Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1055: Cướp




Nổi tiếng nhất trên thế giới là sự kiện máy bay không chiến va chạm xảy ra ở nơi này, ngày 13 tháng 9 năm 1987 một phi cơ trinh sát của bộ quốc phòng Na Uy đang trên biển tuần tra thì đột nhiên một chiến cơ Liên Xô kiểu mới bất ngờ xuất hiện đâm thẳng qua phi cơ trinh sát.

Chiến cơ 27 của Liên Xô dùng chiếc đuôi thằng đứng tựa như dao nhọn đâm rách động cơ phía dưới của máy bay trinh sát Na Uy, tạo ra một lỗ hổng cực lớn.

Đây chính là sự kiện đao phẫu thuật nổi danh trên biển Baelen.

Song vùng biển này còn có một truyền thuyết nổi tiếng hơn nữa: Mực khổng lồ.

Trong lịch sử đã ghi chép lại, từ rất lâu về trước Baelen là địa phương phát hiện mực khổng lồ sớm nhất, cũng có ghi chép chứng minh vùng biển này đã từng có thuyền buôn bị mực khổng lồ tập kích.

Trong chốc lát, các thuỷ thủ chưa bao giờ nhìn thấy quái vật biển tại vùng này chỉ cảm thấy vô cùng khiếp sợ, họ vừa ra sức bơi, vừa nhớ tới những truyền thuyết kia, càng nghĩ càng sợ hãi.

Nhưng họ càng nghĩ càng không hiểu, tại sao quái vật biển cướp dao của họ làm gì…..

Cũng may sau khi quái vật biển cướp được dao găm của họ thì không tiếp tục đuổi giết họ nữa, mặc kệ họ chạy trở lại trên thuyền.

Thuyền trưởng tàu Hổ Kình - Fren đứng trên đầu thuyền nhìn đến bọn thuỷ thủ trở về nhanh như vậy thì cảm thấy có chút không hợp lý nói:

“Có chuyện gì xảy ra, cắt ba mươi cái lồng không thể nhanh như vậy.”

Một tên thuỷ thủ mặc đồ lặn bị kéo lên boong thuyền, hắn run lẩy bẩy nói:

“Có quái vật.”

Fern sửng sốt:

“Quái vật?”

Hắn nhìn về phía một tên thuỷ thủ khác.

“Ngươi cũng vậy?”

Tên thuỷ thủ kia gật mạnh đầu, hoảng sợ nói:

“Ở dưới nước quá tối không thấy rõ kia là vật gì, chỉ cảm thấy quái vật kia bơi rất nhanh, sức lực mạnh vô cùng.”

Fern nhíu mày, nếu chỉ có một tên thuỷ thủ nói như vậy thì có thể là chứng sợ biển sâu khiến thuỷ thủ gặp ảo giác.

Nhưng nếu tất cả thuỷ thủ đều nói như vậy thì chắc chắn là có vấn đề.

Chỉ là Fern vẫn cảm thấy có điểm kỳ lạ, lại không thể nói kỳ lạ ở chỗ nào….

“Nếu gặp quái vật, sao các người trở về được.

Cuối cùng Fern cũng nghĩ ra điểm lạ, tất cả đều gặp quái vật nhưng đều còn sống sót trở về, này không phải quá kỳ lạ rồi.

Fern nhìn thoáng qua nhóm thuỷ thủ đang hoảng sợ, lập tức nói:

“Sợ cái gì, nếu thật sự có quái vật, nó có thể để các ngươi bình an trở về à. Các ngươi sớm đã chết rồi. Đúng nhỉ, sau khi gặp được quái vật thì chuyện gì xảy ra?”

Thuỷ thủ trả lời:

“Quái vật cướp mất dao găm của ta.”

Một gã thuỷ thủ khác cũng sững sờ nói:

“Dao găm của ta cũng bị cướp mất.”

Fern cười lạnh nói:

“Chắc chắn là có người giả thần giả quỷ. Các ngươi có gặp qua con quái vật nào rảnh rỗi tới vậy chưa? Làm sao, biển Baelen cấm mang theo đồ vật sắc nhọn à?”

Hắn nhìn về phía con tàu Bắc Cực vẫn thong dong trôi trên mặt biển như cũ.

“Mở đèn trên thuyền lên, việc này khẳng định là Tàu Bắc Cực làm ra, điều khiển tàu đến gần xem sẽ biết. Đúng rồi, mở máy truyền tin vô tuyến lên, nói chuyện chúng ta gặp phải cho tàu Alpes cùng tàu Trường Vĩ. Đồng thời hỏi xem bên kia có gặp chuyện tương tự không.”

Trong lúc nói chuyện, tất cả đèn trên tàu Hổ Kình đều sáng lên, cùng sáng lên còn có tàu Alpes và tàu Trường Vĩ.

Ba chiếc thuyền tựa như một hình tam giác vây tàu Bắc Cực lại chính giữa.

Trên tàu Bắc Cực, Trương Kiệm, lão Jonh, Nidup thấy cảnh này đều ngây ngẩn cả người. Hoá ra thật sự giống như Khánh Trần và Ương Ương nói.

Trương Kiệm nhịn không được nhìn về phía bóng dáng Ương Ương, chỉ thấy này quăng một sợi dây thừng xuống biển kéo Khánh Trần không thiếu một cọng lông nào lên.

Bọn Trương Kiện đều hoảng sợ, Khánh Trần thật sự không chết, hơn nữa trạng thái còn rất tốt, dường như cũng không sợ hãi gì.

Người này rốt cuộc là ai, đến biển Baelen có mục đích gì?

Trước đó Trương Kiệm có thể khẳng định, hắn không thấy Khánh Trần ngoi lên mặt nước để thở!

Ánh mắt hắn nhìn Khánh Trần và Ương Ương dần thay đổi. Hiện tại, nếu có ai nói với hắn cô gái này biết bay hắn cũng tin.

Chỉ thấy Khánh Trần vui vẻ nói:

“Đã xử lý xong.”

Nói xong hắn ném lên boong thuyền vài thanh dao găm, Ương Ương thấp giọng hỏi:

“Không giết người?”

Khánh Trần nghĩ một chút bèn nói:

“Những người này cùng ta cũng không có thù oán gì, không cần thiết ở chỗ này xuống đao giết người.”

“Tốt lắm.”

Ương Ương cười gật đầu, đưa khăn lông nàng đã chuẩn bị từ sớm cho Khánh Trần:

“Muốn ta lau giúp ngươi không?”

“Khụ, không cần đâu”

Khánh Trần ở dưới nước không bị sặc nhưng lên bờ lại bị Ương Ương làm sặc.

Mắt thấy ba thuyền bắt cua đang tiến về phía này, Khánh Trần nghĩ nghĩ bèn quay vào khoang thuyền.

“Ta đi vào thay một bộ quần áo khác. À đúng rồi, nếu họ có hỏi gì thì cứ bảo không biết.”