Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1054: Cua Vàng 7




Cùng một phương hướng đó còn có thuỷ thủ của tàu Trường Vĩ, tàu Alpes.

Ba vị thuyền trưởng đã thương lượng đến mỹ mãn, trước đó họ đã điều tra, tàu Bắc Cực chỉ có nhiều nhất là 180 cũi cua, mà bọn hắn cắt mất 90 cái, vừa khéo không khiến Trương Kiện phá sản lại còn có thể cam đoan Trương Kiện sang năm không có tiền trả nổi phí thuê thuyền, thuê cũi cua, phí quản lý bến cảng.

Khi các thuỷ thủ đến gần tàu Bắc Cực, đã có người lờ mờ nhìn thấy ánh đèn trên thuyền chiếu xuống phao nổi.

Chẳng qua một gã thuỷ thủ vẫn luôn cảm thấy lo lắng, dưới nước phảng phất có một mạch nước ngầm kỳ lạ.

Nhưng lúc hắn đánh mắt quan sát xung quanh thì lại không phát hiện gì cả, chỉ toàn một màu đen của nước biển.

Có thể là tự bản thân đa nghi quá chăng, gã thuỷ thủ rút ra từ ống tay áo một con dao găm bơi về hướng phao nổi.

Nhưng ngay sau đó hắn lại nhìn thấy trước mặt có một bóng đen thần tốc bay vụt qua.

Trong nháy mắt toàn bộ da đầu gã đều đã tê rần.

Hắn dùng cả tay chân vùng vẫy muốn nổi lên mặt biển, nhưng hắn mới vừa quẫy chân hai cái đã cảm thấy mắt cá chân giống như bị ai đó nắm lấy.

Kéo hắn xuống càng sâu dưới đáy biển.

Sức mạnh trên chân gã thuỷ thủ độ nhiên bộc phát nỗ lực thoát khỏi thức kỳ quái vẫn luôn bám mắt cá chân.

Nhưng vật kia càng cuốn càng chặt, tưạ như xúc tu của loài mực khổng lồ dưới đáy biển Bắc Băng Dương vậy.

Đột nhiên sức mạnh lôi kéo kia cũng bỗng chốc bùng nổ, gã thuỷ thủ vùng vẫy vung loạn dao găm trên tay cho đến khi bàn tay tên rần thì mới phát hiện dao găm trong tay đã biến mất từ lúc nào.

Đang lúc hắn hoang mang không hiểu gì thì cảm nhận được lồng ngực bị đạp trúng, tựa như có người đạp hắn một cước rất mạnh vậy….

Không đúng!

Thuỷ Thủ đã kịp phản ứng lại, tia sáng từ trên thuyền chiếu xuống khiến hắn nhìn rõ vừa nãy thật sự là có người đạp hắn một cước!

Mà hiện tại người vừa mới đạp hắn kia đã bơi đi cách hắn một khoảng cách rất xa, giống hệt khi ở bể bơi đạp tường một cái để mượn lực đẩy người ra xa vậy.

Thuỷ thủ nhớ lại toàn bộ mọi việc, rõ ràng có người ở dưới nước kéo chân hắn, cướp mất dao, một cước đạp liền mạch lưu loát!

Thuỷ thủ choáng váng, kẻ dưới nước kia là ai, đối phương không đeo màng bơi, không mặc áo lặn, thậm chí đến cả bình dưỡng khí cũng không đeo.

Thế nhưng đối phương lặn dưới nước lại linh hoạt hệt như loài cá voi sát thủ, sức lực cũng vô cùng lớn.

Chờ chút, đối phương là người của tàu Bắc Cực sao, nhưng sao đối phương đã phát hiện ra hắn muốn cắt phao nổi lại không ra tay giết hắn mà lại chỉ là cướp dao?

Ở loại thời điểm này dưới biển muốn giết chết một người rất đơn giản, chỉ cần cắt đứt ống dưỡng khí thuỷ thủ chỉ còn một còn người là chết mà thôi.

Dường như đối phương chỉ muốn lấy đi dao găm của hắn chứ không tính giết người.

Thuỷ thủ suy nghĩ hai giây, xoay người bơi về hướng tàu Hổ Kình, dao găm cũng đã bị người cướp rồi còn cắt phao nổi gì.

Hơn nữa, người kia có thể lấy dao chứng tỏ cũng có thể giết hắn.

Nếu đối phương đã nguyện ý tha cho hắn một mạng, hắn vẫn nên biết điều chút thì hơn….

Lúc này chuyện tương tự như vậy đang không ngừng xảy ra.

Trương Kiệm kéo chặt áo khoác trên người, vô cùng căng thẳng đứng trên boong tàu Bắc Cực, hiện tại đã trôi qua năm phút mà vẫn chưa thấy Khánh Trần xuất hiện trên mặt biển.

E rằng Khánh Trần đã chết rồi, làm gì có người nào có thể nín thở lâu như vậy?!

Hai người này quả nhiên là đến lừa lấy bảo hiểm.

Thật không nghĩ tới hai người này tuổi còn trẻ lại làm ra chuyện như vậy!

……..

So với Trương Kiệm đứng trên boong thuyền suy nghĩ miên man, đám thuỷ thủ phía dưới mặt biển lại không nghĩ nhiều như vậy.

Họ chỉ cảm thấy bản thân chắc chắn là bị quái vật biển Baelen trong truyền thuyết nhắm tới, muốn chạy cũng chạy không nổi.

Một gã thuỷ thủ vừa mới vươn tay trái nắm lấy dây thừng của phao nổi, tay phải thì giơ dao găm chuẩn bị cắt .

Thế nhưng đột nhiên một bóng đen đột nhiên lướt qua bên người, chờ đến lúc tay phải hạ xuống chỗ đánh dấu lúc trước thì dao găm trên tay đã không biết biến đi đâu mất rồi.

Họ dùng hết sức lực bơi trở lại hướng con thuyền nhà mình, vừa không ngừng bơi vừa quay đầu nhìn lại, sợ bóng đen đó vẫn còn bám theo chính mình.

Nhưng một vài tên thuỷ thủ lại không may mắn được như vậy.

Gã thuỷ thủ thứ nhất nhìn rõ kẻ cướp đao của gã là con người, bởi vậy gã không sợ gì.

Nhưng còn lại một vài thuỷ thủ cách đèn thuyền của tàu Bắc Cực vẫn có một khoảng rất xa, trong biển tối đen như mực căn bản rất khó nhìn thấy Khánh Trần, cho nên nỗi sợ hãi đã lấp kín toàn bộ tâm trí.

Tin tức liên quan đến truyền thuyết trên biển Baelen có rất nhiều.