Về phần Khánh Trần, hắn tùy tiện vung tay vài lần, sau đó đeo mặt nạ ACE005 lên.
Trương Kiệm thắc mắc:
"Chẳng lẽ hai người các ngươi sợ bị người khác nhận ra? Nhưng nếu như chỉ mặt hai người các ngươi bôi bẩn, còn chúng ta thì không thì có phải là không đủ chu đáo rồi không?"
Khánh Trần nhìn về phía Trương Kiệm:
“Cảm ơn đã nhắc nhở."
Thế là Khánh Trần lại ngụy trang cho cả ba người họ.
Hắn giải thích:
“Bề ngoài của chúng ta rất dễ bị nhận ra, chắc chắn phải ngụy trang, dù sao những người thuê tàu lần này không phải là những kẻ tầm thường."
Đúng vào lúc này, có hai chiếc xe việt dã, một chiếc xe tải thùng kín từ phần cuối con đường nhỏ của cảng khẩu số 14 lái đến, họ tắt hết đèn, mọi chuyện đều tiến hành trong im lặng.
Ương Ương nói nhỏ:
“Xem ra bọn hắn cũng không muốn để người khác phát hiện ra hành tung."
"Không biết bọn hắn tới quần đảo Jan Mayen để làm gì?"
Khánh Trần thắc mắc.
Lúc này, Khánh Trần cầm đèn pin ra, làm ám hiệu hai ngắn một dài với ba chiếc xe kia, sau đó nhảy xuống dưới chiếc tàu tam bản đã đậu sẵn ở dưới tàu săn cua.
Chỉ thấy bốn nam hai nữ từ trên ba chiếc xe kia đi xuống, một người đàn ông da trắng tuổi trung niên ra lệnh cho Khánh Trần:
“Chuyển hết đồ đạc trên xe lên trên tàu, trên mỗi chiếc hòm đều được dán nhãn hiệu, thiết bị bên trong rất đắt giá, chớ có làm hỏng."
Nói xong, sáu người đứng sang một bên.
Không hề tự giới thiệu, cũng không có ý định giúp đỡ.
Khánh Trần tươi cười, quay đầu lại gọi mấy người ở trên tàu:
"Xuống hỗ trợ nào, lão John điều khiển cần cẩu, cẩu hết đồ đạc của họ lên trên tàu.
Lúc này có một thanh niên da trắng nhíu mày lại:
"Số thiết bị này rất đắt tiền, phải dùng người khiêng lên, cần cẩu không được đảm bảo."
Khánh Trần nhíu chặt mày, chuyện này thì có gì khác biệt hay sao, sao dùng cần cẩu lại không đảm bảo chứ?
Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, sau khi đánh tiếng với Ương Ương một câu thì một lần khiêng sáu vali hành lý và ba cái hòm gỗ được đóng kín lên.
Khánh Trần cẩn thận nghe thử, trong hòm không hề có tiếng hít thở, tối thiểu cũng không phải là vận chuyển người sống.
Bốn nam hai nữ đứng chờ đợi, khi mấy người Khánh Trần vận chuyển mà chiếc hòm hơi nghiêng đi một xíu là họ sẽ cảnh cáo Khánh Trần và Ương Ương.
Chờ khi mấy người Khánh Trần chuyển hết đồ lên, sau khi quan sát xung quanh, sáu người đi lên tàu.
Điều khiến mọi người bất ngờ hơn chính là sau khi bọn hắn lên tàu đã chiếm cứ toàn bộ phòng nghỉ ở trên tàu.
Phòng nghỉ trên khoang tàu đủ cho tám người ở lại, nhưng sáu người bọn hắn đóng chặt cửa, không cho bất kỳ ai tiến vào, hơn nữa còn đòi Khánh Trần giao chìa khóa phòng nghỉ của tàu nữa.
Khánh Trần bó tay luôn:
“Các ngươi chỉ có sáu người, chiếm cả căn phòng tám người làm gì hả?"
Người đàn ông trung niên kia đáp:
“Chúng ta phải bàn bạc mấy vấn đề bí mật, không thể để cho người khác nghe được. Các ngươi cố gắng sống trên boong tàu vài ngày đi, chúng ta chi trả nhiều tiền như vậy, đương nhiên có phí vất vả ở trong. Nếu không tại sao chúng ta lại phải trả nhiều tiền như vậy?"
Trong lòng Khánh Trần thầm nghĩ, 70000 Euro cũng không nhiều mà.
Sao lại tự coi mình là thượng đế như vậy.
Ngươi vận chuyển đủ thứ lên tàu, chúng ta lấy hành lý của mình ra cũng không phải là chuyện gì quá đáng chứ nhỉ.
Lúc này người đàn ông trung niên da trắng kia nói:
“Các ngươi cho người vào quét dọn căn phòng đi, bẩn quá đi mất."
Trương Kiệm nhìn hắn nói:
“Trước khi các ngươi lên tàu thì chúng ta đã quét dọn rồi, bẩn đâu mà bẩn? Điều kiện trên tàu chỉ vậy mà thôi!"
"Không được, nếu như ngươi không quét dọn thì chúng ta sẽ không thanh toán số tiền 10000 Euro còn lại."
Một cô gái nói.
Trong lòng Trương Kiệm thầm nghĩ, không thanh toán thì thôi, dù sao thì tiền cũng đâu có tới tay ta.
Kết quả là Khánh Trần liếc nhìn hắn một cái, Trương Kiệm đã ngoan ngoãn cầm chổi lau sàn đi dọn dẹp.
Không ai biết một người đàn ông trung niên và năm người trẻ tuổi tới quần đảo Jan Mayen để làm gì.
Chờ sau khi con tàu ra khơi, sáu người này chỉ đứng ở boong tàu ngắm cảnh một lúc rồi đó trở vào trong khoang tàu, khóa trái cửa lại.
Tàu Bắc Cực chậm rãi tiến tới vùng biển quốc tế.
Khánh Trần ngồi trên boong tàu, nhắm mắt tập trung lắng nghe.
Một giọng nói từ trong khoang tàu truyền ra:
“Chiếc tàu bị đánh chìm năm 1866 chỉ ở khu vực loanh quanh bảy tọa độ kia mà thôi, ta cảm thấy chúng ta hãy đi tới tọa độ A2 trước tiên, xác suất của nơi đó là lớn nhất, nếu tìm được linh kiện của con tàu ở dưới nước, chứng tỏ chúng ta đã tìm đúng chỗ."
"Được, vậy chốc nữa đi báo cho tàu trưởng, trước tiên tới A2, báo tọa độ cho hắn."
"Nếu không phát hiện được dấu vết gì ở A2, vậy tới A4, trước đây từng có người phát hiện ra mỏ neo tàu được chế tạo thủ công ở gần A4, ta nghi đây chính là mỏ neo của tàu Dawn. Nếu như A4 cũng không có thì tiến sâu hơn, đi tới tọa độ A7, mực nước ở đó sâu hơn, trước đây chưa từng có ai thăm dò qua."