không phải chúng ta không thích Long Hồ công xã, mà chúng ta thích tự do hơn."
"Đâu có ai muốn hạn chế tự do của các ngươi, chỉ là chúng ta muốn các ngươi làm việc theo mục tiêu của tổ chức thôi.”
Lý Dịch nói:
"Bây giờ một vài công ty trong nước đã ngỏ ý hợp tác với chúng ta, một số người giàu có cũng đang muốn đầu tư vào chúng ta. Có lẽ chỉ một thời gian nữa thôi, danh tiếng của chúng ta sẽ không thu kém gì Bạch Trú ở Lạc thành. Ta hứa với ngươi, nếu ngươi đồng ý gia nhập, ngươi sẽ lập tức được phong làm thành viên cấp 2. Ngươi có biết, chỉ có những người có thân phận cao ở thế giới trong mới được có thể trở thành thành viên cấp 1 của tổ chức, những kẻ chỉ là thợ săn hoang dã như các ngươi có thể trở thành thành viên cấp 2 đã là tốt lắm rồi."
Lý Dịch tiếp tục nói:
"Tôn Sở Từ, ta tin, nếu gia nhập Long Hồ công xã, một người thông minh như ngươi sẽ có một tương lai rộng mở."
Tôn Sở Từ thở dài:
"Học trưởng, không cần, ta vẫn giữ nguyên quyết định của mình."
Lúc trước hắn từng nói với Khánh Trần, hắn không thích những tổ chức của người người du hành ở Trịnh thành.
Đầu tiên vì hắn không thích tiêu chí hoạt động của họ, thứ hai là vì hắn không thích kiểu quản lý trong tổ chức đó.
Nếu một người du hành thời gian muốn gia nhập Long Hồ công xã, họ sẽ căn cứ vào thân phận của người đó để phân đối phương vào một trong năm cấp, cấp 1 là những người có địa vị cao nhất, những người cấp 5 có địa vị thấp nhất, không những thế, họ còn quy định, nếu những người thuộc cấp 5 nhìn thấy người cấp 4 thì phải cúi chào.
Chẳng phải mọi người đều là người du hành sao, sao lại phải cúi chào người khác.
Nên Tôn Sở Từ mới không thích tổ chức đó.
Hơn nữa, theo những gì hắn biết, dù là thành viên cấp 1 trong Long Hồ công xã cũng không phải quan chức cấp cao, không phải những kẻ có thân phận cao quý gì, cùng lắm chỉ là một vài thành viên trong nhánh nào đó rất nhỏ của Lý thị ở thành phố số 10.
Tôn Sở Từ lại nhớ đến cảnh Lý Mạnh Lâm khúm núm trước mặt Khánh Trần.
Sau đó hắn lại nhớ đến cảnh tượng trong quán thịt nướng hôm đó, nhớ lại cảnh những người bảo vệ xung quanh hắn, cuối cùng là cảnh thiếu niên đó bình tĩnh ngồi giữa ăn thịt nướng như chưa có bất kì chuyện gì xảy ra.
Những thành viên cấp 1 của Long Hồ công xã sao có thể lợi hại bằng đối phương được?
Đương nhiên, nếu lần đó Khánh Trần không ra tay giúp họ thì có lẽ hắn đã phơi thây trên hoang dã, hoặc nếu những người hoang dã đó chỉ cướp mỗi số thuốc mà không ra tay giết người, có lẽ sau khi trở về thành phố số 10, họ cũng chẳng còn đồng nào để sống.
Đến lúc đó, Tôn Sở Từ sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài gia nhập Long Hồ công xã.
Nếu Khánh Trần không ra tay cứu họ, không phải đây chính là lựa chọn sáng suốt nhất của họ sao?
Im lặng một lúc, Lý Dịch lại nói:
"Kể cho ngươi một bí mật, bây giờ Long Hồ công xã đã hợp tác với một trong số những người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử. Hơn nữa đối phương cũng là một người du hành, ngươi có biết chuyện này có nghĩa là gì không. Nếu hắn thắng, chắc chắn chúng ta sẽ trở thành tổ chức người du hành lợi hại nhất cả nước. Đến lúc đó, chỗ dựa của chúng ta là Khánh thị đấy."
Tôn Sở Từ sửng sốt, ngay cả hắn cũng không ngờ Long Hồ công xã lại có thể hợp tác với một trong những người được chọn.
Hơn nữa, hắn cũng không ngờ trong số những người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử lại có một người là người du hành?!
Nhưng hắn vẫn kiên định nói:
"Thật xin lỗi, học trưởng."