Lý Dịch nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu các ngươi không gia nhập Long Hồ công xã, sau này chúng ta sẽ không giúp đỡ các ngươi bất kì chuyện gì nữa, ta nghĩ ngươi nên nghĩ lại đi."
Tôn Sở Từ nói:
"Học trưởng, ta nghĩ kỹ rồi."
Lý Dịch thở dài:
"Ta nghĩ ngươi nên bắt đầu cầu nguyện."
Sau khi nghe thấy điện thoại đã ngắt kết nối, Tôn Sở Từ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn Tử lo lắng nói:
"Không biết sau khi nghe chúng ta thẳng thừng từ chối như vậy, bọn Lý Dịch học trưởng có làm gì chúng ta không nữa."
"Có lẽ không đâu.”
Tôn Sở Từ gật đầu:
"Không phải hắn cũng là bạn học của chúng ta sao, ta nghĩ hắn sẽ không làm gì quá đáng đâu….."
Tuy nói như vậy nhưng thật ra ngay cả chính Tôn Sở Từ cũng không thể chắc chắn chuyện này. Vì trước đây Long Hồ công xã đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng để bắt những người không muốn tham gia như họ vào khuôn khổ.
Nhưng Lý Dịch không biết là, bây giờ bọn Tôn Sở Từ không những không nghèo rớt mùng tơi như xưa, còn có nhiều vũ khí đến mức dùng không biết bao giờ mới hết.
Trước khi đến thời gian xuyên về, ngay cả người luôn tỉnh táo như Tôn Sở Từ cũng thường xuyên đi nhìn kho vũ khí của họ một lượt.
Thậm chí hai ngày đầu sau khi nhặt được súng, hắn còn trực tiếp ngủ trong kho để canh.
Đôi khi hắn còn nghĩ mình đang mơ, đống vũ khí trước mặt hắn không có thật, nhưng bây giờ hắn đã bình tĩnh lại rồi.
Lúc này họ không cần phụ thuộc vào người khác nữa.
Tôn Sở Từ nói với bọn Đoàn Tử:
"Nếu Khánh Trần không có ý đồ gì với chúng ta, sao đối phương lại giúp chúng ta nhiều lần như vậy, nếu chúng ta đã có đủ tiền sinh hoạt thì cứ bình tĩnh đợi một thời gian, ta nghĩ có lẽ đối phương sẽ sớm mở lời thôi."
Làm gì có ai cho không người khác thứ gì.
Lúc trước bọn Đoàn Tử không hiểu vì sao Khánh Trần lại giúp họ nhiều lần.
Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ hai ngày, Tôn Sở Từ đã hiểu ra một điều.
Có lẽ vì họ hữu dụng nên Khánh Trần mới giúp họ.
Chẳng phải người ta hay nói, nếu ngươi nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi một chuyện gì đó, hãy thêm chữ lợi ích vào, chắc chắn ngươi sẽ hiểu ngay.
Tôn Sở Từ nói với Đoàn Tử:
"C húng ta đã quyết định không gia nhập Long Hồ công xã thì, sao không nghĩ đến chuyện ôm đùi Khánh Trần, tuy địa vị của hắn trong Khánh thị không cao bằng những người được chọn…..Nhưng ta có thể chắc chắn, nếu ôm được đùi hắn thì cuộc sống của chúng ta khi đó sẽ tốt hơn người của Long Hồ công xã rất nhiều."
Đoàn Tử đột nhiên nói:
"Học trưởng, ngươi nghĩ chúng ta có cơ hội trở thành những tổ chức như Bạch Trú, Ma Trận, Hồng Diệp không?"
Tôn Sở Từ cười nói:
"Đừng nghĩ xa như vậy làm gì, ta nghĩ so với việc tìm cách sánh vai với họ, sao chúng ta không thành lập một tổ chức như Hội Tam Điểm của Nam Cung Nguyên Ngữ. Lần trước em họ ta kể họ cũng đang hợp tác với Bạch Trú, nếu lần này thời gian ở thế giới ngoài dài như vậy, sao chúng ta không đến Lạc thành một chuyến? Ta tìm hiểu rồi, nếu chúng ta ngồi tàu đi thẳng đến Lạc thành thì chỉ cần nửa tiếng là tới."
Đoàn Tử lập tức bừng sáng:
"Ở Lạc thành có nhiều đồ ăn ngon không?"
"Chắc không ít đâu."
Trong lần xuyên qua vừa rồi, mọi người đã phải sống ở thế giới trong một thời gian khá dài. Nên trong lần xuyên về này, họ đều coi đây là quãng thời gian nghỉ xả hơi, vì thế ai cũng muốn đi chơi.
Tuy cuộc sống của bọn Tôn Sở Từ ở thành phố số 10 không phải khá khẩm gì, nhưng thật ra cuộc sống của họ vẫn còn nhàn nhã hơn rất nhiều người.
Vì có rất nhiều người du hành không thông thạo bất cứ nghề nghiệp gì trước khi chuyện xuyên qua xảy ra, nên khi vào thế giới trong, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài đi xin việc trong các nhà máy.
Cuộc sống của họ trong 30 ngày vừa qua là những ngày làm việc không được nghỉ ngơi trong các công xưởng, mỗi khi đến giờ ăn, họ chỉ có đủ tiền mua một chút đồ ăn nhanh rồi lại phải làm việc tiếp.
Đương nhiên trong số người du hành cũng có không ít những kẻ là phú nhị đại, trước kia tuy không biết làm gì nhưng họ vẫn có thể sống nhờ số vàng thỏi ngậm trong miệng trước mỗi lần xuyên qua.
Khi quãng thời gian trước mỗi lần xuyên qua vẫn là 7 ngày, số tiền đó vẫn đủ để họ ăn chơi thoải mái.
Họ chỉ cần ngậm hai thỏi vàng trước khi xuyên qua là xong.
Nhưng lần này quãng thời gian xuyên qua lại lên đến 30 ngày, dù đã cố tiết kiệm nhưng nhưng vẫn chẳng đủ tiêu, cho nên, dù cuối cùng những tên phú nhị đại đó không muốn nhưng vẫn phải đi làm công để kiếm ăn….
Cho nên sau lần này, có rất nhiều cha mẹ vui mừng rớt nước mắt, vì chỉ sau một đêm con của họ đã giảm được không biết bao nhiêu cân. Thậm chí chứng kén ăn mà con họ mắc phải từ bé đến giờ cũng biến mất tăm, bây giờ dù họ có đem ra cái gì thì nó cũng khen ngon.